Hồ ly rời đi, ta chìm vào đấu tranh nội tâm.
Hắn nói Ma giới vẫn chưa yên ổn.
Hắn nói giết hắn là chưa đủ.
Giết hắn?
Thật sự phải giết hắn sao?
Hay liệu còn cách nào khác chăng?
Ta hỏi hắn, hắn chỉ mím chặt môi, im lặng hồi lâu rồi phun ra hai chữ: "Không có."
Rồi dịu dàng vuốt đầu ta, cười hiền hòa: "Ngoan ngoãn chờ ta, ta sẽ sớm quay về."
Bước ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, ta đưa tay bắt lấy một bông tuyết, nhìn nó dần tan thành nước, thấm vào lòng đất, gặp hơi nóng bay lên hoá khí, va vào núi lại ngưng thành tuyết rơi xuống, tuần hoàn bất tận.
Tựa như đang gánh vác một sứ mệnh trọng đại, lại giống như bị giam hãm trong vòng quy luật, không thể thoát khỏi.