Trường Ninh Tướng Quân

Chương 74

Ngay một lát trước đó, Thúc Tiển nằm mơ. Cậu mơ thấy mình về tới hoàng cung, đứng ngoài cổng cung. Cậu muốn bước vào song cung vệ không nhận ra, chặn lại hỏi khẩu lệnh. Cậu nói một câu, không đúng. Câu khác, cũng không đúng. Cậu lo lắm, tự biện luận mình là Hoàng đế, khẩu lệnh chính là do cậu quyết định, sao sai được, cung vệ cười nhạo cậu mơ mộng hão huyền, không màng đến cậu ra sức giãy giụa, xách ra xa quăng đi. Cậu bò dậy, nhìn thấy đám đại thần đi đến cổng cung, mặc triều phục, ôm khuê mà đi, chuẩn bị vào cung thăng triều. Cậu vui quá, chạy ngay đến mong giúp đỡ. Nào ngờ, đám đại thần cũng thế, như chẳng ai nhận ra cậu, nhìn không chớp mắt, đi ngang qua người cậu.

Cuối cùng, tất cả đã vào phía bên kia cánh cổng nguy nga. Chỉ còn lại mỗi mình cậu.

Hai cánh cổng cung chậm rãi khép kín trước mặt cậu.

“Ta là Hoàng đế —— “

Lúc Thúc Tiển tỉnh lại, bên tai như vang vọng câu nói cuối cùng trong giấc mơ.

Cậu cảm thấy có phần không tập trung tinh thần, không biết sao mình lại mơ một giấc mơ hoang đường khó hiểu vậy.

Đương lúc cậu rối ren uể oải, giấc mơ như nhấn chìm cậu trong khói mù, sau một khắc, cậu nghe được tiếng gọi quen thuộc của Tam hoàng thúc

Tựa như mây mờ gặp trăng tỏ, lạc đường gặp ánh sáng.

Trong chớp mắt, cả người Thúc Tiển bị một cảm giác vui mừng điên cuồng như được cứu rỗi chiếm lấy.

Cũng chưa từng có lúc nào giống như hiện giờ, cậu ý thức được thì ra mình ỷ lại vào Tam hoàng thúc vậy, thật sự đã sâu tận xương tủy, không thể cắt tuyệt..

Cậu mới chạy hết tốc lực mấy bước đã thấy một bóng người cao ráo quen thuộc vội vã đi vào.

Đập vào mi mắt thật sự là Tam hoàng thúc, Thúc Tiển không thể quen thuộc hơn, mà giờ khắc này, dáng vẻ y lại hơi khác với trong ấn tượng của Thúc Tiển.

Trong ấn tượng của Thúc Tiển, bất kỳ lúc nào, dung mạo cao cao thanh tĩnh, áo không dính bụi. Nhưng người trước mặt này, trên tóc trên áo nhuốm bụi đường xa. Không chỉ thế, y cũng đen gầy không ít, hốc mắt hơi hõm, đáy mắt hiện đầy tơ máu.

Không khó tưởng tượng, đoạn đường chạy lên phía Bắc y lo âu bực nào.

Bắt gặp ánh mắt ngài ấy nhìn mình, Thúc Tiển bỗng cảm nhận được nỗi hổ thẹn và áy náy thật sâu sắc. Này cũng thật khác với áy náy sau mỗi lần cậu phạm phải sai lầm nghe dạy dỗ. Đây mới thực là tình cảm từ sâu trong đáy lòng cậu.

“Tam hoàng thúc!” Thúc Tiển lại gọi một tiếng, hốc mắt nóng lên, xông tới ôm lấy y.

Mắt Thúc Thận Huy cũng ửng đỏ, ôm vai lưng đứa cháu ngày càng rộng lớn, ngón tay chậm rãi tăng sức, cuối cùng ôm chặt lấy.

“Tiển Nhi, con vẫn ổn chứ?” Y hỏi.

Thúc Tiển không kìm được nữa, bỗng quỳ thụp xuống, nức nở nói: “Tam hoàng thúc! Ta sai rồi! Lần này ta thật sự biết, là ta sai rồi. Ta không nên trốn đi. Ta làm ngài lo lắng!”

Thúc Thận Huy khẽ giật mình.

Ngay một chốc trước khi y vội chạy tới đây, còn đang nghĩ rằng có khi nào đứa cháu này vẫn chưa muốn theo mình trở về không. Nếu lòng y vẫn còn mâu thuẫn, y phải làm thế nào mới khiến đứa cháu chân chính nhận thức được lỗi lầm mình.

Nào ngờ, vừa thấy mặt, đứa cháu đã phản ứng vậy.

Kinh ngạc qua đi, một cảm giác cực vui mừng tuôn ra trong lòng Thúc Thận Huy. Y định đỡ Thúc Tiển dậy. Cậu không chịu.

Thúc Thận Huy hơi cao giọng: “Ngài là Hoàng đế, sao có thể bái thần? Còn không đứng dậy, chính là tổn hại thần đó!”

Thúc Tiển rốt cuộc từ từ gượng dậy. “Tam hoàng thúc, trước đây ta luôn thầm ấm ức, chẳng có ai chân chính quan tâm ta nghĩ gì, đến cả Tam hoàng thúc cũng ép ta. Ta thấy ta quá cực khổ. Giờ ta mới biết, nỗi khổ đó tính là gì. Ta thật sai rồi! Ta cô phụ ngài dạy bảo, tùy ý làm bậy đến thế này, hẳn ngài rất thất vọng về ta…”

Thúc Thận Huy chăm chú nhìn cậu thiếu niên đầy xấu hổ trước mặt, ấm giọng an ủi: “Chuyện lần này cũng không thể hoàn toàn trách ngài. Chín quá hóa nẫu, ta cũng có chỗ cần thức tỉnh. Tóm lại, ngài không sao đã là chuyện cực kỳ may mắn. Phía triều đình ngài không cần lo. Chỉ cần mau chóng quay về, bảo ngài đã lành bệnh, ngầm hiểu lẫn nhau, cũng sẽ xong chuyện”

Thúc Tiển lập tức nói: “Được! Mọi chuyện ta đều nghe Tam hoàng thúc sắp xếp!”

Thúc Thận Huy nhìn cậu, nhẹ gật đầu.

Lúc này, có tiếng huyên náo mơ hồ từ ngoài thành theo gió vọng tới. Thúc Tiển như vừa tỉnh mộng, quay nhìn ra bên ngoài: “Đúng rồi, Tam hoàng thúc đã gặp Tam Hoàng thẩm chưa? Thím ấy có biết ngài đã tới không?”

Thúc Thận Huy khựng lại, mỉm cười nói: “Còn chưa kịp gặp nàng ấy, ban nãy vừa gặp Đại Hách Vương chào hỏi, ông dẫn ta thẳng đến chỗ ngài.”

“Quân Địch lui binh! Phản quân tám Bộ cũng đều thanh trừ sạch sẽ! Hôm nay khao thưởng, ta dẫn ngài đi tìm tím ấy.”

“Tam Hoàng thẩm vốn tưởng ngài phải ít lâu nữa mới đến, đợi gặp ngài nhất định thím ấy kinh ngạc cực kỳ!” Thúc Tiển vội vội vàng vàng định đưa Thúc Thận Huy đi tìm người: “Tam hoàng thúc, mấy hôm trước Tam Hoàng thẩm còn đã cứu ta một mạng!”

Thúc Tiển lần này lợn chết không sợ trụng nước sôi, đem chuyện mấy hôm trước cậu lén người chạy đi tiền tuyến kể lại. “Ta thật sự biết sai rồi. Chẳng những khiến Tam hoàng thẩm lo lắng, mà còn thêm chuyện cho thím nữa. Lúc quay về, ta lo ngài sẽ trách cứ ta, thím lại bảo ngài sẽ không trách ta. Thật sự bị thím nói trúng rồi! Đợi lát nữa gặp thím ấy, Tam hoàng thúc nhất định phải cảm ơn thím giúp ta thật tốt nhé!”

Thúc Thận Huy dừng bước, trầm ngâm một lát, nói: “Để tự ta đi tìm nàng ấy vậy.”

Thúc Tiển gật đầu: “Cũng được. Thế Tam hoàng thúc đi nhanh lên! Thím ấy gặp được ngài chắc chắn sẽ rất vui!”

Thúc Thận Huy mỉm cười, xoay người đi ra.

Đại Hách Vương và Lưu Hướng đang chờ bên ngoài, thấy y, lập tức lên nghênh đón.

Cho đến giờ, Đại Hách Vương mới từ từ tỉnh táo lại.

Nhiếp Chính Vương Đại Ngụy đột ngột xuất hiện ở đây.

Người trong kia, ông chưa tận mắt gặp qua, song trước đó, Nhiếp Chính Vương phi dẫn một thiếu niên tìm cô ấy làm chỗ dựa sắp xếp ở đây, ông từng nghe nói.

Bây giờ nghĩ lại, tám chín phần thiếu niên kia chính là Hoàng đế Thiếu niên Đại Ngụy.

Ngoài người có thân phận ấy, nhìn khắp thiên hạ, còn có ai phải khiến cho Nhiếp Chính Vương bôn ba mấy ngàn dặm tự thân đến gặp?

Ông không biết đến cùng nội tình là thế nào, song chuyện không nên hỏi thì không hỏi, đạo lý ấy lẽ nào ông không biết. Thấy người quay ra, cung kính hành lễ, liên tục cảm tạ ân tình Đại Ngụy xuất binh giúp đỡ, sau đó cười nói: “Tiểu Vương may mắn, hôm nay có thể theo Vương phi khao thưởng tướng sĩ. Điện hạ đi đường vất vả, ở đây đợi một lát. Tiểu Vương ra ngoài mời Vương phi đến gặp.”

Thúc Thận Huy cản lại, “Không cần, ngài cứ tự nhiên. Bổn Vương tự đi gặp nàng.”

Đại Hách Vương không dám miễn cưỡng đi hành, luôn mồm xưng vâng.

Thúc Thận Huy nhẹ gật đầu, dặn Lưu Hướng không cần đi theo, thu xếp người bên dưới, còn mình đi một mình.

Y bước trên đường phố thành Phong Diệp Thành. Khắp nơi vẫn có thể nhìn thấy nhà cửa bị lửa chiến thiêu đốt, nhưng người trên đường đều rực rỡ tinh thần, ánh sáng hy vọng đầy mắt. Đến gần cổng thành thì càng náo nhiệt, dân chúng và quân sĩ chen nhau qua lại không dứt, có quân Ngụy, có quân tám Bộ. Ai nấy tươi cười, bầu không khí nô nức như ngày lễ.

Y đi tiếp đến quân doanh, ban đầu bước chân nhanh nhẹn như không chờ kịp, nhịp tim cũng tăng không kiềm chế. Song đến khi căn đại doanh xuất hiện không còn xa trước mặt, ráng chiều đầy trời, sắc lửa đỏ rực, trong không khí còn nghe được mùi thịt nướng và rượu ngon, tiếng ồn ã bên tai, y lại thả bước chậm dần, cuối cùng, dừng lại.

Đủ loại đêm mưa to kia, lại một lần nữa dậy lên trong lòng y.

Nàng ấy quyết tuyệt đến thế. Y cũng đã buông lời khó nghe tổn thương người nhất, không chừa lại nửa phần chỗ trống cho nhau.

Nghĩ đến gặp lại nhau, mở miệng nói câu đầu tiên, y nên nói gì cho phải?

Trên đường từ Nhạn Môn tới đây, y từng không chỉ một lần nghĩ đến vấn đề này. Nhưng tới tận bây giờ, y phát hiện, mình vẫn chẳng nghĩ xong.

Thúc Thận Huy cúi đầu thoáng nhìn chính mình.

Dẫu chưa từng soi gương song y cũng biết, dáng vẻ mình hiện giờ không thích hợp để nàng ấy nhìn thấy.

Đang do dự, vài cậu lính trẻ hơi say đang cãi nhau ầm ĩ đi ngang, nhìn thấy y, dừng lại, đánh giá y.

Thúc Thận Huy dừng lại, đuổi tạp niệm quanh quẩn trong lòng, tiến lên hỏi chỗ tướng quân Trường Ninh.

Binh sĩ ngó y vài lần, nhìn nhau, cuối cùng, một cậu gật đầu: “Tướng quân ở trong ấy, đang chúc mừng chiến công cùng bọn ta!”

Thúc Thận Huy đứng tại chỗ. Đợi ráng chiều lặn hết, từng đống từng đống lửa bừng lên trong đại doanh mới cất bước..

Y bước vào trong khuôn viên, chìa lệnh bài cầm theo cho thủ vệ.

Đống lửa hừng hực, khắp nơi đều là tiếng vui đùa hoan ca.

Dầu buổi khao yến đã đến gần hồi cuối, tướng sĩ nhao nhao say xỉn, nhưng ngoài những ai gục đầu say ngủ, đám còn lại vẫn vui say không giảm. Có người thừa dịp tửu hứng hát vang những khúc ca phóng khoáng nơi biên tái, có kẻ thi sức đấu vật, khoe khoang võ công, tranh thủ được ủng hộ từ đồng đội.

