Trường Sinh Bất Tử

Quyển 4 Chương 128: Vết chân tiên nhân


Ngọc Hành Tông, ba ngày sau.


Trong ba ngày, Tử Huân vẫn lạnh lùng đối với Chung Sơn. Dựa theo những quyển sách mà đám người của Liễu Tùy Phong chọn ra, Tử Huân lập tức rời khỏi Ngọc Hành Tông.


Trong những ngày này, Chung Sơn cũng không nói gì với nàng.


Tất cả mọi người lật xem những quyển sách trên bàn của Tử Huân, đặc biệt là Niệm Du Du, Niệm Du Du đpkc không chớp mắt số sách này.


Những quyển sách này ghi lại dấu vết của tiên nhân, những động phủ mà tiên nhân từng đến. Đây là có thể là thật mà cũng có thể là giả/


Chung Sơn, chi bằng chúng ta đi xem đ.


Niệm Du Du nói.


- Không, những tư liệu này Ngọc Hành Tông tìm thấy thì những tông môn khác cũng có thể sưu tầm được. Những nơi này ngoại trừ Tử Huân trưởng lão nhất định còn có rất nhiều người khác tìm đến. Cho dù chúng ta đi cũng không có hiệu quả đâu.


Chung Sơn nói.


- Vậy không đi sao? Vạn nhất nếu như ở đó có thật thì làm sao? Không phải bị người khác nhanh chân tìm thấy trước sao?


Niệm Du Du nói.


- Cũng đúng, chi bằng ngươi đi tới những chỗ này trước đi để xem người khác có tìm được hay không. Ta ở đây nghiên cứu nhữn quyển sách này, chờ ba ngày nữa ta và A Đại đi tìm cùng với ngươi.


Chung Sơn gật gật đầu nói.


- Cũng được.


Niệm Du Du gật đầu.


Sau đó Niệm Du Du rời khỏi Ngọc Hành Tông.


Sau khi Niệm Du Du đi rồi, Chung Sơn khẽ cau mày nhìn về đống sách chiếm phân nửa diện tích đại điện.


Nếu như muốn xem toàn bộ số sách này thì không biết cần bao nhiêu thời gian. Đến khi xem xong từng quyển thì ok chừng đã bị người khác tìm được từ lâu rồi.


Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên hai mắt sáng lên nhìn về phía tông chủ Ngọc Hành Tông, dường như vừa nghĩ được ra biện pháp gì đó.


- Liễu tông chủ, tại hạ có chút việc muốn nhờ tông chủ giúp đỡ.


Chung Sơn nói.


- A, tiên sinh không cần khách khí, có chuyện gì thì cứ nói ra.


Liễu Tùy Phong lập tức nói.


- Những tà liệu ở đây các người đều đã xem qua tất cả rồi chứ.


Chung Sơn hỏi.


- Không sai, ta và năm sư đệ sư muội mấy ngày nay không ngừng chọn lọc cho Tử Huân trưởng lão nên đã nhớ kỹ tất cả.


Liễu Tùy Phong nói.


- Có thể diễn giải lại cho ta một lần không?


Chung Sơn hỏi.


- Sao?


Liễu Tùy Phong nghi hoặc nói.


- Dựa theo trình tự về thời gian, cách dùng pháp thuật, linh khí biến hóa, tông môn thay đổi, sơn mạch biến động và một số đại sự nữa trong vòng từ ba vạn năm trước tới giờ diễn giải lại cho ta một lần, càng trực quan càng tốt.


Chung Sơn thành khẩn nói.


Liễu Tùy Phong thoáng kinh ngạc nhưng lập tức gật đầu nói:




- Tiên sinh cứ yên tâm, ta và mấy sư huynh đệ sẽ đối chiếu lại từ ba vạn năm trước, sáng mai sẽ diễn giải lại cho ngươi.


- Đa tạ tông chủ.


Chung Sơn nói.


- Tiên sinh không cần khách khí.


Liễu Tùy Phong nói.


Ngày hôm sau, trong Ngọc Hành điện.


Sáu người Nguyên Anh kỳ xếp thành một vòng tròn, ngón tay chỉ về phía trước, ở chỗ trung tâm mọi người là một bức màn màu xanh, sau đó chậm rãi biến thành không gian lập thể.


Núi sông, tông môn thậm chí cả những thành trì đã từng tồn tại cũng hiện ra.


Liễu Tùy Phong chậm rãi giải thích những biến hóa trên họa đồ, sông núi thay đổi, tông môn di chuyển, tông môn diệt vong, thành trì thay đổi….


Đến tận hai canh giờ sau mọi người mới dừng lại.


- Giải thích cả hai canh giờ, sáu người Liễu Tùy Phong dường như rất mệt mỏi.


- Được rồi, tiên sinh.


Liễu Tùy Phong nói.


- Sáu vị vất vả rồi, Chung Sơn đa tạ.


Chung Sơn hết sức thành khẩn nói.


- Tiên sinh khách khí rồi, có thể giúp được tiên sinh là vinh hạnh cho bọn ta.


Liễu Tùy Phong cười nói.


- Thực sự phải cảm tạ các vị. Các ngươi hẳn đã mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi một chút đi. Ta và A Đại sẽ nhớ kỹ lại.


Chung Sơn nói.


- Ừ.


Mọi người gật đầu ly khai.


Trong đại điện chỉ còn lại Chung Sơn và A Đại.


- A Đại, đã ghi chép lại hết chưa?


Chung Sơn hỏi.


- Rồi!


A Đại lập tức nói.


- Phóng lại một lần nữa cho ta xem.


Chung Sơn nói.


- Vâng.


A Đại đáp.


Trong một sơn cốc phía nam Ngọc Hành Tông.


Bên trong sơn cốc này đang có hai người, một người toàn thân toát ra vẻ yêu dị, người này chính là niệm du du, người còn lại thì mang một khuôn mặt lạnh lùng, Tử Huân.


- Tử Huân chân nhân, ngươi nói đùa sao?



Niệm Du Du nói.


- Niệm Du Du, ta và ngươi tuy rằng gặp nhau lần đầu thế nhưng hẳn là cả hai đều đã biết rõ đối phương rồi!


Tử Huân lạnh như băng nói.


- Thì sao?


Niệm Du Du cười tủm tỉm nói.


Tử Huân nhíu mày, lạnh lùng nói:


- Ta cũng không có chuyện gì, thế nhưng muốn nhắc nhở ngươi một câu, ngươi không nên chọn Chung Sơn.


Nghe Tử Huân nói vậy, hai mắt Niệm Du Du sáng lên cười tủm tỉm nói:


- Ngươi bảo ta không nên chọn Chung Sơn thì ta sẽ không chọn sao? A, lẽ nào ngươi và Chung Sơn?


Niệm Du Du ánh mắt lộ ra thâm ý.


- Ta biết trong trường sinh giới, ngươi là người vô pháp vô thiện, không coi ai ra gì, thế nhưng lời ta nói ngươi không nhất định phải tuân thủ. Thế nhưng nếu như một ngày nào đó Chung Sơn vì ngươi mà chết ta sẽ lấy ngươi làm thí phong thạch.


Tử Huân vẫn lạnh lùng như trước nói.


- Thí phong thạch? Ngươi?


Niệm Du Du mở trừng hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.


- Ta chỉ nói thế thồi, ngươi tự giải quyết cho tốt.


Tử Huân nói.


Nói xon Tử Huân khẽ vung roi lên rồi bay đi, chỉ lưu lại một tàn ảnh.


Nhìn theo hướng Tử Huân bay đi, Niệm Du Du thần tình bất định, cuối cùng nở một nụ cười, hiển nhiên là đã hiểu ý của Tử Huân.


Niệm Du Du mang theo sự khó chịu quay về Ngọc Hành Tông, về tới Ngọc Hành Tông thì có người dẫn nàng vào trong đại trận.


Niệm Du Du đi thẳng tới đại điện, mấy ngày nay đi tìm tiên tích (vết tích của tiên nhân) nhưng đều không thu hoạch được gì cả. Nếu nhwg không phải là lừa gạt thì bảo bối đã bị người ta đào lên từ trước rồi.


- Tiên sinh, ngươi nói đây sao?


A Đại hưng phấn nói.


- Không sai, hẳn là ở đây. Linh khí ở đây rất loãng, hơn nữa ở đây còn có rất nhiều tông môn, thậm chí có tông môn đã suy bại dẫn dến diệt vong nhưng vẫn không muốn đi. Chắc chắn ở đây có cái gì đó hấp dẫn bọn họ.


Chung Sơn nói.


- Thế nhưng đã ba vạn năm rồi, hơn nữa vẫn còn nhiều chỗ khác nữa cũng có thể co.


A Đại nghi hoặc nói.


- Ha ha, ta đã phân tích rất kỹ những tư liệu này rồi, chỗ này khác với những địa phương khác. Chỗ này có thể dùng một câu để hình dung “Yêu nghiệt họa thế, đáp cước trấn phong, tông môn tập hợp, phồn vinh thịnh thế.”


Chung Sơn nói.


- Thế nhưng ở đây cũng không có gì là phồn vinh thịnh thế, nhất định là không ai biết đến bảo bổi, bởi vì nó liên quan quá lớn nên không ai nói ra chỉ có tông chủ mới đi tìm?


A Đại lập tức phân tích nói.


- Không sai.


Chung Sơn cười nói.


- A, Niệm Du Du cô nương.



A Đại lập tức nhìn ra phía ngoài đại điện.


Niệm Du Du giẫm lên bậc thềm tiến vào, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.


- Ngươi tìm được rồi sao?


Niệm Du Du ngạc nhiên nói.


- Ừ, nghỉ một đếm, sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát.


Chung Sơn nói.


- Vì sao phải chờ tới sớm ngày mai, chúng ta đi ngay bây giờ không được à?


Niệm Du Du lập tức hưng phấn nói.


- Ta đã phân tích cả ngày rồi nên tâm thần tổn hao, cần phải nghĩ ngơi đã. Ngươi yên tâm đi, chỗ này không hề có sách nào thuật rằng có tiên tích, hơn nữa lại còn vô cùng bí mật.


Chung Sơn nói.


- Được rồi.


Niệm Du Du bất đất dĩ gật đầu.


Ngày hôm sau, Chung Sơn, A Đại và Niệm Du Du, ba người đi tới một sơn cốc lớn.


Bên trong sơn cốc có một cái hồ nhỏ và một số cây cối, liếc mắt nhìn xung quanh, thậm chí là dùng thần thức đảo qua cũng không có gì đặc biệt.


- Là ở đây?


Niệm Du Du cổ quái nói.


- A Đại, dọn sạch sơn cốc, ngăn thác nước rồi lấy hết nước ra.


Chung Sơn nói.


- Vâng!


A Đại lập tức đáp.


A Đại trở tay đánh ra một pháp quyết, thác nước bị ngăn lại, đồng thời nước trong hồ cũng được dọn đi hết.


Trong hồ lúc này chỉ còn lại vô số bùn đất. Chung Sơn nói:


- Dọn sạch bùn.


A Đại lập tức lại đánh ra một pháp quyết nữa, toàn bộ bùn đất bay về phía ngọn núi gần đó.


Nước và bùn đã hết, bên dưới dần dần một lộ ra một phiến đá chín màu.


- Ta dùng thần thức nhưng không thể cảm thụ được phiến đá này, nhất định là ở đây rồi.


A Đại hưng phấn nói.


Chung Sơn nhíu mày nhìn, rốt cuộc thì cũng có thể thấy rõ ràng hình dạng của phiến đá đó.


Phiến đá có hình một vết chân phải, chín là một vết chân rất lớn của một nữ nhân. Vết chân tiên nhân!


- Tiên sinh, có muốn phá không?


A Đại hết sức hưng phấn nói.


Thế nhưng lúc này thì Chung Sơn lại đang do dự, trong đầu không ngừng hồi ức lại những gì ghi trong sách.


Yêu nghiệt họa thế, đạp cước trấn phong, tông môn tập hợp, phồn vinh thịnh thế!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất