Chương 17 - Đột phá linh căn (2)
“Hiện giờ gia sản tích góp được mười bảy khối trung phẩm linh thạch!”
"Cố gắng!"
Thẩm Bình thầm tính toán một hồi, khoảng cách mua Tiêu Độc Đan cao cấp ngày càng gần, lần sau ra ngoài hắn có thể thoát khỏi cuộc sống khổ sở vì bị độc dịch yêu thú ăn mòn này.
"Phu quân đã trở lại."
"Cơm đã chuẩn bị xong, mau ăn đi."
Thê thiếp không ăn cơm trước, mà vẫn luôn chờ đợi ở nhà.
Thẩm Bình nhìn bàn thức ăn đầy đủ, ngón trỏ động một cái:
"Các nàng cũng mau ngồi xuống.”
......
Đêm khuya.
Bên trong giường ấm, ba thân thể nóng bỏng lẳng lặng nằm.
Phòng tuy nhỏ, nhưng thê thiếp lại vô cùng hài lòng với cuộc sống này.
Thẩm Bình một trái một phải ôm kiều thê mỹ thiếp, mở giao diện ảo ra.
【 Ngươi song tu cùng thê tử một lần, đạt được kinh nghiệm phù đạo: +2 】
【 Mức độ hảo cảm của thê tử hiện tại: 100 】
【 Song tu cộng thêm: 4 】
【 Phù sư: Cấp một trung phẩm (9612/10000) 】
......
【 Ngươi cùng đạo lữ song tu một lần, đạt được tư chất Kim hệ linh căn: +2, tư chất Mộc hệ linh căn: +2 】
【 Mức độ hảo cảm đạo lữ hiện tại: 80 】
【 Song tu cộng thêm: 2 】
【 Kim hệ linh căn: hạ phẩm (1108/1000) có thể đột phá 】
【 Mộc hệ linh căn: hạ phẩm (1002/1000) có thể đột phá 】
Đó là kết quả của việc siêng năng cày cấy trong vòng hai tháng của hắn.
Trong đó Kim hệ linh căn từ vài ngày trước đã có thể đột phá, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn, tính toán đợi đến khi Mộc hệ cũng đạt tới tiêu chuẩn đột phá rồi sẽ cùng nhau đột phá.
Vuốt vai Bạch Ngọc Dĩnh.
Thẩm Bình thầm lắc đầu, tu sĩ và phàm nhân vẫn không giống nhau, giống như thê tử Vương Vân, chỉ cần đối xử tốt với nàng một chút, phản hồi sẽ cực kỳ rõ ràng, độ hảo cảm rất nhanh đã tăng đầy, nhưng đạo lữ Bạch Ngọc Dĩnh vẫn luôn bị kẹt ở tám mươi, hoàn toàn không có cách nào tăng lên được.
Về điểm này, hắn cũng hiểu được.
Dù sao tu sĩ sẽ không hoàn toàn tín nhiệm người khác, cho dù có là đạo lữ thân mật cũng vậy, hơn nữa tu sĩ tầng dưới thấp thiếu cảm giác an toàn, hắn dù là Phù Sư trung phẩm, nhưng thực lực quá thấp, lúc nào cũng có thể bỏ mạng ở giữa đường.
Trong tình huống này, Bạch Ngọc Dĩnh làm sao có thể hoàn toàn ký thác tình cảm vào người hắn chứ.
Tất nhiên cũng có thể là do thời gian quá ngắn.
Ngày hôm sau, lúc thê thiếp đi đổ chậu nước tiểu.
Thẩm Bình bình tĩnh nhìn giao diện ảo có thể đột phá, trong lòng mặc niệm đột phá.
Oanh.
Trong bóng tối có một cỗ lực lượng vô hình ập xuống.
Toàn thân truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, giống như bị chuột rút bóc tủy, cảm giác đau đớn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là thiên địa linh khí xung quanh nhanh chóng rót vào kinh mạch hắn.
Một lát sau.
Trên mặt Thẩm Bình không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, vừa rồi hắn thử tu luyện công pháp gia truyền, tốc độ vận chuyển linh lực trong kinh mạch không ngờ lại tăng cao lên mấy lần!
Trong trường hợp này, chỉ cần không ngừng tăng linh căn lên, có lẽ không cần đến Tiêu Độc Đan, tu vi của hắn đã có thể đột phá đến Luyện Khí trung kỳ!
“Tương lai có hi vọng, tương lai có hi vọng rồi!”
Hắn hưng phấn khoa chân múa tay.
Đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng vẫn làm động tác trẻ con này.
Nhưng nghe được tiếng bước chân vội vàng ở bên ngoài, hắn lập tức nhanh chóng ổn định lại cảm xúc.
Là thê thiếp trở về.
Trên mặt Vương Vân mang theo một tia kinh hoảng.
"Làm sao vậy?"
Thẩm Bình theo bản năng hỏi.
Bạch Ngọc Dĩnh nói:
"Sông Hồng Thạch xuất hiện một cỗ thi thể của tu sĩ, máu tươi đầm đìa, trên người đều bị lột sạch, nhất định là do trộm cướp làm!”
Thẩm Bình vừa nghe, lông mày nhất thời nhíu lại.
Sông Hồng Thạch cách ngõ Hồng Liễu không xa, là dòng sông duy nhất phía bắc đại lộ ở phường thị, bình thường tu sĩ tầng dưới chót đều sẽ đến con sông này rửa mặt, ngay cả tu sĩ cao cấp lâu lâu cũng sẽ tới đó tắm, hơn nữa phía bắc con sông có hai con hẻm, trong đó có không ít tu sĩ sinh sống.
Do đó, rất ít thi thể xuất hiện trên sông Hồng Thạch.
Kiếp tu giết người đoạt bảo cũng sẽ không vứt thi thể ở sông Thạch Hà.
"Không cần kinh hoảng."
"Chuyện này có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, sau này ban ngày các nàng cố gắng đi cùng với các nữ tu khác."
Thẩm Bình dặn dò.
Tu sĩ ăn những đồ ăn bình thường khó tránh khỏi việc phải bài tiết, chỉ khi đến Luyện Khí hậu kỳ, linh lực trong cơ thể hùng hậu, loại tình huống này mới có thể từ từ giảm bớt.
Mà nhà cửa bên ngoài phường thị, khi Kim Dương tông xây lên cũng không suy nghĩ đến vấn đề ăn ngủ của tu sĩ, cho nên việc đi múc nước, giặt quần áo, đổ nước tiểu…là không thể tránh khỏi.
Quả phụ sống một mình bên cạnh vẫn thường xuyên trực tiếp đổ nước tắm xuống đường phố, có một số tu sĩ còn tiểu tiện bừa bãi trên đường, mỗi lần đến mùa hè nóng bức, sẽ bốc lên mùi khó chịu, còn có ruồi muỗi quấy nhiễu.