Toàn bộ quân doanh đêm nay khí thế mạnh mẽ hùng hồn, lộ ra cuồng dã phóng túng nhiều hơn lệ thường vài phần. Thúc Thận Huy lộ mặt hoàn toàn lạ lẫm, song không ai để ý đến sự tồn tại của y. Y xuyên qua quân doanh, đi đến đại trướng, lúc sắp tới, y ngừng bước.

Ngay tại trước đại trướng, năm ba người một nhóm, tụ tập không ít binh sĩ. Thúc Thận Huy nhìn thấy Tiêu Lâm Hoa áo đỏ váy đỏ, đang nhẹ nhàng nhảy múa bên cạnh một đống lửa cháy hừng hực. Mặt nàng ta ửng như lửa đỏ, bước chân biến ảo vô cùng, dáng người dẻo như hươu đang uốn lượn, váy áo bay cao, xinh đẹp không gì ngăn trở.

Đối diện đống lửa, một tấm thảm trải rộng, bày một chiếc trường án, trên đó rượu ngon vật lạ bày biện, một người một tay bưng bầu rượu, tay kia cầm vỏ trường kiếm, đang nghiêng nghiêng tựa vào cạnh bàn, tư thái tùy ý, lộ vẻ tiêu sái.

Đấy là một cô gái. Cô mặc áo giáp, không mang mũ chiến, mớ tóc đen buộc lên đỉnh đầu như nam tử.

Cô đang ngà ngà say, tươi cười trên mặt, ngắm nhìn thiếu nữ nhảy múa trước mặt, mượn mấy phần chếnh choáng đang hòa theo vận luật điệu múa của thiếu nữ, dùng chuôi kiếm gõ lên bàn, phát ra âm thanh như tiết tấu nhịp trống, bầu bạn cùng điệu múa thiếu nữ.

Dứt điệu, Tiêu Lâm Hoa hưng phấn cách đống lửa hô to: “Tướng quân tỷ tỷ! Chị gõ nhịp hay quá! Em múa một điệu nữa tặng chị nhé, góp vui cho chị! “

Khương Hàm Nguyên giơ bầu rượu trong tay, cách một quãng kính rượu một kính với nàng ta, cất tiếng cười to: “Hay quá!”

Lúc cô cười rộ, ánh lửa nhảy múa rọi sáng gương mặt cô, khuôn mặt sáng rực chói mắt.

Binh lính xung quanh cười theo, rầm rộ ủng hộ.

Thúc Thận Huy chưa từng thấy dáng vẻ như thế của cô.

Thậm chí, nếu không phải đêm nay y tận mắt nhìn thấy, y vốn chả thể tin rằng, cô cũng sẽ cười rộ tùy ý đến thế.

Y đứng sau lưng mấy tên lính, bình tĩnh ngắm nhìn bóng người sau ánh lửa, ngây cả người.

Lúc này, phía sau y, có người im ắng đến gần. Một giọng nói vang lên bên tai.

“Ngươi là ai? Tìm tướng quân có chuyện gì?”

Thúc Thận Huy bừng tỉnh, theo phản ứng quay đầu, đối mặt một đôi mắt của một cậu trai trẻ.

Đối phương nom như một tiểu tướng quân, khuôn mặt búng ra sữa, song cực kỳ nghiêm khắc, hai luồng mắt phóng tới y, tràn ngập đề phòng.

Thúc Thận Huy chần chừ, lại ngó phía trước một chút.

Tiêu Lâm Hoa đã nhảy điệu nữa. Nàng ấy đang tiếp tục dựa trường án, vừa uống rượu, vừa mỉm cười dùng kiếm trong tay gõ nhịp đệm nhạc cho Tiêu Lâm Hoa.

“Cũng không phải việc gấp. Không cần lập tức kinh động Tướng quân. Chúng ta chờ là được.” Thúc Thận Huy ngẫm nghĩ, đáp.

Dương Hổ càng thêm nghi ngờ.

Dù chiến sự xem như kết thúc, song chưa biết chừng còn có mật thám lén lút. Ai biết tên này chìa lệnh bài cho thủ vệ là kẻ nào? Huống hồ còn bồi hồi hồi lâu ngoài khuôn viên. Nếu thật sự có chuyện, cứ vào thẳng không được sao?

Trực giác nói cho cậu, tên này rất khả nghi.

“Đưa lệnh bài cho ta!”

Thúc Thận Huy bất đắc dĩ, đành móc ra.

Dương Hổ lật qua lật lại mấy lần, gặng hỏi tên y.

Thúc Thận Huy cười khổ: “Vị Tiểu tướng quân này, xưng hô thế nào?”

“Ngươi biết nhiều làm gì! Ngươi họ gì tên gì? Vào doanh đến cùng là có chuyện gì?”

Trương Mật đang đi ngang, thấy Dương Hổ đang tra hỏi người, ngó mấy lần. Dừng mắt, tiếp tục ngó khuôn mặt đối phương, rốt cuộc, nhớ tới.

Thật sự là ấn tượng năm đó ghi khắc cực kỳ sâu, cho dù đã qua nhiều năm song giờ phút này, ông vẫn nhanh chóng liên tưởng đến người năm xưa.

Ông lại ngó nữ tướng quân phía trước không xa. Dù đang hoang mang chưa hiểu sao tự dưng ngài ta có mặt ở nơi này, nhưng càng khẳng định suy đoán của mình, thấy Dương Hổ vẫn đang tra hỏi, níu tay dừng lại, nhìn người đối diện dè dặt lên tiếng: “Xin hỏi, có phải là Nhiếp Chính Vương Kỳ Vương điện hạ không?”

Khác với Thiếu đế không bị ai nhận ra, lần này Thúc Thận Huy đến đây, biết trong quân ở Nhạn Môn có rất nhiều lão tướng lão binh gặp qua mình, muốn giấu giếm thân phận cũng không thể, cũng không cần thiết.

Đã đến, vẫn hoàn toàn mượn cớ sau Nam tuần y tiếp tục Bắc thượng, tuần sát cảnh phương Bắc. Nếu bị nhận ra cũng không cần phủ nhận. Khẽ gật đầu.

Trương Mật cuống quýt bái chào.

Dương Hổ chấn kinh vô cùng, nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, hét lên quái dị: “Ai chứ? Nhiếp Chính Vương điện hạ? Sao có thể chứ!”

Giọng cậu cực kỳ lớn, lập tức hấp dẫn chú ý của đám binh sĩ chung quanh, xôn xao nhìn lại.

“Dương Hổ! Không được vô lễ! Còn không bái kiến Nhiếp Chính Vương điện hạ!” Trương Mật quát to.

Dương Hổ cứng đờ một lát, rốt cục, chậm rãi bái chào, như còn có mấy phần miễn cưỡng.

Thúc Thận Huy liếc cậu, lấy lại lệnh bài từ tay cậu, thản nhiên nói: “Ngươi chính là Dương Hổ? Nhũ danh Thất Lang?”

Dương Hổ cúi đầu, không nói một lời.

Trương Mật vội vàng trả lời hộ: “Bẩm Nhiếp Chính Vương, cậu ta chính là Dương Hổ, nhũ danh Thất Lang. Vừa rồi cậu ấy không biết là Nhiếp Chính Vương giá lâm, có chỗ mạo phạm, xin Nhiếp Chính Vương thứ lỗi.”

Binh lính chung quanh kinh ngạc khôn cùng, chẳng ai còn buồn xem vị Vương nữ đang múa trợ tửu hứng cho nữ Tướng quân, châu đầu ghé tai, thấp giọng xì xầm.

Khương Hàm Nguyên lưu ý đến động tĩnh bên này, cách ánh lửa, vừa từ xa nhìn lại đã nhận ra bóng dáng kia.

Cô hơi trầm ngâm, nhìn tướng sĩ chung quanh, ra hiệu Tiêu Lâm Hoa dừng lại, đặt bầu rượu và trường kiếm xuống, đứng dậy, trong ánh mắt bốn bề đi đến bóng người kia.

Thúc Thận Huy đứng nguyên tại chỗ nhìn cô bước về phía mình, tự dưng khẩn trương vô cùng, tim đập tăng tốc.

Khương Hàm Nguyên đến gần y, đứng lại, đưa mắt nhìn y, lúc bốn mắt chạm nhau, cô gật đầu nhẹ chào, rồi khẽ giương khóe môi, cười nói: “Điện hạ tới rồi à? Sao không cho người thông báo ta một tiếng?”

Giọng điệu của nàng, nghe cực kỳ tự nhiên. Tựa như vợ chồng vừa mới tách ra hôm qua, hôm nay vô tình, lại thấy mặt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất