Tần Chấn Hải ngồi xuống, rồi không kìm được tự vả mình một cái.
“Sao lúc trước ta lại mềm lòng đồng ý với Tiểu Nhu, để Sở Vân Hiên đến Thiên Hoa đại học dự thính chứ? Ta không nên đồng ý mà!”
Hối hận muốn chết!
Chủ yếu là Sở Vân Hiên chẳng ra gì.
Lúc đó ông nghĩ, dù có vào được thì Sở Vân Hiên cũng chẳng thèm đến.
Không ngờ, hắn thật sự đến!
Ông thật sự sợ cháu gái và con gái mình đều bị tên này lừa gạt.
Tuyệt đối không phải nói quá!
Điện thoại reo.
“Alo, ta là Tần Chấn Hải, cái gì?!”
Tần Chấn Hải trợn tròn mắt.
“Hắn... Sở Vân Hiên phế tay Lý Tiến? Hả? Ngươi coi ta già rồi lú lẫn sao, Sở Vân Hiên chẳng phải thi đại học còn trượt sao?”
“Minh Khiếu Cảnh tứ tinh, Lôi thuộc tính? Vặc, Lý Tiến chẳng phải Minh Khiếu Cảnh thất tinh sao? Cái gì? Bị một chiêu đánh bại?”
Tần Chấn Hải buông điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ta... có phải đang nằm mơ không vậy?”
...
Tin tức Sở Vân Hiên "đại sát tứ phương" ở Thiên Hoa đại học nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Người quen biết Sở Vân Hiên không nhiều, nhưng người biết đến cái tên này thì vô số.
"Nam thần" nổi tiếng nhất nhì Thiên Hoa thị!
Nhờ vào khuôn mặt mê hoặc vạn người, hắn ta thật sự sống rất sung sướng.
Điều khiến Sở Vân Hiên nổi tiếng là vì một chuyện...
Thiên Hoa thị có tổng cộng bốn trường đại học võ giả.
Trùng hợp là bốn vị viện trưởng của bốn trường đại học này đều có cháu gái.
Tên khốn này đã trêu chọc cháu gái của ba vị viện trưởng!
Việc này từng khiến ba vị viện trưởng vô cùng bất mãn.
Hôm đó, ba vị viện trưởng định đi tìm Sở Vân Hiên đòi lại công bằng.
Tuy nhiên, ba cô cháu gái lại khóc lóc cầu xin bọn họ đừng đi, thậm chí còn dọa tự tử.
Chuyện này đành bỏ qua.
Từ đó, Sở Vân Hiên càng nổi tiếng.
Thậm chí, khu Giang Sơn Ngự, nơi gia đình Sở Vân Hiên sinh sống, còn bị rất nhiều người ở Thiên Hoa thị gọi là "khu vực cấm" trong vòng bán kính mười cây số.
Những người có con gái, có vợ, có cháu gái đều bị yêu cầu có thể đi chơi bất cứ đâu, nhưng đừng đến "khu vực cấm" Giang Sơn Ngự.
Bọn họ sợ!
Họ sợ con gái mình sẽ phải lòng Sở Vân Hiên!
Vì chuyện này, giá nhà ở khu Giang Sơn Ngự từng có lúc giảm đến hai mươi phần trăm.
Sở Vân Hiên đi trên con đường trong Thiên Hoa đại học, tỏ vẻ vô tội.
Chẳng phải hắn làm, mà là nguyên chủ!
Hắn chỉ là người xuyên không đến!
Hắn là một công dân tốt mà!
“Tiếp tục khiêu chiến!”
Hệ thống chỉ hoạt động trong một ngày, buổi tối chắc chắn sẽ không có cơ hội.
Nhân lúc này, phải nhanh chóng khiêu chiến với nhiều học viên Thiên Hoa đại học hơn nữa.
"Huyền Thể Cảnh có nên khiêu chiến không nhỉ?"
Sở Vân Hiên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Khó!
Dù sao hắn cũng chỉ mới Minh Khiếu Cảnh tứ tinh.
Huyền Thể Cảnh thì lợi hại hơn nhiều.
Sở Vân Hiên đến khu vực lớp trung cấp.
Có lẽ đã biết chuyện Sở Vân Hiên giẫm gãy một cánh tay của Lý Tiến, nên không ai dám đến trước mặt hắn gây sự.
"Xin hỏi, có ai chấp nhận lời khiêu chiến của ta không?"
Sở Vân Hiên nhìn đám người lớp trung cấp, lên tiếng hỏi.
Bọn họ nhìn nhau, không ai đáp lời.
Lý Tiến, người nằm trong top hai mươi của lớp trung cấp, đã bị đánh bại trong một chiêu.
Ai dám lên chứ?
Họ không muốn mất mặt.
Nhưng mà, không ai đứng ra thì sẽ không mất mặt sao?
"Không ai sao?" Sở Vân Hiên hỏi.
Vẫn không ai lên tiếng.
Sở Vân Hiên: "Vậy nếu không được, giống như lớp sơ cấp, ta một mình khiêu chiến cả lớp các người, có ai tiếp không?"
Mọi người: ???
"???"
"Mẹ kiếp! Quá kiêu ngạo! Ta chịu hết nổi rồi!"
"Ai mà chịu nổi? Nhưng nói đi phải nói lại, cho dù thắng, đó cũng là cả lớp cùng nhau đánh bại hắn, vậy có mất mặt nữa không?"
"Thật sự không ai ra mặt trị hắn sao? Nhìn đám con gái kia mê mẩn hắn, còn khó chịu hơn là giết ta!"
"..."
Lúc này, một giọng nói vang lên.
"Sao lớp trung cấp Thiên Hoa đại học của chúng ta lại toàn là lũ nhát gan thế? Người ta leo lên đầu lên cổ rồi mà chẳng ai dám hó hé một lời sao?"
Mọi người nhìn theo tiếng nói.
Một nam sinh khoác vai một nữ sinh xinh đẹp đi tới.
"Trần Dương! Cuối cùng cũng có người lợi hại đến đây chủ trì công đạo rồi."
"Top 3 lớp trung cấp, cảnh giới chắc đã đạt đến Huyền Thể Cảnh, e là không bao lâu nữa sẽ được chuyển lên lớp cao cấp."
"Trần Dương ra tay, chắc chắn sẽ không còn gì bất ngờ nữa."
"..."
"Ồ?"
Sở Vân Hiên nhướng mày.
Cô gái trong tay nam sinh kia đang cười rạng rỡ.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Vân Hiên, sắc mặt cô ta hơi biến đổi.
Trần Dương liếc mắt nhìn Sở Vân Hiên.
"Sở Vân Hiên đúng chứ? Từng nghe qua rồi. Ở bên ngoài muốn làm gì thì làm, nhưng đến Thiên Hoa đại học mà còn vênh váo như vậy thì chính là lỗi của ngươi."
Sở Vân Hiên không để ý đến hắn, nhìn Nhiễm Thu Tuyết trong lòng Trần Dương, cười khẩy: "Chỉ tìm được loại hàng như thế này thôi sao?"
Trần Dương nhíu mày.
"Không liên quan đến ngươi."
Nhiễm Thu Tuyết lên tiếng.