Chương 40: Dáng vẻ khí thế độc ác ngập trời
"Ồ, ngươi phi thường ngưỡng mộ lão tổ ta?"
Ninh Xuyên âm lãnh cười, một đôi con ngươi hung ác nham hiểm lộ ra một tia nghiền ngẫm.
"Tự nhiên, tự nhiên, Mạc Tiền Bối uy danh trong chốn giang hồ ai mà không biết, ai mà không hiểu? Vãn bối tự nhiên ngưỡng mộ vô cùng."
Lam Thiết Giang vội vàng nghênh phụng, không ngớt lời tiền bối.
Kỳ thực, nói ra có chút nực cười. Hôm nay là đại thọ lần thứ 70 của Lam Thiết Giang. Dù cho Mạc Cửu U, kẻ chân chính mang danh "huyết thủ nhân đồ" có mặt ở đây, cũng chưa chắc lớn hơn Lam Thiết Giang là bao.
Nhưng giang hồ võ lâm là vậy, ai tu vi cao hơn thì người đó là tiền bối. Dù Lam Thiết Giang biết Mạc Cửu U chỉ hơn mình vài tuổi, lão vẫn hạ mình, xưng vãn bối.
"Ngươi đã ngưỡng mộ ta như vậy, vì sao còn dám mưu hại vị tiểu mỹ nhân này?"
"Chẳng lẽ ngươi không biết tiểu mỹ nhân này là người mà lão tổ ta đã để mắt tới sao?" Ninh Xuyên âm sâm nhìn Lam Thiết Giang.
Chính câu nói này đã khiến Lam Thiết Giang sợ tới toát mồ hôi lạnh, ướt đẫm cả người.
Bạch Chỉ Nhu sắc mặt cũng đại biến, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hiển nhiên, nàng cho rằng Lão Ma Đầu này đã coi trọng nhan sắc của mình, bằng không thì sao lại cứu nàng?
Đừng nói Bạch Chỉ Nhu nghĩ vậy, những người ở đây đều nghĩ như vậy.
"Tiền bối, hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm!"
"Nếu như vãn bối biết nha đầu này là người mà tiền bối coi trọng, dù vãn bối có ăn gan hùm báo, cũng tuyệt đối không dám có ý định hại nàng ta." Lam Thiết Giang mồ hôi nhễ nhại giải thích, sợ Lão Ma Đầu này nổi giận, một chưởng đánh chết mình.
"Ta tin ngươi cái thứ cẩu nô tài này không có lá gan đó, dám mưu hại tiểu mỹ nhân của lão tổ. Nể tình ngươi không biết không có tội, ngươi tự phế hai chân đi." Ninh Xuyên độc địa nói.
"Hả?"
"Tiền bối, cái này... cái này..." Nghe Ninh Xuyên nói, Lam Thiết Giang mặt trắng bệch như không có máu, cả người run rẩy không ngừng.
"Còn chần chừ gì nữa, lẽ nào muốn lão tổ ta tự mình động thủ sao?" Ninh Xuyên quát lớn, thanh âm đáng sợ vang vọng cả đại điện, chấn động màng tai mọi người, gián tiếp thể hiện nội lực khủng bố của một đời ma đạo cự nghiệt.
Đừng xem Ninh Xuyên chỉ là nhất lưu cảnh giới. Mấy năm nay, hắn coi ngàn năm thảo dược như cơm ăn. Dù dược lực của ngàn năm thảo dược đơn nhất, nhưng nội lực so với tu luyện bình thường vẫn nhanh hơn nhiều. Nội lực của Ninh Xuyên đã vượt qua sáu mươi năm.
Hơn nữa, Dẫn Khí quyết thuộc loại Nội Công Tâm Pháp cơ bản nhất trong giới võ lâm, tốc độ tu luyện cực kỳ chậm chạp, nhưng lại thắng ở sự công chính bình thản, chân khí tu luyện ra cũng tinh thuần nhất.
Một tiếng quát của Ninh Xuyên, dù không kinh người như cao thủ tông sư, nhưng cũng chỉ kém một bậc. Trong số những người ở đây, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là nhị lưu đỉnh tiêm. Tiếng quát của Ninh Xuyên đủ để khiến bọn họ hoảng sợ, cảm nhận được tu vi nội công khủng bố của hắn.
"Tiền... tiền bối... Có thể hay không tha cho vãn bối một mạng?" Lam Thiết Giang mặt trắng bệch, đau khổ cầu xin Lão Ma Đầu trước mặt, nơi nào còn tôn nghiêm của một chưởng môn? Tự phế hai chân! Với tuổi thất tuần của lão, nếu thật sự tự phế hai chân, chẳng khác nào sống không bằng chết.
"Hừ?"
"Ngươi dám cự tuyệt lão tổ ta?"
Ánh mắt Ninh Xuyên hung ác, bàn tay như quỷ trảo nâng lên, chân khí đáng sợ cổ đãng quanh thân, phảng phất như sắp tự mình xuất thủ.
"Ta phế, tiền bối bớt giận." Thấy Lão Ma Đầu sắp động thủ, Lam Thiết Giang lộ vẻ thảm thương mở miệng. Nghe vậy, chân khí cổ đãng quanh Ninh Xuyên lại bình ổn, bàn tay như quỷ trảo cũng buông xuống.
Sau một khắc, trước ánh mắt của mọi người, Lam Thiết Giang chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm lạnh lẽo phản chiếu khuôn mặt già nua, trắng bệch của lão.
Người ta thường nói, chó cùng dứt giậu, thỏ gấp còn cắn người, huống chi là người? Dù Lam Thiết Giang khiếp sợ trước uy danh của Lão Ma Đầu, nhưng nếu thật sự phải tự phế hai chân, chẳng khác nào sống không bằng chết, thà chết còn hơn.
Ái tử Lam Thần bị người sát hại, nay lão lại bị Lão Ma Đầu ép phải tự phế hai chân. Lam Thiết Giang cảm thấy vô cùng uất ức, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng.
Không bùng nổ trong im lặng thì diệt vong trong im lặng. Lam Thiết Giang là một lão giang hồ, giờ khắc này lão đã quyết định liều chết một trận, dù đối diện lão là một đời ma đạo cự nghiệt hung danh hiển hách.
"Ngươi hãy chết đi cho lão phu!"
Xích!
Lam Thiết Giang hoàn toàn điên cuồng, đôi mắt già nua đỏ ngầu như máu, thanh kiếm trong tay như điện xẹt, đâm thẳng vào yết hầu Ninh Xuyên.
Đáng tiếc, tâm trí của Ninh Xuyên sao có thể tầm thường? Tâm tư nhỏ mọn của Lam Thiết Giang sao có thể qua mắt hắn?
Một tiếng kim loại gãy vang lên!
Nhát kiếm đánh lén của Lam Thiết Giang bị Ninh Xuyên dùng hai ngón tay bẻ gãy tại chỗ, nửa đoạn kiếm rơi xuống dưới chân Lam Thiết Giang.
"Ngươi cái thứ phế vật, dám đánh lén lão tổ ta?"
Ông!
Ninh Xuyên chập ngón tay như kiếm! Một đạo kiếm khí từ đầu ngón tay hắn bộc phát ra, theo kiếm chỉ của hắn xẹt qua không trung, Lam Thiết Giang phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Hai chân của lão đã bị kiếm khí chém đứt, máu tươi phun ra, thân thể già nua của Lam Thiết Giang ngã xuống vũng máu.