Trường Sinh Bất Tử

Quyển 4 Chương 151: Bốn phương tĩnh lặng

Năm tháng trôi qua, thập nhị thành đã bị phá, Chung Sơn cũng bắt tay vào việc quản lý.

Long tộc, có rất nhiều người cho rằng nguyên nhân chính là long tộc cho nên Chung Sơn mới có thể lấy được Lâm Hải thập nhị thành, nhưng có người lại không cho rằng như vậy, bọn họ cho rằng phải là người có bản lĩnh mới thỉnh long tộc tới được.

Chung Sơn, rất nhiều người nhớ kỹ cái tên này.

Đồng thời cái tin Chung Sơn phá Thập Nhị thành đã truyền khắp bốn phương tám hướng.

Trong thành trì chỗ ở của Thủy Kính tiên sinh, Thủy Kính tiên sinh đang lẳng lặng ngồi trên suất án.

Thủy Kính tiên sinh cầm lấy thư tín, tiêu thám dò xét mang về những tin tức này cho y xem xét.

Chúng tướng sĩ lúc này đang xếp thành hai hàng.

- A.

Thủy Kính tiên sinh đột nhiên cười ra một nụ cười cảm khái.

- Ha ha.

Thủy Kính tiên sinh một bên vừa lắc đàu vừa cười.

- Đại soái, người làm sao vậy?

Một tướng lãnh hỏi Thủy Kính tiên sinh.

Thủy Kính tiên sinh thở ra một hơi, hai mắt nhắm lại, hơn nữa còn đem lá thư bỏ qua một bên, nhìn chúng tướng sĩ rồi trừng mắt nói:

- Không thể nào.

Một tướng lãnh ở bên cạnh cũng nhìn và hét to:

- Không thể nào.

Chúng tướng đều hiếu kỳ đi lên tiếp nhận lá thư.

- Câu đầu tiên chính là:

- Đông Phương hầu Chung Sơn, suất lĩnh năm mươi vạn đại quân, chỉ trong vòng năm tháng đa thành công nhổ trại. liên phá Lâm Hải thập nhị thành.

Điều này ai có thể tin được. Mặc dù trước đó Thủy Kính tiên sinh đã có dự phòng nhưng mà mọi chuyện quả là diễn ra quá nhanh, chỉ trong vòng có năm tháng, năm thán đó! Năm tháng đánh bại một nghìn vạn quân.

- Đại soái, chuyện này không thể nào, tiêu thám nhất định là đã nói dối chuyện quân tình. Không thể nào xảy ra được.

Một tướng lãnh lộ vẻ không tin nói.

Thủy Kính tiên sinh khẽ mở to mắt ra:

- Quân tình nói dối, làm sao có thể nói dối chuyện quân tình được. Chung Sơn chính là lợi hại như vậy, mặc dù ta đánh giá hắn rất cao, nhưng xem ra vẫn còn quá thấp so với năng lực thật của hắn.

- Đại soái, đây đều là nhờ long tộc.

Một người không phục nói.

- Ha ha, ngươi không phục?

Thủy Kính tiên sinh cười nói.

- Tại hạ không phục, đây là do hắn có vận khí tốt, được long tộc trợ giúp mà thôi.

Một tướng lãnh nói.

- Không phục, hừ đại vũ chiến sự đã sáng ra rồi. Thập Nhị thành bị vỡ, những thành trì tiếp theo nhất định sẽ bị đánh bại như chẻ tre. Đông Phương hầu sẽ rất nhanh chóng tới đây, lúc đó ngươi sẽ thấy hắn là hạng người nào.

Thủy Kính tiên sinh nói.

- Hắn sẽ đến?

Một tướng lãnh không tin nói.

- Đúng thế, hắn là một anh hùng lợi hại, đảm bảo không lâu sau hắn sẽ tới đây.

Thủy Kính tiên sinh nói.

- Dạ.

Chúng tướng sĩ đáp lời.

Tề Thiên Hầu sau nửa năm đẫm máu đã thu được một thành trì của Đại Vũ đế triều.

Tề Thiên Hầu ngồi ở trong chủ phủ, vô cùng khí phách, chúng tướng sĩ đều ăn mừng với y.

- Đại soái, lần này chúng ta quả là đại thắng, hạ được ba tòa thành rồi.

Một tướng lãnh hưng phấn nói.

- Ừ, các ngươi hãy tiếp tục cố gắng.

Tề Thiên Hầu cười nói.

- Có đại soái, chúng ta sẽ không ngừng có thắng lợi.

Một tướng lãnh lại vuốt mông ngựa.

- Ừ, vì công tòa thành này mà ta không có thời gian quan tâm xem mọi chuyện xung quanh, Chung Sơn hiện tại thế nào rồi?

Tề Thiên Hầu hướng về phía quan viên phụ trách tin tức hỏi.

- Đông Phương hầu hiện tại đã phá được Lâm Hải thập nhị thành.

Viên quan này nói.

- Ngươi nói cái gì, mau lặp lại lần nữa?

Tề Thiên Hầu nhíu mày lại, không tin nổi hỏi.

- Đông Phương hầu đã liên phá Lâm Hải thập nhị thành.

Vị quan viên này lập tức nói lại.

- Cái gì, làm sao có thể như vậy được? Lần trước xuất binh cách bây giờ cũng chỉ có bảy tháng, trong thời gian đó hắn đã phá được thập nhị thành rồi sao? Hắn chỉ có năm mươi vạn đại quân đó?!

Tề Thiên Hầu không tin nổi nói.

- Kỳ thực, Đông Phương hầu phá được thập nhị thành chỉ trong vòng bốn tháng, hơn nữa còn có long tộc hỗ trợ.

Quan viên này nói.

- Đem tất cả mọi chuyện kể lại rõ ràng cho ta nghe.

Trên khuôn mặt của Tề Thiên Hầu hiện ra một vẻ âm lãnh nói.

- Dạ.

Vị quan viên này lập tức gật gật đầu nói.

Vị quan viên này vừa nói xong tất cả thì chúng tướng đã vô cùng xôn xao.

Dùng nước dìm chết thập nhị thành. Chúng tướng sĩ thật kinh hoàng.

Mà Tề Thiên Hầu lại nheo mắt lại mà nghĩ nghĩ. Sau đó y lấy ra một khói ngọc giản, nhanh chóng ghi lại những lời mình nói.



- Ngươi mau mang tới Đại Huyền thành, đưa cho Đại Huyền vương.

Tề Thiên Hầu hướng về phía quan viên này mà nói.

- Dạ.

Vị quan viên này lập tức đáp lời.

一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一

Ở Thiên Không chi thành, thuộc Đại Vũ đế triều, trong hoàng cung.

Nạp Lân Phiêu Huyết đang ngồi ở trên, lúc này ở trước mặt y chỉ có một người, chính là thiết huyết.

- Bệ hạ, không thể đợi được nữa, Lâm hải thập nhị thành chỉ trong vòng có bốn tháng đã bị mất.

Thiết Huyết tỏ ra lo lắng nói.

- Đó là do Long tộc, một khi tiến vào đất liền, Long tộc sẽ mang theo nước đông hải.

Nạp Lan Phiêu Huyết thở sâu nói.

- Có thể, hiện tại Chung Sơn đã có rất nhiều ưu thế, Lâm Hải thập nhị thành hiện tại đã bị mất, tổn hao thực lực của chúng thật sự là quá lớn.

Thiết Huyết lộ vẻ lo lắng nói.

Trong đại điện trở nên trầm mặc một hồi. Nạp Lan Phiêu Huyết gõ gõ ngón tay vào long ỷ, lông mày nhíu lại.

- Vậy ngươi nói phải làm sao đây?

Nạp Lan Phiêu Huyết hỏi.

- Thỉnh bệ hạ mời đại đô đốc Dịch Diễn. Chỉ cần có Dịch Diễn chúng ta nhất định sẽ đoạt lại được các thành trì đã mất đi.

Thiết Huyết thành khẩn nói.

- Dịch Diễn ư? Hừ.

Nạp Lan Phiêu Huyết hừ lạnh một tiếng.

- Bệ hạ.

Thiết huyết một lần nữa kêu lên.

- Được rồi, ngươi lui xuống đi.

Nạp Lan Phiêu Huyết lại một lần nữa nói.

- Dạ.

Thiết Huyết mang theo một vẻ bất đắc dĩ rời khỏi.

Trong phủ Dịch Diễn.

Dịch Diễn hiện tại như các nằm trong chậu, Thiết Huyết hướng về phía hắn mà bẩm cáo chiến sự, còn nói về thái độ của bệ hạ nữa.

- Ha ha, thiết huyết, ngươi từ nay về sau không cần nói như vậy với bệ hạ nữa.

Dịch Diễn lắc lắc đầu nói.

- Nhưng mà…

Thiết Huyết kêu lên.

- Ha ha, mặt mũi của bệ hạ không thể mất đi được. Đồng thời, cuộc chiến phía bắc cũng không phải là ngươi nói là được.

Dịch Diễn lắc lắc đầu nói.

- Nhưng mà thế của Chung Sơn như chẻ tre, tất cả những thành chủ đều sợ hãi hắn.

Thiết Huyết lo lắng nói.

- Chung Sơn mấy trăm năm trước ta đã biết Chung Sơn lợi hại, tuy nhiên lợi hại nhất định có chỗ không tốt, hắn sẽ lập tức bị điều đi.

Dịch Diễn nói.

- Điều đi?

Thiết Huyết không tin nói.

Lúc này làm sao có thể bị điều đi? Điều đi đến nơi nào? Thế hiện tại như chẻ tre, tại sao không tiếp tục bảo trì.

- Ha ha, có rất nhiều người không muốn hắn tiếp cận sâu vào trong Đại Vũ. Những kẻ thù của hắn nhất định sẽ lung lạc Đại Huyền vương. Cho nên nhất định Chung Sơn sẽ bị điều đi.

Dịch Diễn khẳng định nói.

Chung Sơn nếu như bị điều đi cộng với bệ hạ dùng đại đô đốc thì tốt rồi.

Thiết Huyết tỏ ra cảm thán nói.

- Ha ha.

Dịch Diễn lắc lắc đầu mà cười nói.

- Nhưng mà đại đô đốc, người định mặc kệ mọi chuyện sao? Tại sao người lại không quan tâm đến chiên cục?

Thiết Huyết hỏi.

- Ta, khụ khụ…

Dịch Diễn lại ho khan một lần nữa.

Thiết Huyết lập tức tiến lên mà xoa lưng Dịch Diễn. Ở bên cạnh điều hòa thân thể của Dịch Diễn.

- Sau một hồi ho khan, Dịch Diễn cười khổ nói:

- Ta nhận đại ân của tiên đế, tuy nhiên trước khi chết, ta không hy vọng bệ hạ đem cơ nghiệp của tiên đế làm cho bại vong.

- Dạ,.

Thiết Huyết gật gật đầu.

Ở Đại Huyền thành trong phủ thành chủ.

Đại Huyền vương ngồi trong án thư, cầm lấy thư tín chiến thắng. chúng tướng sĩ ở bên cạnh đều cung kính.

- Trong vòng bốn tháng mà đã liên phá được thập nhị thành.

Đại Huyền vương lộ vẻ cảm khái.

- Mười lăm khối bất hủ phong bi, hóa ra là để mời long tộc tới. Tạm thời không đề cập đến chuyện hắn mời long tộc thế nào nhưng ước định trong vòng một năm lấy được thập nhị thành đã thành công.

Một mưu sĩ khác nói.

- Kỳ tài.

Một mưu sĩ khác nói.

- Long tộc chính là nguyên nhân chủ yếu.


Một người khác không phục.

- Vương gia, kế tiếp nhất định Chung Sơn sẽ phá tiếp các thành trì khác, nếu như vậy sẽ gây hoạ đó.

- Không thể, vương gia, giờ phút này hắn đang rất cao ngạo, không thể để hắn cao ngạo đến mức quên người được.

Lại một người nói.

- Cao ngạo? Ta dam cam đoan, Chung Sơn là người không nóng không vội, không thể có khả năng hắn ngạo khí được.

Một mưu sĩ khác nói.

- Ta nói, không phải bề ngoài hắn cao ngạo mà là trong lòng của hắn.

Người này lập tức nói.

