Chương 39 - Bây giờ không còn như xưa (2)
Con đường đến mỏ Viêm Kim ở đầm lầy Vân Sơn đã thông thoáng, nhưng cần không ít tu sĩ đào mỏ, mà Kim Dương tông đã bắt đầu chiêu mộ đào mỏ, sử dụng không ít thủ đoạn, Tằng bà bà chính là người đầu tiên biết tin tức này.
Nếu nàng bị chuyển qua đó, cả đời chắc chắn đều sẽ sống không bằng chết.
Cốc! Cốc! Cốt!
Chẳng bao lâu cánh cửa mở ra.
Tằng bà bà thấy một vị tu sĩ xa lạ đi ra, không khỏi sửng sốt, "Thẩm đạo hữu trước đây ở nơi này đâu rồi?”
Vị tu sĩ xa lạ này cảnh giác nói, "Đạo hữu chỉ vị Thẩm Phù sư kia? Hắn ta không còn sống ở đây nữa!”
Tằng bà bà cau mày, "Chuyển đi? Vậy đạo hữu có biết Thẩm Phù Sư chuyển đến nơi nào không?”
Tu sĩ xa lạ không trả lời, mà lại hỏi, "Đạo hữu là bằng hữu của Thẩm Phù sư?”
Tằng bà bà cười ha hả nói, "Cũng có thể coi là như vậy, ta tới đây giới thiệu mối hôn sự cho Thẩm Phù sư!”
Tu sĩ xa lạ nhìn lướt qua nữ tu phía sau.
"Vậy ngươi đến trễ rồi, Thẩm phù sư đã chuyển đến tiểu viện phía đông phường thị ở!”
"Cái gì?Tiểu viện phía đông?”
Tằng bà bà mở to hai mắt, mỹ nữ tu phía sau cũng ngây dại.
Tiểu viện phía đông!
Đây chính là nơi rất nhiều tu sĩ muốn vào cũng không vào được.
Vốn nàng còn có chút miễn cưỡng, một tu sĩ trung niên Luyện Khí tầng bốn, dù có là Phù sư trung phẩm, thì đã thế nào.
Nhưng bây giờ... nàng hối hận không kịp, nếu nàng đồng ý sớm hơn, nói không chừng bây giờ nàng đã có thể cùng đến tiểu viện phía đông phường thị ở rồi!
Tu sĩ xa lạ không để ý tới bà mối, khi chuẩn bị đóng cửa, Tằng bà bà đã nhanh miệng nói:
“Chờ một chút, đạo hữu, vị Thẩm phù sư ở đây lúc trước rất nghèo khổ, nhưng từ sau khi ta giới thiệu cho hắn hai mối hôn sự, bây giờ hắn đã đến ở tiểu viện phía đông rồi đấy!”
"Đạo hữu có muốn suy nghĩ đến chuyện cưới thê tử hay không?"
"Vị này phía sau ta..."
Ầm!
Cửa đóng chặt.
Bà mối lại gọi vài câu, không có ai lên tiếng, nàng hừ một tiếng rời khỏi nhà gỗ.
Nữ tu kia nhịn không được nói, "Tằng tiền bối, ngài là bằng hữu của vị Thẩm Phù sư kia, có nên đi phường thị một chuyến không?”
Tằng bà bà cười nhạo nói, "Chỉ dựa vào dáng người và tư sắc của ngươi, ngươi cảm thấy Thẩm đạo hữu sẽ coi trọng sao? Bây giờ không giống như ngày xưa, đừng mong trèo cao, đi thôi, nhà tiếp theo!”
Chuyển đến ngõ Vân Hà vào ngày thứ mười, niềm hưng phấn trên người thê thiếp mới dần dần biến mất.
Thẩm Bình cũng phải thở phào nhẹ nhõm, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn ta thực sự không thể chịu nổi.
Buổi sáng cuối giờ Thìn.
Hắn hơi chải chuốt mình một chút, chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, trước khi đi dặn dò: "Các nàng ở nhà, có thể đến nội viện lòng vòng đỡ buồn, nhưng nếu đụng phải đạo hữu ở phòng khác, nhớ phải cung kính lễ phép, không thể bởi vì nơi này là phường thị mà bỏ qua quy củ.”
Thê thiếp liên tục vâng dạ.
Vừa mới đi xuống cầu thang, Vu Yến đồng thời cũng đi ra từ trong phòng chính, mái tóc dài của nàng đã được búi cao, thắt đơn giản bằng dải ruy băng màu hồng, cổ tay đeo một kiện pháp khí hình vòng, ngay cả ngón áp út cũng có một cái nhẫn pháp khí, nhìn qua nàng đã được trang bị cực kỳ đầy đủ.
Thẩm Bình chào hỏi, "Vu đạo hữu sắp đi đầm lầy Vân Sơn?”
Từ Vân Sơn phường đến biên giới đầm lầy, nếu sử dụng phi hành pháp khí, nửa canh giờ là có thể đến, chỉ là ra ngoài chém giết rất dễ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, có đôi khi muốn săn giết yêu thú phải tiến sâu vào trong đầm lầy, không những rất tốn thời gian, mà còn nguy hiểm vô cùng.
Bởi vậy trước kia mỗi lần Vu Yến ra khỏi phường thị đều phải mất mấy ngày, thời gian dài nhất là hai ba tháng.
"Lần này ta ở đây hơi lâu, nếu không ra ngoài, sẽ không có gì để ăn."
Vu Yến nói xong liền chuyển ánh mắt qua, "Trên người Thẩm đạo hữu có còn tấm phù chú nào không?”
Thẩm Bình vội vàng nói, "Có, ta đang chuẩn bị đi phường thị bán, Vu đạo hữu muốn loại phù chú gì, cần bao nhiêu tấm?”
"Năm tấm Hộ Thân Phù, hai mươi tấm Hoả Diễm Phù, Băng Đông Phù và Địa Hãm Phù mỗi cái ba tấm!”
Vu Yến suy nghĩ một chút nói, đồng thời lấy hai khối trung phẩm linh thạch từ trong túi trữ vật ném cho Thẩm Bình, "Đừng thối, phần còn lại trừ vào lần sao.”
Thẩm Bình đưa bùa chú qua, do dự nói, "Vu đạo hữu, ta còn có một tấm Hộ Linh Phù, ngươi có muốn hay không?”
Vu Yến ngẩn ra, "Ngươi có Hộ Linh Phù?”
“Đúng, lần trước ta đã hỏi xin vị tiền bối kia, muốn thử học tập, gần đây may mắn, phù đạo tiến triển nhanh, nói không chừng sau này sẽ thành công chế tác ra, vậy chính là Phù sư thượng phẩm!”
Thẩm Bình cười nói.
Lời này của hắn cũng là để chuẩn bị cho việc sau này thoải mái lấy ra phù chú thượng phẩm.
Dù sao tu tiên bách nghệ quan trọng tính luỹ từng ngày, một khi tích luỹ đủ, dựa vào hậu tích bạc phát sinh ra linh cảm cùng với một chút thiên phú mà tăng lên một bước.
Ví dụ như vậy có không ít.