Chương 39: Ngươi liền nói có được hay không dùng
Lữ Phù Sinh chậm rãi rút trường kiếm ra khỏi vỏ.
Đồng thời, hắn nhìn về phía Sở Thu, người đang đeo Ngọc Lân Đao bên hông, rồi thản nhiên hỏi: "Ngươi định dùng đao hay dùng kiếm?"
Sở Thu mỉm cười đáp: "Chắc là dùng gì cũng được, nhưng hình như ngươi có vài thứ hay ho, thôi ta cứ dùng kiếm vậy."
"Thật hoang đường!"
Lữ Phù Sinh khẽ thở dài một tiếng.
Oanh!
Chỉ một giây sau.
Hắn đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Trên đường xông tới, hắn hất tung những chiếc bàn thấp bày đầy trái cây, điểm tâm, rượu ngon và món ngon.
Lốp bốp, mọi thứ đổ tràn trên mặt đất!
Đinh!
Sở Thu kịp thời đỡ lấy chiêu kiếm đầu tiên của Lữ Phù Sinh.
Cánh cửa phía sau lưng Sở Thu lập tức bị chân khí đánh cho rách tả tơi, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi!
Hai người giao kiếm, chân khí của họ hình thành một cơn lốc xoáy dữ dội.
Lữ Phù Sinh ngạc nhiên thốt lên: "Chân khí thật hùng hậu!"
Nhưng ngay lập tức, hắn lắc đầu nói: "Đáng tiếc, hôm nay ngươi phải chết ở nơi này."
Cánh tay Lữ Phù Sinh khẽ động, hiện lên mấy đạo kiếm quang sắc bén.
Một kiếm biến ảo thành trùng điệp những bóng ảnh hư ảo, khiến người ta không thể phân biệt thật giả.
Sở Thu giữ vững cơ thế, Tùng Hạc Kiếm Pháp xuất chiêu một cách tự nhiên, không hề để ý đến hàng trăm đạo kiếm ảnh đang bay vụt tới, mà bén nhạy tìm ra chiêu thức thật của Lữ Phù Sinh.
Động tác của cả hai nhanh đến mức cực hạn, những người có mặt không một ai có thể theo kịp tốc độ của họ.
Trong mắt mọi người chỉ có thể nhìn thấy hai vệt tàn ảnh mờ ảo đang va chạm vào nhau, mỗi lần chạm trán đều tóe ra những tia lửa lấp lánh, âm thanh kim loại va chạm chói tai!
Tê lạp!
Rất nhanh sau đó, Sở Thu cảm thấy ngực mình bị xé rách, mũi chân điểm nhẹ xuống đất, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Áo của hắn bị chém rách một đường dài.
Sờ lên vết rách trên ngực, Sở Thu lắc đầu nói: "Tiếc thật, bộ quần áo mới của ta."
Lữ Phù Sinh hừ lạnh một tiếng: "Lần sau nhát kiếm của ta sẽ không chỉ rách y phục đâu!"
Ngay lập tức, chân khí của hắn phun trào, bao phủ lấy thân kiếm, khiến trường kiếm trong tay rung lên dữ dội.
Đỗ Cuồng Đào nắm chặt chén rượu, kích động nói: "Các ngươi phải nhìn cho kỹ, đây là tuyệt học bí truyền của Linh Tiêu Kiếm Phái, Lữ đại hiệp đã nổi sát tâm rồi!"
Những kẻ quyền quý trong thành đang trốn ở những góc khuất, nghe thấy vậy, trong lòng bỗng cảm thấy an tâm hơn.
"Lữ đại hiệp mau giết kẻ đó đi!"
Một đám quyền quý lại bắt đầu la hét ầm ĩ, như thể xem cuộc chém giết này là một trò vui.
Lữ Phù Sinh bị kích động đến nổi giận, mặt không biến sắc nhìn Sở Thu, hắn nói: "Sau kiếm này, ngươi sẽ không còn đường sống, ngươi vẫn muốn tiếp tục sao?"
Trường kiếm trong tay hắn đã được phủ lên một lớp ánh ngọc, mờ ảo bốc hơi, chân khí xoay quanh như ngọn lửa.
Sở Thu quan sát kỹ, liền biết Lữ Phù Sinh đi theo con đường phá hạn bằng chân khí, hắn cười đáp: "Ta vẫn chưa từng giao đấu với ai ở Lục phẩm, thử lại lần nữa xem sao."
Lữ Phù Sinh khẽ gật đầu: "Cũng tốt."
Hắn bước chân khẽ động, trong nháy mắt lao về phía Sở Thu.
Luồng khí kinh khủng xé rách tấm thảm.
Gạch xanh dưới chân họ nứt vỡ thành từng lớp, thậm chí còn hất tung một vũ cơ đang thất kinh, khiến cô ta đâm vào tường, không rõ sống chết.
Nhưng đáy mắt Lữ Phù Sinh không hề gợn sóng.
Một kiếm được tung ra, khí lãng rít gào.
"Linh khí ngút trời!"
Thanh trường kiếm được bao phủ bởi ánh ngọc bích lướt qua không trung, để lại một vệt sáng lộng lẫy.
Sở Thu lập tức thi triển khinh công Đạp Tuyết, lùi nhanh về phía sau.
Nhưng đạo kiếm quang kia như hình với bóng, dường như kéo Lữ Phù Sinh theo sát phía sau!
Trong chớp mắt.
Hai bóng người, một trước một sau, phá tan hòn non bộ trong vườn.
Đá vụn lăn lóc xuống ao.
Sở Thu dẫm lên mặt nước, tạo nên những gợn sóng lăn tăn, phiêu dật lùi lại.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào thanh trường kiếm đang lao tới.
Trong lòng Sở Thu đã hiểu rằng không thể lùi thêm được nữa, hắn đưa tay muốn dùng mũi kiếm để cản lại.
Nhưng chưa kịp ra tay, Sở Thu đã cảm thấy nguy hiểm, biết rằng thanh kiếm của mình không thể ngăn được đạo kiếm quang đang lao tới.
Không phải vì thực lực không cho phép, mà là do vật liệu không đủ tốt.
Nếu dùng thanh kiếm này để cản, chắc chắn nó sẽ bị chém đứt!
Trong tích tắc, Sở Thu quả quyết rút Ngọc Lân Đao bên hông, đặt ngang trước ngực, dùng thân đao cứng rắn chống đỡ nhát kiếm này!
Keng!
Ánh sáng chói lóa bao trùm lên Ngọc Lân Đao, phản chiếu ra những tia sáng lộng lẫy.
Ánh mắt Lữ Phù Sinh run lên, hiển nhiên hắn đã nhận ra Ngọc Lân Đao, "Nguyên lai là nanh vuốt của Giám Sát Ti!"
Hắn khẽ quát một tiếng, chân khí lại tăng thêm ba phần hung mãnh.
Muốn một kiếm đánh gãy Ngọc Lân Đao!
Sở Thu cảm thấy lòng bàn tay mình truyền đến cảm giác nhói đau, ngay lập tức ném bỏ thanh trường kiếm, dùng cả hai tay nắm chặt chuôi đao.
Luồng khí xoáy do chân khí tạo thành đánh vào mặt hắn, làm trôi đi lớp trang điểm dịch dung.
Nửa bên mặt của Sở Thu bị bong tróc!
Nhưng Lữ Phù Sinh không hề do dự.
Hắn đã gặp quá nhiều kẻ thay hình đổi dạng hành tẩu giang hồ.
Huống chi, trong những cuộc chiến sinh tử, chỉ một chút do dự cũng có thể phải trả giá bằng mạng sống!
"Cho ta gãy!"
Cánh tay hắn duỗi thẳng, kiếm quang lại thêm phần thịnh vượng.
Sở Thu bị dồn đến sát tường, phịch một tiếng đâm vào vách tường khiến nó nứt toác.
Ngọc Lân Đao phát ra tiếng cọ xát chói tai.
Nhưng nó vẫn vững vàng chống đỡ được đòn tấn công này.
"Không hổ là bảo đao do quan gia ban phát, quả thực lợi hại."
Sở Thu thầm cảm thán một tiếng, sau đó chậm rãi nói: "Lục phẩm phá hạn chỉ có trình độ này thôi sao? Vậy thì ngươi chết chắc rồi."
"Ăn nói ngông cuồng!" Lữ Phù Sinh lạnh lùng nói xong, chưa kịp tiếp tục dồn sức, thì đã nghe thấy tiếng xé gió bén nhọn từ phía sau đầu truyền đến!
Hắn lập tức vung tay áo đánh tới!
Leng keng một tiếng, hắn đánh văng thanh trường kiếm đang bay ngược lại!
"Dùng khí ngự kiếm?"
Lữ Phù Sinh lộ ra một tia lạnh lùng.
Hắn cũng biết sử dụng thủ đoạn chân khí nhiếp vật, Thất phẩm cũng có thể làm được điều này, chỉ là có lẽ không tinh tế như Sở Thu mà thôi.
Hắn xoay người lại, chế nhạo: "Đây là chiêu sát của ngươi sao?"
Đối diện hắn là một nắm đấm đang phóng to.
Lữ Phù Sinh nghiêng đầu tránh né.
Một giây sau, hắn thấy Sở Thu mở bàn tay, một đám khói đen bùng nổ ngay trước mặt hắn.
Lữ Phù Sinh chỉ hít phải một chút, lập tức bịt miệng mũi lùi lại, trầm giọng nói: "Khói độc?"
Sở Thu vung tay ném ra mấy viên Đạn Hoàn Lôi.
Thứ này được kích hoạt bằng chân khí, nổ ngay khi chạm đất!
Nếu bị đánh trúng trực diện, cao thủ Lục phẩm cũng khó mà sống sót.
Oanh! Oanh! Oanh!
Sau vài tiếng nổ lớn.
Lữ Phù Sinh bay người trở ra.
Trên mặt hắn dính đầy khói đen, một nửa tay áo bị nổ tung, vẻ mặt khuất nhục đến cực điểm.
Hắn điên cuồng áp chế cơn nóng bừng trong lồng ngực, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin, nói: "Ngươi đường đường là một võ phu, lại còn dùng độc, ném Đạn Hoàn Lôi?"
Sở Thu tung hứng một viên Đạn Hoàn Lôi, cười hỏi: "Ngươi chỉ cần nói là dùng được hay không thôi."
Lữ Phù Sinh không nói gì thêm.
Hắn dùng chân khí phong bế các yếu huyệt trên cơ thể, từ trong cơ thể hắn phát ra những âm thanh mạnh mẽ, hắn lạnh lùng nói: "Chỉ bằng chút mánh khóe này mà muốn giết Lữ mỗ, đúng là nằm mơ."
Đáp lại hắn, vẫn là một viên Đạn Hoàn Lôi.
Lần này Lữ Phù Sinh đã có kinh nghiệm, vội vàng lùi lại phía sau.
Uy lực của Đạn Hoàn Lôi không hề tầm thường, khuyết điểm duy nhất là phạm vi quá nhỏ.
Thoát khỏi phạm vi nổ, Lữ Phù Sinh lập tức vận dụng trường kiếm, chém tan đám bụi mù.
Nhưng hắn không thấy bóng dáng của Sở Thu đâu.
Lông mày hắn nhíu lại, không hề lơi lỏng cảnh giác.
Đúng lúc này.
Thanh trường kiếm dựa vào vách tường đột nhiên bắn ra hai lần, rồi lại lao về phía Lữ Phù Sinh!
Ba!
Lữ Phù Sinh giơ ngón tay lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh trường kiếm, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, hắn nói: "Chiêu thức cũ rích, ngươi nghĩ rằng có thể dùng lại lần nữa với Lữ mỗ sao?"
Hắn lập tức xoay người, vung ra một dải lụa kiếm quang.
Nhưng Sở Thu không hề ở sau lưng hắn.
"Không đúng!"
Lữ Phù Sinh giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn thấy Sở Thu đang lơ lửng giữa không trung, một tay xách ngược Ngọc Lân Đao, trong khoảnh khắc rút ra một đạo đao quang chói mắt, từ trên cao lao xuống!
Lữ Phù Sinh muốn rách cả khóe mắt, hắn đang định né tránh, thì cảm thấy ngực bụng khó chịu, chân khí như sa vào đầm lầy, căn bản không thể vận chuyển được!
Tim hắn như có vạn kim đâm vào, đau nhức dữ dội!
"Là độc trong khói!" Lữ Phù Sinh nhận ra thì đã quá muộn.
Đao quang sáng như tuyết đánh xuống đầu hắn, khiến hai mắt Lữ Phù Sinh tối sầm lại, không còn nhìn thấy gì nữa.
Sở Thu thuận thế rơi xuống phía sau Lữ Phù Sinh, mũi đao dính vài giọt máu, chậm rãi nhỏ xuống.
Lữ Phù Sinh há miệng phun ra một ngụm máu đen, không thể tin được, hắn hỏi: "Ngươi đây là... Cái gì đao pháp?"
"Dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi?" Sở Thu không hề quay đầu lại, bước chân đi vào trong nhà.
Phụt một tiếng.
Trên trán Lữ Phù Sinh hiện ra một vệt máu, lan rộng ra đến ngực bụng.
Bộp một tiếng.
Cả người hắn vỡ ra làm hai mảnh, ngã xuống đất.
Hắn trút hơi thở cuối cùng, mang theo sự không cam lòng tột độ!...