Chương 35: Đừng Có Ôm Tâm Lý May Mắn Nữa?
Đúng lúc này, ở ngay đầu đường, Trần Tể dẫn theo huynh đệ Ngưu gia cùng với Trương Đại Hổ vừa vội vàng chạy đến.
Khi lao đến cửa viện, gã lập tức cầm vỏ đao mạnh mẽ đập xuống, vừa đập vừa hét: "Mắt chó của các ngươi mù rồi hả? Không nhận ra đây là con đường nào sao? Bắt lại cho ta!"
Nghe vậy, Trương Đại Hổ lập tức ngây ngẩn cả người.
Bởi vì dưới tình huống bình thường, gã vốn là người nên nói ra những lời này mới đúng, mà lúc trước, những lời này cũng chỉ được dùng trên người đám dân chúng kia thôi, gã còn chưa thử chúng trên người đám đồng sự của mình.
Hơn nữa, không phải trước kia Trần Tể vẫn khinh thường loại thủ đoạn ỷ thế hiếp người như vậy nhất sao?
Sao hôm nay đối phương còn gào to hơn, còn mắng người thuần thục hơn cả gã vậy?
Được rồi, nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng Trương Đại Hổ và huynh đệ Ngưu gia vẫn nhào tới, chỉ hai – ba động tác đã thành công trói mấy tên sai dịch kia thành bánh chưng rồi.
Bất kể cách nhìn của Thẩm Nghi như thế nào, thì đây cũng là hành động ở trước mặt người ngoài, bọn họ không thể ném đi thể diện của nhà mình được!
"Quả nhiên..."
Lại nói lúc trước, Trần Tể vốn đang tuần tra trên phố, chợt thoáng nghe được một chút tin đồn, trong lòng lập tức có dự cảm, vì thế mới vội vàng dẫn người chạy tới nơi đây.
"Quả nhiên cái gì? Nghe cứ như ngươi thông minh lắm vậy? Với tính cách của Thẩm đại nhân, làm sao ngài có thể khoan dung cho người khác mò tới địa bàn của mình được?” Trương Đại Hổ nhổ một ngụm nước miếng nói.
Nghe vậy, Trần Tể thoáng đưa mắt liếc nhìn đối phương một cái, cảm thấy cách giải thích này cũng không thành vấn đề, đến lúc đó cứ để Trương Đại Hổ đi lên tạ tội với bề trên là được.
Về phần nguyên nhân chân chính, dù bản thân Trần Tể cũng không quá tin tưởng vào suy đoán này, nhưng gã vẫn có cảm giác... người nhà này đã bị yêu vật cắn chết. Và với biểu hiện ngày đó của Thẩm Nghi ở trong thôn, nếu không phải ngụy trang, hắn nhất định sẽ đi tới nhìn một cái.
...
Trong tiểu viện, Thẩm Nghi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào hai bộ thi thể vất vả lắm mới chắp vá lại hoàn chỉnh, đang nằm trên chiếu.
Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận dọn dẹp năm cái ngón tay đã bị rơi ra của nha đầu gầy đen trên chiếc.
Lúc trước, chính bàn tay này đã rửa chân cho mình, dù thủ pháp có chút trúc trắc không quen, nhưng cũng mang đến một loại cảm giác hưởng thụ độc đáo.
Dựa theo lệ cũ, nếu nàng bị yêu ma làm hại, thì thứ còn sót lại ở nơi này chỉ có một đống hài cốt mà thôi. Nhưng hôm nay thì khác, dù thi thể của hai người Lưu gia đã tan nát, ngay cả lỗ tai cũng phải đi nhặt về, nhưng hoàn toàn không có dấu vết bị gặm ăn.
Đây không phải một chuyến đi săn, mà là hành hạ đến chết với mùi vị báo thù nồng nặc!
Cũng giống như Hoàng lão lục kia, yêu ma cũng có thân bằng hảo hữu.
Nếu trong đám thân nhân của cẩu yêu da đen lúc trước biết được đêm đó, con yêu ma này đã đi nơi nào, thì sau khi nhận được tin nó đã chết, kiểu gì bọn chúng cũng sẽ đến nơi ấy báo thù. Có lẽ chúng không đoán được kẻ động thủ là ai... Nhưng chúng nó báo thù vốn chẳng cần chứng cứ, chỉ cần trút nỗi phẫn nộ trong lòng ra là được.
"Không phải chứ? Đây là thân thích nhà ngươi sao?" Trương Bằng Thiên bị một cước đá đến toàn thân co rút, giãy giụa hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: "Còn đánh lão tử nữa... Mẹ nó, ngươi nhìn như thế thì được cái chó gì? Có bản lĩnh, ngươi lên sai khiến tri huyện đi, rồi ra ngoài thành xử lý yêu ma đi?"
"Vừa nhìn đã biết đây là tác phẩm của cẩu yêu rồi, vấn đề là ngươi có thể tìm ra là mấy con nào làm hay không? Cứ cho là ngươi tìm được nó đi, thì tìm được rồi, ngươi có thể làm gì được nó?"
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng ồn ào, Thẩm Nghi chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực hỗn loạn. Hắn kéo tấm vải trắng lên, phủ kín hai bộ thi thể kia lại.
Một tên sai dịch nho nhỏ như hắn, có kêu cũng không tới tai Trấn Ma ti, có muốn cũng không điều động được quân ngũ thủ thành, cố đến mấy cũng chỉ gọi được một vài tên chân chạy tả tơi, khổ sở mà thôi ha ha.
Thứ duy nhất Thẩm Nghi có thể dựa vào, chỉ có một thanh đao rách trong tay.
Nếu đã không tìm được là ai làm, thì không cần phải tìm nữa.
...
Đôi phụ thân nữ nhi nhà Lưu gia chết đi, giống như một gáo nước lạnh dội tỉnh Thẩm Nghi.
Đừng ôm trong lòng bất cứ suy nghĩ may mắn nào nữa!
Chúng nó không phải đám quái vật ngây ngốc chỉ biết lang thang ngoài vùng hoang dã, chỉ biết thành thành thật thật ngồi ở một nơi, chờ đám hiệp khách kết bạn mà đến thu hoạch thành điểm kinh nghiệm.
Đúng là chuyện lúc trước, khi hắn giả vờ mượn mối quan hệ của tiền thân, để nhân cơ hội đám yêu ma lờ là cảnh giác, mà bỗng nhiên ra tay chém giết đối phương, rất dễ dàng, nhưng không thể cứ kéo dài mãi như vậy được.
Đám quái vật thô bạo kia cũng có cảm xúc, cũng biết truyền tin tức cho nhau.
Hơn nữa, tốc độ của chúng nó còn nhanh hơn những gì hắn tưởng tượng rất nhiều!