Lúc này mưu sĩ đệ nhất đột nhiên mở miệng nói:

- Ta thán thành, vương gia chúng ta nên chèn ép Chung Sơn.

Mưu sĩ đệ nhất này vừa mở miệng, mọi người đều gật gật đầu. Đại Huyền vương thì suy tư nhìn chúng tướng sĩ.

Ở bên ngoài đại điện, ám khí bao trùm, không hề có một thị vệ nào canh gác, có một cương thi lạnh như băng thủ hộ ở bốn phía.

Đây là cấm địa ở hoàng thành, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiếu và đặt chân nửa bước vào đó.

Đây là một nơi thần bí của Âm Nguyệt hoàng triều. Hoàng đế vẫn muốn lung lạc người khác. Thi tiên sinh.

Cửa điện đóng chặt, ở trên nổi lên một phù triện vô cùng quỷ dị.

Trong đại điện vô cùng u ám, có một thân ảnh mặc hắc bào, đó chính là Thi tiên sinh, y ngồi ở chính giữa, ở trên mặt đất có một tế đàn, có một sợi huyết phù nhúc nhích ở đó.

Trong mũi của tiên sinh toát ra từng luồng bạch khí. Bạch khí bay lên trên đỉnh đầu, hình thành một đóa hoa màu trắng, đây hiển nhiên là một pháp thuật quỷ dị.

Đột nhiên, hai mắt của thi tiên sinh mở ra, làn sương trắng từ đỉnh đầu kéo xuống, chui vào lỗ mũi của Thi tiên sinh.

Lông mày của tiên sinh hơi nhíu lại, tiên sinh nheo mắt nhìn về phía trước.

Ở bên ngoài tế đàn huyết sắc, từ một ghế ngồi từ từ trồi lên một thân ảnh.

Đây không phải là cương thi, không phải là cương thi của Thi tiên sinh.

- Thuật độn thổ?

Nam tử từ từ trồi lên rồi mỉm cười.

- Thi tiên sin, còn nhớ ta không?

Nam tử mặc hắc bào cười nói.

- Đại Tình vương triều, Chung Sơn?

Thi tiên sinh khẽ đứng dậy, trong mắt hiện ra một vẻ kinh ngạc.

- Đại Tình vương triều, ha ha, xem ra không chỉ có ta chú ý đến Thi tiên sinh mà Thi tiên sinh cũng đã chú ý đến ta từ lâu.

Chung Sơn gật đầu cười cười.

Thi tiên sinh nheo mắt nhìn về phía Chung Sơn, tuy y vô cùng tò mò về thuật độn thổ nhưng cũng không hỏi.

- Tạ hạ từ trăm vạn dặm tới đây, mà Thi tiên sinh không mời một chén trà sao?

Chung Sơn ngồi gần Thi tiên sinh nói.

- Dâng trà.

Thi tiên sinh khẽ nói.

Nhanh chóng sau đó một nữ cương thi dâng trà tới.

- Thi tiên sinh, những năm này thực lực của tiên sinh thật là ngày càng cường mạnh, Kim thi này khống chế được như vậy thật là đáng mừng.

Chung Sơn uống một ngụm trà rồi nói.

Thi tiên sinh nhìn Chung Sơn, y cũng không nói nhiều.

- Ha ha, Thi tiên sinh bỏ qua cho, kỳ thật lần này Chung Sơn muốn tới đây là để cảm tạ tiên sinh, nếu không thì Chung Sơn đã sớm nằm trong tay của Âm Nguyệt hoàng triều.

Chung Sơn khẳng định nói.

- Không liên quan tới ta, là do ngươi mạng lớn.

Thi tiên sinh lắc đầu nói.

- Thi tiên sinh, dù sao cũng cảm tạ tiên sinh, đại ân đó Chung Sơn không quên.

Chung Sơn thành khẩn nói.

- Nói đi, lần này ngươi tới đây có chuyện gì?

Thi tiên sinh nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn rồi hỏi.

- Ta muốn mời tiên sinh gia nhập vương triều của ta.

Chung Sơn rất thành khẩn nói.

- Ha ha, ngươi không thấy lời nói này rất buồn cười hay sao?

Thi tiên sinh cười lạnh nói, tuy nhiên cũng không từ chối.

- Tuy chỉ gặp mặt mấy lần nói chuyện vài câu với tiên sinh nhưng Chung Sơn có thể khẳng định Thi tiên sinh ở Âm Nguyệt hoàng triều chỉ là để báo đền ân nghĩa, một khi ân tình đã tận, Thi tiên sinh nhất định sẽ rời đi.

Chung Sơn kết luận nói.

Thi tiên sinh nhìn Chung Sơn một hồi, trầm mặc rồi lạnh lùng cười:

- Thì sao, ngươi nghĩ ta sẽ bán mạng cho vương triều của ngươi sao?

- Ha ha, Đại Tình vương triều bề ngoài thế nào, ta nghĩ Tiên sinh hẳn vô cùng hiểu rõ, về phần có đáng để cho Thi tiên sinh gia nhập hay không ta nghĩ rằng Tiên sinh cũng đã từng để ý tới.

Chung Sơn vô cùng tự tin nói.

Thi tiên sinh nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn, hai đầu mày của y nhíu lại.

Ý tứ của Chung Sơn là sao?

- Cửu Long Phương thiên ngọc ở trong tay ngươi?

Thi tiên sinh trừng mắt nói.

- Không sai, lần đó thật là xin lỗi.

Chung Sơn gật gật đầu nói.

- Hóa ra là ngươi, chỉ có điều đó không phải là đồ của ta, mà là của Lục Đạo hoàng đế.

Thi tiên sinh thở ra một hơi rồi cảm thán.

- Thi tiên sinh đã thấy lang tộc thừa nhận ta, Cửu Long Phương thiên ngọc hiện trong tay ta. Tuy hiện tại thực lực của Đai Tình không bằng Âm Nguyệt hoàng triều nhưng chỉ có thời gian là chuyện gì cũng có thể.


- Ngươi đối với lai lịch của ta hoàn toàn không biết.

Thi tiên sinh nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn mà nói.

- Ha Ha, Thi tiên sinh đối với lai lịch của tại hạ biết nhiều hay ít? Tiền bối của tại hạ là hạng người nào?

Chung Sơn cười hỏi. Tiền bối của Chung Sơn, ngoại trừ Chung Sơn xem ra ai cũng không biết, bởi vì tiền bối của Chung Sơn không ở cái thế giới này.

Quả nhiên, nghe thấy câu hỏi này của Chung Sơn, lông mầy của Thi tiên sinh liền nhíu mày lại. Những điều này những năm qua y cũng tìm hiểu, nhưng không thể nào truy ra được tung tích. - Chung Sơn hôm nay tới đây, biết rõ rằng Thi tiên sinh trước kia vẫn luôn điều tra tại hạ.

Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.

- Không sai, ta đã từng điều tra người, cả thiên hạ những người ta điều tra rất nhiều, những người đáng để cho ta gia nhập thì rất ít. Ngươi còn xa lắm vẫn chưa đủ.

Thi tiên sinh lắc đầu nói.

- Vậy tiên sinh muốn điều kiện gì?

Chung Sơn nhìn chằm chằm về phía Thi tiên sinh mà hỏi.

Thi tiên sinh nhìn Chung Sơn mà khẽ mỉm cười:

- Đầu tiên là muốn chết cứng, mệnh không đủ cứng thì làm sao có thể xưng bá thiên hạ được? Về điều này, ngươi làm được. Mạng ngưởi rất lớn, những lần ngươi tưởng chừng sắp chết thì lại bình yên vô sự.

- Đa tạ tiên sinh.

Chung Sơn gật gật đầu.

- Ngoài phương diện này còn các phương diện khác ta chưa phục, ngươi đánh bại ta được không?

Thi tiên sinh nói.

- Đánh bại tiên sinh?

Chung Sơn nhíu mày lại.

- Không sai, phải đánh bại ta trong lĩnh vực của ta, đối với cương thi trước mặt, ngươi có thể vượt qua được không?

Thi tiên sinh nhìn Chung Sơn cười nói.

Sau đó y phất tay, trên mặt đất đột nhiên hiện ra rất nhiều cương thi, vây Chung Sơn lại.

Nhìn năm cương thi này, Chung Sơn suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Tiên sinh muốn ta chứng minh thế nào? Đánh bại chúng nó sao?

