Chương 52 - Trần chưởng quỹ làm bà mối (2)
Thẩm Bình vội vàng nghiêng người, dư quang thoáng nhìn thấy một bầu tuyết trắng, vội vàng cúi đầu cung kính nói, "Mộ tiền bối đồng ý cho tại hạ đi cùng, đó là phúc phận của tại hạ.”
Mộ đạo hữu cười ha hả nói, "Lo lắng cái gì, sợ ta ăn ngươi, yên tâm, ta sẽ không ăn cỏ gần hang, đi thôi!”
Hai người một trước một sau rời khỏi ngõ Vân Hà.
Đến phường thị.
Thân thể căng thẳng của Thẩm Bình hơi thả lỏng, chỉ là vẫn không dám nhìn vị nữ tu Thiên âm Các này.
"Lần trước gặp Thẩm đạo hữu, ta nhận ra mùi hương đặc biệt của Thiên âm các, cho nên tưởng rằng Thẩm đạo hữu là khách quen."
"Bởi vậy mới thi triển thuật mị hoặc, Thẩm đạo hữu thứ lỗi."
Nghe vậy, Thẩm Bình đột nhiên nhớ ra, lúc trước hắn không hề cảm ứng được chút khí tức nào trên hương hoàn, cũng không nhận túi gấm, không ngờ vẫn dích một chút mùi hương.
Thủ đoạn của tu sĩ thật sự khó lòng phòng bị.
Hắn vội vàng giải thích.
Mộ đạo hữu thở dài, "Chuyện làm ăn ở Thiên âm các khó khăn, cạnh tranh cũng rất khắng nghiệt, nô gia đã lâu không gặp được người mình yêu, nếu Thẩm đạo hữu có ý, có thể đến Thiên âm các thương tiếc nô gia, bằng không qua mấy tháng nữa, nô gia sẽ bị quét ra cửa mất.”
Khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn của nàng dâng lên nét điềm đạm đáng thương.
Thẩm Bình sợ tới mức liên tục thầm đọc Chú Từ Bi hơn mười lần, lúc này mới đè nén được nội tâm đang xao động lại.
Một đường đi tới trước đại sảnh chấp sự.
Tu sĩ nộp phí thuê xếp hàng dài, nhưng cũng không phải quá nhiều người.
"Tên đầu gỗ."
"Không biết thương hương tiếc ngọc."
Mộ đạo hữu hừ nhẹ một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Thẩm Bình lộ ra vẻ áy náy.
Một lúc sau, rời khỏi đại sảnh chấp sự.
Hắn chắp tay nói, "Mộ đạo hữu, tại hạ còn có chút việc, đành cáo từ trước.”
Mộ đạo hữu không thèm để ý đến hắn.
Đi xa.
Thẩm Bình lau mồ hôi toát ra trên trán, thầm nghĩ thật nguy hiểm.
May nữ tu Thiên âm Các này không dây dưa quá nhiều, bằng không hắn thật sự không biết nên giải quyết như thế nào.
Sau một thời gian, tại cửa hàng Tú Xuân Các.
Trần chưởng quỹ nhiệt tình nghênh đón, "Thẩm đạo hữu. Ôi, Luyện Khí tầng năm? Chúc mừng, chúc mừng Thẩm đạo hữu lại bước gần tới trường sinh một bước!”
Thẩm Bình khiêm tốn nói, "Tu vi tại hạ tầm thường, không đáng nhắc tới.”
Không tiếp tục hàn huyên khách sáo nữa, hắn lấy ra hai tấm Kim Quang Phù đưa qua.
Ánh mắt Trần chưởng quỹ lập tức sáng ngời, khen ngợi nói, "Kỹ nghệ phù đạo của Thẩm đạo hữu tiến triển thật nhanh nha, ít ngày nữa là có thể đạt tới Phù sư thượng phẩm rồi, không biết Thẩm đạo hữu đã có đạo lữ làm bạn đời chưa?”
Thẩm Bình trả lời, "Tại hạ đã có đạo lữ.”
Trần chưởng quỹ không khỏi lắc đầu, "Đáng tiếc, trong tộc ta có một chất nữ, vừa tròn độ tuổi đôi mươi, tu vi đã là Luyện Khí tầng ba, nếu Thẩm đạo hữu chưa từng có đạo lữ, ngược lại có thể kết làm phu thê.”
"Không ngờ lại bỏ qua cơ hội rồi."
"Nhưng nếu Thẩm đạo hữu muốn cưới thiếp, chỗ ta cũng có vài người phù hợp!”
Đối với chuyện nạp thiếp, Thẩm Bình vô cùng cẩn thận, trong lòng hắn tạm thời có ba vạch đỏ không thể đụng vào.
Tu vi cao, không thể đụng vào!
Người không thể khống chế, không thể đụng vào!
Gia tộc, bối cảnh thâm sâu, không thể đụng vào!
Nhu thuận hiểu chuyện, ưu tiên.
Ngoại hình, dáng vẻ xếp thứ hai.
Người chỉ còn lại một mình thì càng tốt.
Tư chất linh căn không yêu cầu quá cao.
Có thể sống bên nhau mãi mãi, nắm tay nhau cùng xuống mồ.
Không, không.
Vậy thì ân ái đến đầu bạc răng long.
Trong thế giới tu tiên hung hiểm vạn phần này, hắn không dám giao tính mạng của mình trên mấy thứ may mắn mờ ảo kia.
Dù có tính toán kỹ càng đến đâu vẫn có thể thất bại.
Thẩm Bình không dám cam đoan mình suy nghĩ chu đáo, chỉ có thể cố gắng hết sức tránh nguy hiểm tiềm tàng.
Cho nên đối mặt với lời làm mai của Trần chưởng quỹ.
Từ nội tâm, hắn muốn cự tuyệt.
Dù không rõ bối cảnh thực lực gia tộc sau lưng Trần chưởng quỹ, nhưng nhìn bề ngoài, hắn căn bản trêu chọc không nổi.
Nếu nạp thiếp, về sau lỡ bị lộ một chút gì đó ra, thứ hắn phải nghênh đón chắc chắn sẽ là đả kích nghiền ép.
Phường thị dù an toàn, không ai dám vi phạm quy củ của Kim Dương Tông.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nó hoàn toàn không có.
Đối với ý tốt của Trần chưởng quỹ, hắn cũng không thể thẳng thừng cự tuyệt được, vì thế cười nói, "Trần chưởng quỹ không ngại nói đơn giản một chút chứ?”
Trần chưởng quỹ thấy hắn có ý, không khỏi xốc lại tinh thần nói ra ba lựa chọn.
Ba người này tu vi đều đang ở Luyện Khí tầng một tầng hai, không lớn tuổi, trong đó có hai người là nữ tu thuộc một chi trong tộc của Trần chưởng quỹ.
Một vị còn lại là nữ nhi của đạo hữu tốt để lại, tam hệ linh căn, nếu như đập tài nguyên vào, chưa chắc không thể trở thành đệ tử ngoại môn của Kim Dương tông.
Thẩm Bình khi nghe được vị tam hệ linh căn cuối cùng này, sắc mặt khẽ động.