Chương 54: Ta có nói qua sao?
Nghe xong Thanh Hư đạo trưởng giảng thuật, Cố Trường Ca đối với tông môn cũ của Thanh Hư đạo trưởng có một ấn tượng khá chung chung. Điều đó không làm giảm thiện cảm của hắn đối với hai chữ Thục Sơn.
Đại yêu, ma đầu, tà linh… Hắn mở miệng nói: "Xem ra quán chủ, tông môn cũ của ngài quả thật xứng đáng là danh môn chính phái."
Thanh Hư đạo trưởng nghe vậy, vẻ kiêu ngạo hiện lên trên mặt, nói: "Đúng vậy, ta nghe các chấp sự tông môn nói, từ trước đến nay, tông môn ta lấy trừ yêu diệt ma làm bổn phận."
Thấy vẻ kiêu ngạo trên mặt Thanh Hư đạo trưởng, Cố Trường Ca không nhịn được cười. Nói đi thì nói lại, ngài chờ đợi hai mươi năm mà chẳng làm gì cả à? Cố Trường Ca thầm nghĩ. Dĩ nhiên, những lời này hắn chắc chắn sẽ không nói ra, dù sao cũng phải giữ gìn chút tâm tư yếu ớt của Thanh Hư đạo trưởng.
Hai ngày này thu hoạch không ít, khiến Cố Trường Ca khá thư thái. Hắn lấy ra từ trữ vật giới chỉ một vò hoa đào nồng, cùng hai chiếc chén, nói: "Nói đến, ta với ngài cũng đã lâu không uống rượu rồi, cùng uống hai chén thế nào?"
Thanh Hư đạo trưởng mắt sáng lên, nói: "Được, rót đầy!"
Trong tiểu viện Thanh Tùng, góc tường, trên cây vẫn còn tuyết trắng xóa, vườn hoa cũng bị tuyết phủ kín. Hai người ngồi bên cạnh bàn, đối ẩm, uống rượu, trò chuyện không ngừng…
…
Hôm sau, phòng bếp Linh Ẩn quan. Cố Trường Ca vào bếp, liếc mắt đã thấy Minh Nguyệt ngồi bên bếp. Nàng nâng cằm, ngơ ngác nhìn ngọn lửa trong lò, ánh lửa nhảy nhót chiếu lên gương mặt, khiến nàng càng thêm xinh xắn đáng yêu. Cố Trường Ca nhìn thoáng qua nồi nước đang bốc hơi, rồi ngồi xuống bên cạnh Minh Nguyệt, lấy ra một thanh mứt đưa cho nàng.
Ân? Minh Nguyệt giật mình tỉnh dậy. Thấy Cố Trường Ca, nàng theo bản năng định đứng lên, nhưng rất nhanh nhận ra mứt trong tay, liền thôi ý định đứng dậy.
Cố Trường Ca một bên cho lò thêm củi, một bên nói: "Làm phiền ngươi." Củi lửa không thể ngừng, nước trong nồi cũng không thể tắt, cho nên cần người trông nom thường xuyên. Thanh Phong không chịu nổi, thế là Minh Nguyệt chủ động xin đi hỗ trợ chăm sóc.
Nghe Cố Trường Ca nói, Minh Nguyệt vội lắc đầu: "Đây là việc con phải làm."
"Không có gì là nhất thiết phải làm cả." Cố Trường Ca nghe vậy, không khỏi cười nói.
Minh Nguyệt không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn mứt Cố Trường Ca vừa cho.
"Ngươi đi nghỉ trước đi, ta trông coi chỗ này được rồi."
"Con ở đây hầu sư huynh, con… con cũng không có việc gì khác làm."
"Nếu không có việc gì, có thể như Thanh Phong, đi dạo phố trong thành, nếu thiếu tiền, có thể đi tìm quán chủ, hắn là một đại phú ông đấy."
"Đương nhiên, ta cũng có thể cho ngươi."
Minh Nguyệt lắc đầu: "Con không thích đi dạo phố."
Cố Trường Ca vui mừng nói: "Vậy ngươi thích làm gì? Người ta vẫn phải có sở thích chứ?"
"Vậy sư huynh, người thì sao?" Minh Nguyệt nhìn Cố Trường Ca, hỏi lại.
Cố Trường Ca nghĩ ngợi, ngữ khí có phần phức tạp, nói: "Trước kia, lâu lắm rồi, chắc là kiếm tiền, còn bây giờ…"
"Tu luyện, luyện kiếm, làm vườn, nấu rượu, luyện đan, luyện khí."
"Những việc này dường như đều khiến ta cảm thấy hứng thú, có lẽ bởi vì không hề hoang mang, nên việc gì cũng tìm được niềm vui trong đó."
Kiếp trước, hắn cũng muốn đợi đến khi tự do về tài chính rồi mới làm những việc mình thích. Khi đó, có nhiều thời gian và tiền bạc. Dù muốn làm gì, cũng có thời gian và không phải lo lắng về sau. Kết quả… chưa từng nghĩ tới.
Vừa mới thấy sự nghiệp nở hoa kết trái, lại mệt nhọc quá độ mà qua đời.
Nói thật, đến nay hắn vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, dù sao cũng chưa hưởng thụ được niềm vui sau khi thu hoạch.
Mà bây giờ…
Thời gian của hắn nhiều vô kể.
Cho nên, hắn có thể toàn tâm toàn ý với mọi việc, và cảm nhận được niềm vui thú trong đó.
Đại khái là vì được sống lâu.
Nên hắn không chút hoang mang.
Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tuổi thọ cao nhất có thể sống một trăm năm mươi tuổi, tu sĩ Nguyên Phủ cảnh tuổi thọ cao nhất có thể sống ba trăm năm!
Hắn lại có trường sinh mệnh cách.
Tuổi thọ gấp mười lần, tức là ba ngàn năm!
Mà đây mới chỉ là Nguyên Phủ cảnh, con đường tu luyện của hắn chắc chắn còn dài phía trước.
Nghe Cố Trường Ca nói, Minh Nguyệt trầm mặc một chút, rồi lắc đầu nói: "Ta không có sở thích gì, nhưng… ta thích ở bên cạnh sư huynh."
Ân?
Cố Trường Ca hơi ngạc nhiên nhìn Minh Nguyệt.
Thấy ánh mắt nghiêm túc của Minh Nguyệt, hắn dở khóc dở cười, véo nhẹ gương mặt nàng rồi nói: "Ngươi nha đầu này nói chuyện thật thú vị, vậy ngươi nói xem tại sao thích ở bên cạnh ta?"
Minh Nguyệt ngơ ngác lắc đầu.
Nàng cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói không chắc chắn: "Ta cảm thấy ở bên cạnh sư huynh rất an tâm."
An tâm?
Cố Trường Ca nghe xong, trâm ngầm suy nghĩ rồi nói nói: "Có lẽ là ngươi thiếu cảm giác an toàn."
"Cảm giác an toàn?"
"Đúng vậy!"
Cố Trường Ca gật đầu.
Minh Nguyệt mang cửu kiếp mệnh cách, cả đời chắc chắn long đong lận đận.
Cho đến nay, nàng đã trải qua mấy lần sinh tử đại kiếp, thiếu cảm giác an toàn cũng là điều bình thường.
Hắn nhìn ngọn lửa nhảy múa trong lò bếp, vuốt ve đầu Minh Nguyệt rồi nói: "Cố gắng tu luyện đi, chỉ khi nào thực lực của ngươi đủ mạnh để không sợ bất cứ nguy hiểm nào, thì cảm giác an toàn tự nhiên sẽ đến."
Thực ra, không chỉ Minh Nguyệt.
Hắn cũng thiếu cảm giác an toàn.
Thực lực Nguyên Phủ cảnh ở nước Phù Tô này có lẽ rất mạnh, nhưng thiên địa này quá rộng lớn, ở thiên địa bao la này, tu sĩ Nguyên Phủ cảnh chẳng là gì cả.
Nhưng đồng thời, hắn cũng rất thong dong.
Hắn đã chết một lần rồi, sống lại một đời, càng trân trọng tính mạng của mình hơn một chút.
Nhưng nhiều hơn cả là sự bình tĩnh trong tâm.
Sinh, lão, bệnh, tử!
Thiên địa vạn vật, ai có thể thoát khỏi quy luật sinh tử?
Điều duy nhất có thể làm, đại khái là sống lâu thêm một chút.
Lúc đó, hai người cùng mang tâm sự riêng, nhìn ngọn lửa trong lò bếp mà xuất thần.
Cho đến…
Dưới sự dẫn đầu của Thanh Phong.
Mộ Vi và tiểu nha hoàn đi vào bếp.
Đứng ở cửa, họ thấy cảnh tượng ấm áp này: hai bóng người lớn nhỏ ngồi cạnh nhau, người lớn hơn đặt tay lên vai người nhỏ hơn.
Hai người kinh ngạc nhìn ngọn lửa trong lò bếp mà xuất thần.
Dù không nỡ phá vỡ cảnh tượng đẹp đẽ này, nhưng họ cũng không thể cứ đứng đó mãi.
Mộ Vi không nhịn được lên tiếng hỏi: "Nói xem… các người đang làm gì vậy?"
Ân?
Cố Trường Ca và Minh Nguyệt sực tỉnh.
Hai người quay đầu lại, ba người phía sau có phản ứng khác nhau.
Cố Trường Ca vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như cũ, gương mặt Minh Nguyệt lại hơi đỏ lên.
Thấy vậy,
Ánh mắt Mộ Vi và những người khác trở nên kỳ lạ.
Cố Trường Ca cười nói: "Vừa rồi ta và Minh Nguyệt đang tâm sự về lý tưởng sống."
"Lý tưởng sống?"
"Ừ, đúng rồi, lý tưởng sống."
"Minh Nguyệt nói sau này nàng muốn trở thành một nữ cường giả tuyệt thế, uy chấn cửu thiên thập địa, trấn áp tất cả địch nhân trên đời!"
Minh Nguyệt nghe vậy, ngơ ngác nhìn Cố Trường Ca vẻ mặt nghiêm túc.
Ta… có nói vậy không?