- Chứng minh thế nào là do ngươi.

Thi tiên sinh lắc đầu không nó.

Chung Sơn khẽ đặt chén trà xuống, sau đó hắn đứng dậy nhìn năm cương thi rồi nói:

- Được rồi, như vậy đi, tại hạ ở trong lĩnh vực của tiên sinh giành chiến thắng, chỉ hy vọng lúc đó tiên sinh không nuốt lời.

- Đại Tình vương triều cùng với Âm Nguyệt hoàng triều sớm muộn gì cũng có một trận chiến, ta đứng ở một phương nơi Âm nguyện hoàng triều, kỳ thực ta cũng mong ngươi có thể chứng minh cho ta.

Thi tiên sinh nhẹ nhàng nói.

- Thi tiên sinh yên tâm.

Chung Sơn vô cùng tự tin nói.

- Ừ, chỉ là ta trước tiên còn muốn nghiệm chứng một chút.

Thi tiên sinh lạnh lẽo nói.

Thi tiên sinh vừa nói xong, năm người vây quanh Chung Sơn đột nhiên phóng tới. Thế vô cùng nhanh.

- Cáo từ.

Chung Sơn nói một câu.

Năm cương thi lao về phía thân thể Chung Sơn.

Chung Sơn bỗng nhiên tan ra, sau đó biết mất.

Thi tiên sinh cũng không kinh hãi quá nhiều, chỉ là lông mày khẽ nhăn lại.

Mà thời gian này, ở bên ngoài Âm nguyệt hoàng triều, trên một đỉnh núi.

Chung Sơn mặc hắc bào đang đứng ở bên cạnh Thanh Vân lang tương.

- Chung Sơn, ngươi nói ta mang ngươi tới đây, chính là để đứng trên đỉnh núi hóng gió hay sao?

Thanh Vân Lang tương nhíu mày nói.

Gần một canh giờ rồi, Chung Sơn vẫn đứng ở chỗ này nhìn về phía xa xa. Hôm nay chính là sinh nhật một trăm năm của Chung Sơn đó..

Một trăm tuổi, Chung Sơn đã một trăm tuổi, bây giờ Đại Tình vương triều đang ăn mừng, mà Chung Sơn lại đi tới nơi này.

Tới nơi này để làm gì? Hóng gió ư?

- Ta tới đây đề thu lễ.

Chung Sơn nhẹ nhàng nói.

- Thu hạ lễ? Thu ở đâu?

Thanh Vân lang tướng nghi hoặc hỏi.

- Ta đã nhận được.

Chung Sơn cười nói.

- Nhận được?

Thanh vân lang tương mở to hai mắt, tỏ ra một vẻ kỳ lạ.

- chúng ta đi thôi, mau quay về.

Chung Sơn nói.

Thanh Vân lang tương vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ thọ lễ chính là liếc mắt nhìn quanh sao?

Chung Sơn dĩ nhiên không giải thích nhiều. Chuyện này đã được làm thỏa đáng, Vạn Ảnh thiên kinh, chế tạo ra một phần thân, cùng với Thi tiên sinh đạt thành hiệp nghị, về phần từ nay thế nào thì còn phải chờ.

Lúc chạng vạng tối, Chung Sơn cùng với Thanh Vân trở về Đại Tình vương triều.

Bệ hạ đã trăm tuổi, niềm vui này lan truyền ra khắp bốn phía.

Chúng tướng chúng quan đã sớm ngồi chờ lễ thọ.

Thọ tinh? Thọ một trăm năm tuổi, nói thế nào đây cũng là một khoảng thời gian đáng giá để ăn mừng.

Chung Sơn ngồi ở trên Trường sinh điện, trước mặt là một bàn tiệc rượu vô cùng lớn, vô số những lời chúc phúc vang lên.

Lâm Khiếu, Anh Lan, Bảo Nhi, Ngụy Thái Trung, đều ngồi xung quanh. Còn có tiểu lang Tiên Tiên nữa.

Ngoài thái tử ra, còn có hai người mà Bảo Nhi biet rõ, một người chính là Hoàng hậu Thiên Linh Nhi, một người chính là Hoàng hậu Thái Nhi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất