Chương 11: Cứ để đám nhóc ranh này tự tung tự tác đi
"Cha?"
Đối diện với sự áp bức bá đạo của Bạch Thanh Hà, vành mắt Bạch Chỉ Nhu đỏ hoe, trông như sắp khóc đến nơi.
Thật đáng tiếc!
Bạch Thanh Hà dứt khoát làm lơ, ngược lại nở một nụ cười trên môi, hướng về phía hai gã thanh niên tuấn tú phong thần đứng dưới điện, nói:
"Lam Thần, Giang Vân, cả hai ngươi đều là những đệ tử kiệt xuất nhất của Thiết Kiếm Môn ta."
"Bổn tọa hy vọng sau ba ngày, trong tông môn đại tỷ thí, hai người các ngươi sẽ biểu hiện thật tốt, đừng phụ lòng mong đợi của Bổn tọa và bốn vị trưởng lão."
Lời Bạch Thanh Hà vừa dứt, Lam Thần và Giang Vân vội vàng tiến lên hành lễ.
"Đệ tử tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của chưởng môn và bốn vị trưởng lão."
"Chưởng môn sư tôn cứ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ toàn lực ứng phó."
Âm thanh của hai gã đệ tử thân truyền vang dội và mạnh mẽ, khiến Bạch Thanh Hà và bốn vị trưởng lão hài lòng gật đầu.
...
Lúc này đây.
Trong đám người, Ninh Xuyên bình tĩnh quan sát một màn trước mắt.
Một tia ý vị khó tả hiện lên nơi khóe miệng hắn.
Theo Ninh Xuyên thấy.
Vị chưởng môn Thiết Kiếm Môn - Bạch Thanh Hà này có chỉ số cảm xúc quá thấp, không biết bằng cách nào mà hắn có thể ngồi lên được vị trí chưởng môn.
Rõ ràng hai gã đệ tử thân truyền kia đều khao khát vị trí chưởng môn, đồng thời vô cùng ái mộ tiểu sư muội Bạch Chỉ Nhu.
Vậy mà ngươi, thân là chưởng môn Thiết Kiếm Môn, lại bày ra một màn như vậy.
Há chẳng phải là khiến hai người bọn họ coi đối phương như kẻ thù không đội trời chung sao?
Một môn phái muốn phát triển thì phải đoàn kết nhất trí.
Vậy mà giờ phút này, e rằng hai vị đệ tử thân truyền trong lòng đều hận không thể giết chết đối phương.
Đây chẳng phải là đang tự tay cắt giảm thực lực của Thiết Kiếm Môn hay sao?
Dù cho một người trong đó đắc thắng, kẻ còn lại sao có thể cam tâm?
Chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Giờ khắc này.
Ninh Xuyên trực tiếp xếp Bạch Thanh Hà vào hàng ngũ những kẻ hữu dũng vô mưu.
Với cách hành xử như Bạch Thanh Hà, tương lai của Thiết Kiếm Môn chỉ sợ đáng lo ngại.
Đương nhiên.
Ninh Xuyên cũng chỉ âm thầm bĩu môi trong lòng.
Hắn chẳng rảnh hơi đâu mà đi quản những chuyện vặt vãnh như vậy.
Thiết Kiếm Môn sau này ra sao, hắn căn bản không để ý.
Hắn chỉ muốn an tâm sống tốt, âm thầm tích lũy thực lực mà thôi.
Còn về cái tông môn đại tỷ thí sau ba ngày...
Xin lỗi!
Ninh Xuyên hoàn toàn không có hứng thú với cái gọi là tông môn đại tỷ thí này.
Càng không có ý định báo danh tham gia.
Dù là chức chưởng môn hay là cưới Bạch Chỉ Nhu làm vợ, đối với Ninh Xuyên mà nói, đều không có bất kỳ sức hút nào.
Đối với Ninh Xuyên mà nói.
Cái gọi là quyền thế chẳng qua là phù vân.
Cái gọi là nữ nhân chẳng qua là hồng phấn khô lâu.
Trên con đường trường sinh độc hành dài dằng dặc này, Ninh Xuyên chỉ mong muốn đạt tới tu vi vô địch trong vạn cổ khung thương.
Chỉ có tu vi vô địch, mới có thể giúp hắn ngao du cửu trùng thiên, nhìn xuống thiên địa nhân gian.
...
"Chuyện thứ hai, sau khi tông môn đại tỷ thí kết thúc, Bổn Tọa sẽ cùng bốn vị trưởng lão bế quan ba tháng, người thắng trong cuộc thi đấu tông môn sẽ trở thành Đại chưởng môn, các đệ tử phải nghe theo hiệu lệnh của Đại chưởng môn."
Bạch Thanh Hà lại lên tiếng.
"Đệ tử tuân theo giáo huấn của chưởng môn."
Vô số đệ tử Thiết Kiếm Môn vội vàng khom người đáp lời.
Bạch Thanh Hà cùng bốn vị trưởng lão hài lòng gật đầu, rồi cùng nhau rời đi.
Nhưng ngay sau khi Bạch Thanh Hà và bốn vị trưởng lão rời đi...
Một đám đệ tử Thiết Kiếm Môn nhao nhao tụ tập quanh Lam Thần và Giang Vân, không ngớt lời ca tụng, nịnh nọt.
"Giang Vân sư huynh là đệ tử thân truyền của chưởng môn, lần tông môn đại tỷ thí này, Giang Vân sư huynh nhất định sẽ đỗ Trạng Nguyên."
"Nghe nói nội lực của Lam sư huynh đã đạt tới cảnh giới Tam Lưu Cao Thủ, đồng thời đã tu luyện Yên Vũ kiếm pháp tới đại thành, lần tông môn đại tỷ thí này, Lam sư huynh chắc chắn sẽ tỏa sáng."
"Hai vị sư huynh đều là những đệ tử kiệt xuất nhất của Thiết Kiếm Môn chúng ta, sau này mong hai vị sư huynh chiếu cố nhiều hơn cho các sư đệ sư muội."
...
Nhìn xem kìa.
Đám đệ tử Thiết Kiếm Môn có cả nam lẫn nữ.
Trong vòng vây ca tụng của các sư đệ sư muội, Giang Vân và Lam Thần đều vô cùng hưởng thụ.
Nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra.
Ánh mắt hai người nhìn đối phương đều mang theo địch ý cực lớn.
Đồng thời, đám đệ tử cũng đã phân chia thành hai phe rõ rệt.
Hiển nhiên.
Trong tông môn đại tỷ thí sau ba ngày, hai người này sẽ không ngại đánh một trận sống còn.
"Sư muội cứ yên tâm, sau ba ngày ta, Giang Vân, nhất định sẽ chiến thắng."
Đại sư huynh Giang Vân bước tới bên cạnh Bạch Chỉ Nhu, tự tin tuyên bố.
"Ồ, đại sư huynh, lời này của huynh có phải là hơi sớm không?"
"Chưa biết hươu chết về tay ai đâu, đến lúc đó đừng trách sư đệ vô tình, nếu lỡ làm sư huynh bị thương, thì đừng trách sư đệ không nể tình đồng môn."
Nhị sư huynh Lam Thần cười nhạt đáp lời.
Mùi thuốc súng nồng nặc lan tỏa khắp đại điện chưởng môn.
"Lam sư đệ, khẩu khí của ngươi thật lớn, tuy nói Lam trưởng lão đã truyền thụ Yên Vũ kiếm pháp cho ngươi, nhưng ngươi cho rằng ngươi sẽ là đối thủ của ta sao?"
Đại sư huynh Giang Vân cười lạnh liên tục.
"Được rồi, hai người đừng ầm ĩ nữa, mặc kệ ai trong hai người các ngươi làm chưởng môn, ta, Bạch Chỉ Nhu, cũng sẽ không gả."
Không đợi hai người tiếp tục đấu khẩu, Bạch Chỉ Nhu tức giận hờn dỗi, xoay người chạy ra khỏi đại điện chưởng môn.
"Sư muội!"
Thấy tiểu sư muội Bạch Chỉ Nhu nổi giận.
Sắc mặt hai người lập tức thay đổi, vội vàng đuổi theo.
...
Chứng kiến một màn như vậy.
Ninh Xuyên chỉ biết câm nín.
Hai kẻ hiếu thắng, thêm một cô nàng đỏng đảnh, cùng một đám đệ tử nịnh hót.
Trên đầu còn có một Bạch Thanh Hà không đáng tin cậy.
Ninh Xuyên không khỏi thầm than trong lòng.
Thiết Kiếm Môn này, tương lai nhất định sẽ loạn thành một mớ bòng bong.
Nhưng việc này có liên quan gì đến hắn?
Ninh Xuyên cười lớn, lặng lẽ rời khỏi đại điện chưởng môn.
Còn về tông môn đại tỷ thí sau ba ngày, cứ để cho đám nhóc ranh này tự tung tự tác đi...