Tay cầm áo cà sa, Chung Sơn nói với đám người đang vây lại nhìn nhìn:
- Được rồi, không có chuyện gì.
- Vâng!
Chúng tướng hiển nhiên còn đang khiếp sợ chưa tỉnh táo lại.
Hết thảy thoạt nhìn đều rất quỷ dị.
- Tiên sinh!
A Đại lập tức truy hỏi Chung Sơn.
Chung Sơn vung tay lên, cắt đứt nghi vấn của A Đại, làm A Đại không nên nói nữa.
A Đại coi như thầm hiểu, gật gật đầu.
Đưa tay thu lại, Chung Sơn phát hiện áo cà sa này không ngờ không thể cho vào vòng tay trữ vậy? Có bảo linh? Pháp bảo cửu phẩm?
Nhìn áo cà sa, Chung Sơn thở sâu. Kim Thiền này thật đúng là hào phóng.
***
Lại quá nửa năm. Trong đại điện trung ương phủ Thành chủ thành Bạch Hoàng.
Chung Sơn nhìn địa đồ, suy xét về sau nên dụng binh thế nào. Người ngoài đứng ngoài điện không vào quấy rầy, lúc này A Đại và Chích Hỏa đứng làm công tác phòng hộ trước cửa.
- Người nào?
Ngoài đại điện truyền đến một tiếng rống giận.
- Dừng tay!
Ngoài điện truyền đến giọng A Đại.
Chung Sơn đang suy nghĩ bị cắt đứt, nhướn mày nhìn về phía ngoài đại điện.
Từ đại điện tiến vào mười người.
Mười người này ăn mặc khác nhau, Chung Sơn không biết một ai. Chung Sơn nhíu mày, vì sao A Đại kêu các tướng sĩ dừng tay?
- Các ngươi là ai?
A Đại nói với mười người kia.
- Chủ soái của các ngươi đâu?
Một đại hán trong số mười người kêu lên.
Chung Sơn nhẹ nhàng bước ra cửa đại điện.
- Ta là Chung Sơn, không biết các vị là?
Chung Sơn nhìn mười người nhíu mày nói.
- Bốp!
Người kia ném ra một tấm thiệp.
A Đại đưa tay đón lấy, tiện tay đưa cho Chung Sơn.
- Đây là Phong Chiến Lệnh do Đại Uy Thiên long và năm mươi Hoàng Cực Cảnh chúng ta định ra. Trong năm tháng, không được tiến vào phạm vi 10 vạn dặm quanh thành Nguyệt Minh và Nguyệt Hi.
Người cầm đầu mở miệng nói.
Nói xong, mười người chân đạp một cái, hóa thành một đạo tàn ảnh rời khỏi phủ Thành chủ.
- Sao lại thế này?
Chung Sơn nhìn về phía A Đại nói.
- Tiên sinh. Mười người này tới, liền dùng khí thế áp bách ta. Ta cảm nhận được mười người này đều là cường giả Hoàng Cực Cảnh cho nên ta kêu các tướng sĩ trong phủ không nên cử động.
A Đại nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu nhìn về phía “Phong Chiến Lệnh” trong tay.
- Hê! Khẩu khí thật lớn, Phong Chiến Lệnh?
Trong mắt Chung Sơn lạnh băng, nói.
Nhìn kỹ một lần, sau khi xem xong chân mày Chung Sơn cau lại.
Cái gọi là Phong Chiến Lệnh hóa ra là lệnh do Đại Uy Thiên Long liên hợp các cường giả Hoàng Cực Cảnh chuẩn bị đặt mồi ở trong thành Nguyệt Minh và Nguyệt Hi dụ dỗ và tiêu diệt nghiệt ma mà đặt ra. Mà trong lúc này, bất kể là binh lính Đại Quang hay Đại La cũng không được bước vào phạm vi 10 vạn dặm hai tòa thành này và binh lính bên trong thành cũng phải nhanh rút lui, nếu không Đại Uy Thiên Long và các cường giả Hoàng Cực Cảnh sẽ toàn lực đuổi giết người nào không tuân theo Phong Chiến Lệnh.
Năm mươi vị Hoàng Cực Cảnh và Đại Uy Thiên Long, đây là một thế lực khổng lồ cỡ nào. Tuy rằng chỉ vì diệt nghiệt ma thu công đức mà tụ lại một chỗ nhưng nói thế nào thì nói, cũng không phải hiện tại Chung Sơn muốn va chạm.
Thế lực khác hẳn là cũng nghĩ như vậy.
Phong Chiến Lệnh, khí phách thật lớn, thật bá đạo vô lý!
Tuy nhiên bá đạo chỉ là tạm thời. Năm tháng sau, lại mưu đồ xông giết!
- Triệu Truyện!
Chung Sơn nói với Triệu Truyện vì mười cường giả mà tới.
- Có!
Triệu Truyện lập tức đáp.
- Hỏa tốc thu thập tư liệu thành Nguyệt Minh và Nguyệt Hi.
Chung Sơn hạ lệnh.
- Rõ!
Triệu Truyện lập tức đáp lời.
Phất tay áo, Chung Sơn đi vào trong đại điện, Thủy Vô Ngân cũng bay lại đây.
- Đại soái, tin tức lớn!
Thủy Vô Ngân vừa bay tới liền cười nói.
- Hả?
Chung Sơn dừng bước nhìn về phía Thủy Vô Ngân.
- Thám báo đưa tin, trong biên cảnh Đại Vũ, Tề Thiên Hầu đại thắng, thành Bát Hoang phục kích Cự Lộc Vương, chém chết đại đô đốc đế triều Đại Vũ. Đại thắng có một không hai. Chủ soái Cự Lộc Vương chết, quân đội Đại Vũ lập tức binh bại như núi đổ, đẩy nhanh bước đường chinh phạt.
Thủy Vô Ngân nói.
- Không!
Chung Sơn nhướn mày nói.
- Hả? Không đúng sao?
Thủy Vô Ngâ nghi hoặc nói.
- Đế triều Đại Vũ còn có một nhân vật lợi hại!
Chung Sơn ngẫm nghĩ một lúc.
- Dịch Diễn?
Thủy Vô Ngân mở trừng hai mắt nói.
- Đại soái! Ngài nói Dịch Diễn sẽ lại được sử dụng?
Thủy Vô Ngân hít sâu một ngụm khí lạnh.
- Đó là khẳng định!
Chung Sơn rất chắc chắn nói.
***
Đế triều Đại Vũ. Trong hoàng cung, Thiên Không Chi Thành.
Tin thua trận vừa đến, cả triều khiếp sợ. Mất một thành một trì, không quan hệ. Mất mười thành ba mươi trì, cũng không quan hệ. Bởi vì đó hết thảy đều có thể đoạt lại. Đế triều Đại Vũ cũng không phải chưa từng trải qua tai nại này.
Nhưng chủ soái ba quân bị giết thì sao?
Vô cùng nhục nhã, nỗi nhục như mất nước, đây chỉ là một phương diện. Thứ hai là sau khi chủ soái ba quân chết đi, chiến cuộc Đại Vũ tức thì trở nên khẩn trương.
Cực Lộc Vương đã chết!
Đại đô đốc đã chết, sau này Đại Vũ chỉ huy thế nào? Chia năm xẻ bảy tự phòng ngự? Hiển nhiên không được. Một điều càng trọng yếu hơn là lòng người. Lòng người vừa mất, về sau như thế nào ngăn địch? Binh bại như núi đổ cũng là chuyện tức khắc.
Đại Vũ xong đời?
Trên triều, một mảnh tĩnh mịch! Bi thương lúc trước qua đi, hiện tại mọi người đều nghĩ sau này làm thế nào, bệ hạ làm sao ngăn địch?
Nạp Lan Phiêu Huyết ngồi trên ngai vàng.
- Các vị ái khanh! Các ngươi có lời gì để nói?
Nạp Lan Phiêu Huyết trầm giọng nói.
Lúc này, một lão già đi ra nói:
- Bệ hạ! Lúc trước lão thần chủ trương không thể liên hợp với đế triều Đại Quang, không được tiến công Thiên triều Đại La nếu không sẽ gánh chịu tai ương ngập đầu, nhưng Cự Lộc Vương không nghe a! Nếu nghe lão thần một lời, làm gì có ngày nay!
- Đúng vậy! Đúng vậy!
- Đúng vậy!
Một tràng tiếng phụ họa vang lên, Nạp Lan Phiếu Huyết nghe mà chén ghét, quay đầu nhìn về bên kia.
- Chu ái khanh! Lúc trước ngươi hết lức tán thành chủ trương của Cự Lộc Vương. Ngươi nói xem!
Nạp Lan Phiêu Huyết chỉ vào một đại thần nói.
Chúng thần đều im miệng.
- Bệ hạ! Thần cũng không nghĩ tới. Kỳ thật sách lược căn bản thần nói cũng không có sai. Sai là ở Cự Lộc Vương căn bản không có năng lực, lại vì công lao mà không biết trời cao đất rộng, không ngờ dấn thân mạo hiểm. Bệ hạ. Thần mặc dù tán thành chủ trương của Cự Lộc Vương, nhưng cũng chưa tán thành Cự Lộc Vương là chủ soái!
Vị đại thần họ Chu lập tức chối bỏ quan hệ.
- Đúng vậy. Cự Lộc Vương kiêu ngạo tự đại, lầm người lầm mình lầm nước lầm dân a!
Một đại thần bên cạnh kêu lên.
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Chúng thần nhao nhao lên tiếng, chối bỏ trách nhiệm của mình, không ngừng chỉ trích kẻ chết thay Cự Lộc Vương!
- Đủ rồi!
Nạp Lan Phiêu Huyết gầm lên một tiếng.
Một tiếng rống giận, chúng thần đều câm miệng.
- Một đám rác rưởi!
Nạp Lan Phiêu Huyết quát lạnh một tiếng.
Chúng thần đều câm như hến.
- Thiết Huyết. Ngươi cũng là đại đô đốc, ngươi nói xem. Tiếp theo làm thế nào?
Nạp Lan Phiêu Huyết nhìn thẳng Thiết Huyết nói.
Thiết Huyết lập tức đi lên nói:
- Khởi bẩm bệ hạ! Chủ soái ba quân bị giết, toàn quốc chấn động, tin tưởng quân phòng thủ bị đánh mất, nhất định sẽ binh bại như núi đổ. Muốn ổn định lòng quân và phấn khởi phản kích, chỉ có hai biện pháp!
- Ồ?
Nạp Lan Phiêu Huyết ngoài ý muốn nói.
Chúng thần đều liếc mắt, hai biện pháp? Còn có hai?
- Thứ nhất: mời nguyên đại đô đốc ba quân Đại Vũ Dịch Diễn lại một lần nữa nắm quân quyền Đại Vũ. Thuộc hạ dám dùng tính mạng cam đoan, chỉ cần tin tức này truyền đến các thành trì, tất cả quân phòng thủ đế triều Đại Vũ nhất định tin tưởng gấp trăm lần, so với trước kia còn đầy đủ hơn.
Thiết Huyết nói.
- Đúng vậy! Đại đô đốc Dịch Diễn. Chỉ cần đại đô đốc Dịch Diễn lên nhậm chức, Đại Vũ lập tức được cứu, nhất định có thể nhanh chóng dọn sạch tất cả quân địch Đại la.
Một thần tử lập tức nói.
- Đúng vậy! Đúng vậy!
- Đúng vậy!
Nhưng sắc mặt Nạp Lan Phiêu Huyết rất khó coi. Mời Dịch Diễn?
- Còn có một biện pháp khác mà?
Nạp Lan Phiêu Huyết hỏi.
- Còn có một biện pháp, chính là Bệ hạ ngự giá thân chinh. Bệ hạ tới đâu, thủ quân nhất định lòng tin tăng mạnh! Đại Vũ ta nhất định thế như chẻ tre, đoạt trở lại tất cả thành trì.
Thiết Huyết nói rất trực tiếp.
Ngự giá thân chinh.
Chúng thần đều muốn hùa theo, nhưng lời đến bên miệng lại lập tức nuốt vào.
Xin bệ hạ ngự giá thân chinh? Bệ hạ đi ra, vậy Đại Huyền Vương cũng sẽ đi ra. Một khi bệ hạ thắng còn đỡ, một khi bất hạnh mà thua, vậy Đại Vũ hoàn toàn xong đời.
Mời Dịch Diễn, cho dù hắn thua, còn có bệ hạ, còn có một đường xoay chuyển. Một khi bệ hạ ngự giá thân chinh, nếu thua, sẽ không còn đường xoay chuyển. Đế triều Đại Vũ sẽ ở trong một thời gian rất ngắn không thể tồn tại.
Nạp Lan Phiêu Huyết nhìn chằm chằm Thiết Huyết, nhìn thật gắt gao, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ.
***
Lúc trời nhá nhem tối, phủ Dịch Diễn.
Một cỗ kiệu phi thường hoa lệ do ba mươi hai người cùng nâng dừng ở cửa phủ Dịch Diễn.
Phía trước cỗ kiệu là Ngự lâm quân Đế triều Đại Vũ. Mà tướng quân Thiết Huyết vẻ mặt hưng phấn đứng ở phía trước.
Quản gia phủ Dịch Diễn vừa thò đầu ra vừa nhìn lập tức kinh hồn táng đảm. Long Liễn! Nạp Lan Đại đế?
Hắn vung tay lên, một hạ nhân lập tức đi vào bẩm báo, mà quản gia cũng nhanh cung kính đi tới phụ cận, khom thắt lưng chờ đợi.
Rèm Long Liễn xốc lên, Nạp Lan Phiêu Huyết bước ra, mày nhíu lại, bộ dạng thật lo lắng trăm bề.
- Thảo dân Dịch Diễn, bái kiến bệ hạ!
Dịch Diễn từ bên trong phủ bước ra, rồi tức khắc quỳ bái.
- Dịch Diễn không cần đa lễ.
Nạp Lan Phiêu huyết lập tức đỡ lấy Dịch Diễn giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gió thổi ngã.
- Bệ hạ! Mời vào trong!
Dịch Diễn lập tức đưa tay ra nói với Nạp Lan Phiêu Huyết.
- Đi! Ngươi ta đã lâu không nói chuyện!
Nạp Lan Phiêu Huyết kéo cánh tay Dịch Diễn, giống như lão bằng hữu phi thường thân thiết, cùng đi vào phủ!
Dịch phủ mở tiệc.
Nạp Lan Phiêu Huyết ngồi trên chủ tọa bỗng nhiên nói với Dịch Diễn:
- Dịch Diễn! Liên hiện tại mệnh ngươi là đại đô đốc Đế triều Đại Vũ, tổng lĩnh tất cả quân quyền Đại Vũ chống cự kẻ địch bên ngoài xâm phạm.
Nạp Lan Phiêu Huyết vừa nói, trong điện một mảnh yên tĩnh. Ngay cả tướng quân Thiết Huyết cũng chờ mong nhìn về phía Dịch Diễn.
- Khụ…
Một tràng tiếng ho khan vang lên, nhìn qua Dịch Diễn vô cùng suy yếu. Nạp Lan Phiêu Huyết nhíu mày nhìn, Thiết Huyết đầy mặt lo lắng.
Rốt cục sau một trận ho khan, Dịch Diễn đi lên phía trước lại một lần nữa cung kính cúi đầu với Nạp Lan Phiêu Huyết.
- Thần… tuân chỉ!
Dịch Diễn khom người nói.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương