Trường Sinh Bất Tử

Quyển 9 Chương 29: Thiên ách kỳ cục


- Si Mị Kỳ Thánh?


Chung Sơn trực tiếp nhìn về phía bàn cờ xa xa, trên bàn cờ bài trí quân cờ trắng đen, huyền diệu vô cùng, nhìn bàn kỳ kia, trước mắt Chung Sơn nhoáng lên một cái, xuyên thấu qua ván cờ nhìn thấy cái gọi là ảo cảnh trong cờ.


Tinh không, vô hạn tinh không, đại lượng tinh tú vây quanh, vô cùng tinh thâm, lại dựa theo quy tắc đặc thù xoay tròn, vô cùng phức tạp, thậm chí, tại trong tinh không này, không phân rõ địch ta, nói cách khác, trên bàn cờ, cho dù quân cờ của mình, cũng có thể bị đối phương sử dụng vậy.


Ván cờ quỷ dị, hình như một cái lốc xoáy hút tâm thần mọi người. Nên muốn nhìn thấy chỗ sâu nhất của tinh không, cũng thể nghiệm và quan sát không được, quá huyền ảo.


Một ván cờ này, so với chi Tư Mã Túng Hoành và Chung Sơn đánh lúc trước còn phức tạp hơn, phức tạp hơn nhiều, thế cho nên Chung Sơn cũng hãm sâu vào trong đó.


Chung Sơn tâm thần càng hãm càng sâu, bỗng nhiên, phảng phất như hai tinh tú ập vào mặt.


- Oanh.................!


Hai tinh tú ầm ầm bùng nổ, một trận bạo động mãnh liệt, chấn tâm thần Chung Sơn rung mạnh, mà ngay tại lúc này, một cái hắc động khổng lồ trong hư không bỗng nhiên hiện ra, trong lúc Chung Sơn kinh, một cỗ lực hút khổng lồ đột nhiên hút tâm thần của Chung Sơn vào, kế tiếp là nghiền thành bột mịn.


- Vù!


Chung Sơn đột nhiên thanh tỉnh, đầu đổ đầy mồ hôi.


- Sát khí thật nặng!


Chung Sơn kinh hãi nói.


Chung Sơn nhìn thoáng qua Si Mị Kỳ Thánh xa xa. Phong Trủng Cương Vực đệ nhất Kỳ Thánh?


Trong lúc Chung Sơn xem cờ, xa xa, trên một đỉnh núi, bỗng nhiên một thân ảnh cấp bách vọt lên chỗ Chung Sơn.


Chung Sơn quay đầu nhìn lại, lại là một tên mập mạp áo vàng.


- Cường nhân, ngươi rất không có suy nghĩ, lừa ta thật thảm!


Mập mạp áo vàng hạ xuống liền quay sang Chung Sơn kêu lên.


- A Phật, ngươi nói cái gì?


Cửu Vĩ Quận chúa ánh mắt trợn trừng nói.


- Ta nói...!


A Phật hình như có chút sợ hãi Cửu Vĩ Quận chúa.


- Tô A Phật?


Chung Sơn hình như nhận ra.


- Ngươi còn nhớ rõ ta? Cường nhân, ngày đó ở 18 tầng Địa Ngục thật sự quá mức nghiện, còn có, nghe nói ngươi vài ngày trước đây đã hung hăng làm nhục Tư Mã Thiên Quân tên công tử bột kia, ở trên bàn cờ còn bày ra hai chữ ngu ngốc, khiến cho hắn suy nghĩ một đêm mới nhìn ra? Còn có, Tư Mã Túng Hoành lão gia hỏa kia cũng thay Tư Mã Thiên Quân xuất đầu, ngược lại bị ngươi bức cho hộc máu? Thiệt hay giả, Cường nhân, ngươi đến đầu sao lại đều bày ra nhiều chuyện khoa trương như vậy?


Tô A Phật không ngừng nghỉ nói xong, hai mắt tỏa ánh sáng.


- Ha ha, ta không phải là Cường nhân, ta có tên, gọi ta là Chung Sơn là được!


Chung Sơn mờ nhạt cười nói.


- Cái chuông, Chung Sơn? Cũng tốt, kêu Chung Sơn!


Tô A Phật lập tức gật gật đầu.


- Chúng ta vừa tới, Tô A Phật, mấy ngày nay đánh cờ thế nào?


Cửu Vĩ hỏi.


- Ồ, đây là Thiên Ách Kỳ Cục mà Si Mị Kỳ Thánh bày ra, để người đi phá, đáng tiếc, đám người lúc trước, phần lớn đi tới bước bốn liền phát sinh ảo giác, điên điên khùng khùng mà bại lui, cái tên Tư Mã Túng Hoành bị Chung Sơn ngày đó bức cho trọng thương, còn cường hoành chống đỡ đi lên, đi đến bước cờ thứ sáu kỳ liền bệnh cũ tái phát, lại phun ra một ngụm nghịch máu, sau đó bị người ta khiêng qua bên kia núi tĩnh dưỡng!


Tô A Phật chỉ vào một đỉnh núi cách đó không xa, trên ngọn núi kia có một tòa đại điện, hiển nhiên là chỗ Tư Mã Túng Hoành tu dưỡng.


Chung Sơn gật gật đầu, đạo tâm Tư Mã Túng Hoành đã bị mình phá, nên muốn trong thời gian ngắn khôi phục thì là tuyệt đối không có khả năng.


Mà ở gần đó, Tư Mã Thiên Quân và vài người khác đang đứng, bọn họ đều đứng ở phía sau một gã thiếu niên, một bộ vô cùng cung kính. Thiếu niên một thân áo bào trắng, mặt trắng như tuyết, vô cùng tuấn tú. Tuyệt đối bằng vào một khuôn mặt này có thể mê chết hàng ngàn, hàng vạn thiếu niên tuyệt thế mỹ nhân.




- Người kia là ai?


Chung Sơn mờ nhạt hỏi.


- Hắn? Tư Mã gia Thiếu gia chủ, tiểu vương gia Tư Mã Thanh, nghe đồn là Tư Mã gia kỳ đạo đệ nhất nhân, từ lúc rất lâu trước đã tiến nhập đạo cảnh. Là lần cũng là một trong những người đứng đầu!


Cửu Vĩ Quận chúa nói.


- Đạo cảnh?


Chung Sơn nhướng mày lên.


- Ừ, hắn còn chưa ra tay, theo ta phán đoán, kỳ thủ đã đánh xong, hiện tại đều là cao thủ chân chính đi phá Thiên Ách Kỳ Cục. Ly tiên sinh chấm dứt, chắc là tới hắn.


Tô A Phật nói.


- Ly tiên sinh? Bắt đầu từ khi nào?


Chung Sơn hỏi.


- Tối hôm qua, Ly tiên sinh đã hạ con cờ thứ 15! Đến bây giờ là người đi nhiều nhất! Kỳ lực cũng mạnh nhất.



Tô A Phật nói.


Đúng lúc này, xa xa trên đài lộ thiên, Ly tiên sinh bỗng nhiên nhắm mắt lại, tiếp đó, quân cờ cầm trong tay buông xuống, hít vào một hơi thật sâu nói:


- Thiên Ách Kỳ Cục, thiên đạo mờ ảo, tại hạ không bằng!


- Ly tiên sinh quá khiêm nhượng, 15 tử con, đủ thấy Ly tiên sinh kỳ đạo tinh thâm, trong đạo cảnh cũng có chỗ đứng nhỏ nhoi, hơn nữa Ly tiên sinh sắc mặt chưa biến, thần trí thanh tỉnh, vì sao lại dừng tay từ đây?


Si Mị Kỳ Thánh mang theo một tia nghi hoặc hỏi.


- Hồn Dịch chi đạo, nhiếp hồn nhiếp phách, tại hạ không thể tiếp tục hãm vào!


Ly tiên sinh mờ nhạt nói.


- Ly tiên sinh không tu Kỳ đạo, lại có thể đạt tới kỳ đạo Đạo cảnh, Si Mị bội phục, đợi sau lần Hồn Dịch này, mong rằng Ly tiên sinh lưu lại, cùng ta cùng tham ngộ chơi cờ!


Si Mị Kỳ Thánh nói.


- Rất tốt!


Ly tiên sinh gật gật đầu.


Nói xong, Ly tiên sinh đạp bước bay ra khỏi sân chơi, bay đến một đỉnh núi cách đó không xa.


Si Mị Kỳ Thánh vung tay lên, trên bàn cờ lập tức thiếu 30 con, khôi phục hình thái lúc ban đầu.


- Còn có ai?


Si Mị Kỳ Thánh nhìn đám kỳ sĩ trên núi trước mắt.


- Cường..., Chung Sơn, nếu không ngươi đi thử xem đi!


Tô A Phật bỗng nhiên nhìn về phía Chung Sơn.


- Đi cái gì, chúng ta vừa tới lên cái gì? Chờ Chung Sơn xem trước mấy ván, thấy rõ nước cờ, đến lúc đó đánh cho Si Mị Kỳ Thánh hoa rơi nước chảy!


Cửu Vĩ Quận chúa bắt đầu điêu ngoa nói.


Một bên Tô A Phật há hốc mồm, không biết nói cái gì cho phải, đánh cho Si Mị Kỳ Thánh hoa rơi nước chảy? Nói đùa thì cũng không thể khoa trương như vậy à.


- Tư Mã Thanh, xin tiền bối chỉ giáo!


Quả nhiên, như Tô A Phật đoán, Tư Mã Thanh nhìn hơn mười ngày, rốt cục muốn ra tay.


Mọi người nhìn về phía Tư Mã Thanh. Tư Mã gia tiểu vương gia, Tư Mã gia kỳ đạo đệ nhất nhân, không biết có năng lực như thế nào.



Tư Mã Thanh một thân áo trắng, đạp bước tiến lên, trong giây lát đã đến đài lộ thiên, cầm manh bào, chậm rãi ngồi xuống, một cỗ khí độ tiêu sái nói không nên lời.


Si Mị Kỳ Thánh gật gật đầu nói:


- Tư Mã gia tiểu vương gia? Si Mị mặc dù ở Yên Hải Vân Sơn, cũng sớm nghe nói về đại danh của Tư Mã gia tiểu vương gia, thiên tài ngút trời, kỳ thắng thiên hạ, mời!


Tư Mã Thanh gật gật đầu, cầm cờ đen, hạ quân cờ.


- Cạch!


- Khác với Ly tiên sinh lúc trước!


A Phật hơi hơi kinh ngạc.


- Đạo cảnh kỳ sĩ, ở kỳ đạo là không phục bất luận kẻ nào. Không cần phải học người trước!


Chung Sơn lắc đầu nói.


Mọi người đều nhìn chằm chằm bàn cờ, nhìn Si Mị Kỳ Thánh và Tư Mã Thanh không ngừng hạ cờ.


Người mà kỳ nghệ càng cao thâm, nhìn thấy ảo cảnh càng huyền ảo. Đặc biệt Chung Sơn loại cao thủ này, nhìn xuống toàn cảnh kia, trong lòng đều lộ ra vẻ kinh hãi, bởi vì Chung Sơn thấy được trong tinh không, vô tận tinh tú bùng nổ, hư không vỡ nát, trời sụp đất nứt.


Thiên Ách Kỳ Cục, lên trời cũng khó? Si Mị Kỳ Thánh thật cường đại.


Hai canh giờ sau.


- Con thứ 15.


Tô A Phật kinh ngạc nói.


- Oanh.................!


Bầu trời, đột nhiên vang lên một tiếng nổ, sấm rền chớp giật, rất nhiều mây đen bao phủ cả tòa hải đảo, một cỗ khí tức thu hút tâm hồn ép thẳng tới trái tim mọi người.


- Hạ một quân cờ nhỏ cũng có thể đưa tới hiện tượng thiên văn? Có lầm hay không?


Tô A Phật cả kinh kêu lên.


Xa xa, ván cờ vẫn đánh.


Tư Mã Thanh suy nghĩ thời gian càng ngày càng nhiều, hai mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, tâm thần cũng bị hãm vào trong.


Con thứ 16.


Tư Mã Thanh hạ xuống con thứ 16, trong giây lát con thứ 16 hạ xuống kia, cuồng phong gào thét, trong không khí đều tràn ngập một cỗ khí tức giết chóc. Bức thẳng vào trong lòng mọi người, bầu trời sấm rền chớp giật, không ngừng nổ vang.


- Cạch!


Si Mị Kỳ Thánh lại hạ xuống 1 con cờ.


Lại nửa ngày sau.


- Cạch!


Con cờ thứ mười bảy. Bầu trời mây đen càng ngày càng dầy, ảo cảnh càng ngày càng áp lực.


Si Mị Kỳ Thánh không chút động tâm, tiếp tục hạ xuống.


Hai ngày sau.


Tư Mã Thanh cầm con thứ 21 dù thế nào cũng không thể đặt xuống, hai măt nhìn chằm chằm bàn cờ, tóc cũng rối tung, hai mắt sung huyết, vẻ mặt điên cuồng.


- Đi tới là hủy diệt, quay đầu lại cũng bị hủy diệt, ta nên làm sao bây giờ?


Tư Mã Thanh lẩm bẩm nói.


Tư Mã Thanh hình như lâm vào trong một cái ảo cảnh, hơn nữa là không ra được ảo cảnh, hình như toàn bộ tâm thần, toàn bộ hồn phách đều bị hãm tù trong đó.



- Vì sao lại như vậy, vì sao lại như vậy?


Tư Mã Thanh không ngừng lẩm bẩm.


- Trời muốn ta chết? Chẳng lẽ trời muốn ta chết?


Tư Mã Thanh hai môi thâm tím, hình như điên dại vậy.


- Rống.................!


Tư Mã Thanh bỗng nhiên đứng dậy, ngửa mặt lên trời rống dài, trong lúc nhất thời, trên vùng trời phong vân biến sắc, lôi vân ban đầu đột nhiên hóa thành một cái lốc xoáy, hình như muốn hút hết tất cả phía dưới vậy.


Quanh người Tư Mã Thanh tản phát ra một cỗ khí tức thô bạo.


- Bạch, bạch, bạch!


Mái tóc dài Tư Mã Thanh có rất nhiều đứt đoạn.


- Không tốt!


Xa xa bên cạnh Tư Mã Thiên Quân, bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm lên.


- Ông!


Tư Mã Thanh điên cuồng đột nhiên bị đóng băng ở trong một khối băng lớn, toàn thân bị băng bao phủ, vẻn vẹn chỉ nhìn thấy một bóng mờ.


Bên cạnh cự băng, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, Tư Mã Túng Hoành.


- Ầm!


Cự băng bị vỡ ra. Tư Mã Thanh lúc đầu gương mặt điên cuồng đã khôi phục, chỉ là vẫn trắng bệch, nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu.


- Các ngươi là người chết a?


Tư Mã Túng Hoành quay sang đám người Tư Mã gia quát.


Đám người Tư Mã Thiên Quân không dám nhiều lời.


- Vù!


Tư Mã Thanh thở phào, nhẹ nhàng mở to mắt.


- Thiên Ách Kỳ Cục, vãn bối không bằng!


Tư Mã Thanh thản nhiên nói.


- Tiểu vương gia, thiên tài ngút trời, dưới thiên ách, cũng có thể đi đến một bước này, thật đáng mừng, nhưng cũng phải làm theo khả năng. Là của ngươi, ai cũng không lấy được, không phải của ngươi, không cần vọng tưởng quá nhiều, tự giải quyết cho tốt!


Si Mị Kỳ Thánh hơi có thâm ý nói.


Tư Mã Thanh biến sắc, phảng phất bị Si Mị Kỳ Thánh nhìn ra điều gì vậy, nhưng rất nhanh khôi phục, quay sang Si Mị Kỳ Thánh cung kính nói:


- Đa tạ tiền bối!


- Ừ!


Si Mị Kỳ Thánh gật gật đầu, không nói thêm nữa.


Quay đầu nhìn về phía Tư Mã Túng Hoành, Tư Mã Thanh gật gật đầu nói:


- Nhị thúc, đa tạ!


- Không có gì!


Tư Mã Túng Hoành lập tức nói, phảng phất đối với đứa cháu này cũng vô cùng tôn kính vậy.


- - - - - oOo- - - - -


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất