Âm Dương Miện

Chương 485: Ói mửa chán rồi cũng quen thôi!

Dạ!

Trải qua ba tháng huấn luyện địa ngục, việc chấp hành vô điều kiện các mệnh lệnh của Cơ Động đã trở thành một loại phản xạ có điều kiện của những học viên Nhật Nguyệt học đường. Ba mươi bóng người chia làm sáu tổ nhanh chóng trèo lên ngọn núi, bọn họ phối hợp nhịp nhàng, không hề có tình trạng người này giẫm chân người kia. Tất cả đều như ảo ảnh, không ngừng thay đổi vị trí, có như vậy mới làm cho kẻ địch không thể khóa chặt mục tiêu.

Trần Tư Tuyền khẽ nhíu mày, nói với Cơ Động:

- Cơ Động lão sư, làm như vậy có phần quá tàn nhẫn, chẳng lẽ ngay cả người bị thương cũng giết luôn hay sao?

Cơ Động thản nhiên trả lời:

- Nhớ kỹ, đây là chiến trường. Trên chiến trường không có chỗ cho lòng nhân từ, chỉ có người chết mới không tạo thành uy hiếp. Huống chi, chỉ có kinh qua cảnh đầu rơi máu chảy, chân chính trải nghiệm giết chóc, mới có khả năng giúp bọn hắn thăng hoa hoàn toàn trong khoảng thời gian khổ tu này. Nếu không, ngươi cho rằng tại sao ta lại phải mang bọn hắn tới nơi đây?

Nói xong câu đó, mũi chân Cơ Động khẽ điểm, cả người như cơn gió thoảng, lặng lẽ bám sát những học viên đang tiến lên núi.

Nhìn theo bóng lưng Cơ Động, Trần Tư Tuyền khẽ than nhẹ. Nàng chợt phát hiện bản thân mình vẫn chưa hoàn toàn thấu hiểu hắn. Ngoài sự thâm tình của hắn, còn quá nhiều điểm nàng chưa hiểu hết về Cơ Động. Chỉ riêng mức độ quả quyết, e là không người bình thường nào có thể sánh ngang với hắn.

- Tiến công lên núi! truyện được lấy tại TruyenFull.com

Phía bên này, Lang Thiên Ý cũng hạ mệnh lệnh. Ba nghìn trọng kỵ sĩ lúc này mới chợt bừng tỉnh. Mai phục của sơn tặc đã bị công phá, việc bọn họ cần làm hiện tại là nhanh chóng tiêu diệt đối phương.

Lúc này, sáu tổ Nhật Nguyệt học đường đã đến sườn núi nơi sơn tặc mai phục. Khi bọn họ vừa đặt chân tới đây, lập tức bị tràng diện trước mắt làm cho sững sờ. Đập vào mắt bọn họ là một cảnh tượng chẳng khác nào tu la địa ngục. Khắp nơi đều có vết máu tươi lưu lại, những thi thể nát bét không còn hình dạng, những mảnh vụn tay chân rải rác, thậm chí cả óc và nội tạng cũng vương vãi khắp nơi.

Tiếng kêu thảm thiết từ xung quanh vẫn không ngừng vang lên. Năm trăm tên sơn tặc, dưới một chiêu tấn công của bọn họ đã chết hơn trăm tên, bị thương ước chừng hai ba trăm, chỉ có một số tên vận khí cực kì tốt, đứng cách trung tâm oanh tạc khá xa mới có thể may mắn thoát khỏi. Bọn chúng lúc này cũng đã sớm cao chạy xa bay.

Đối mặt với nhóm học viên bây giờ chỉ là những tên sơn tặc không còn lực chạy trốn nữa, cần phải ra tay tàn sát bọn chúng sao? Các nữ học viên lúc này mặt mũi đã sớm trắng bệch, có ai trong số họ đã từng nhìn thấy cảnh này? Trước mắt họ không phải là ma thú, mà là nhân loại còn đang sống sờ sờ, là đồng loại đó.

- Sao chưa động thủ?

Thanh âm lạnh như băng của Cơ Động lại vang lên.

Cơ Linh Linh toàn thân run lẩy bẩy, các học viên còn lại cũng nghiến chặt răng ngước mắt nhìn Cơ Động.

Bất chợt, thân ảnh Cơ Động bỗng nhòa đi trong mắt bọn họ. Chỉ sau một khắc, Cơ Động đã hóa thành tàn ảnh xuất hiện sau lưng bọn họ. Lúc bọn hắn xoay người lại nhìn, lập tức không kiềm được mà hít sâu một hơi khí lạnh.

Cơ Động đứng chắn trước mặt mọi người. Trước mặt hắn là mấy chục cây trường mâu màu trắng đang lơ lửng giữa không trung và dần dần tan chảy. Cách đó không xa, một thân thể gầy gò không đầu đang từ từ ngã xuống.

Đánh lén! Đây chính là đánh lén!

Lợi dụng cơ hội các học viên còn chưa thích ứng với cảnh tượng trước mắt, một gã Ma sư trong đám mai phục còn lưu lại đột nhiên tung đòn đánh lén mạnh mẽ. Trường mâu màu trắng hiển nhiên là phương thức công kích quần thể mà Ma sư Canh Kim hệ am hiểu nhất. Nếu đám học viên là những Ma sư Lục quan trở lên, khi đối mặt với công kích kiểu này, cho dù không thể phát hiện sớm được được đòn công kích nhưng ma lực trong cơ thể họ cũng sẽ tự cảm nhận được nguy hiểm mà tạo thành tấm chắn phòng ngự. Dù sao những học viên Nhật Nguyệt học đường cũng chỉ là những Ma sư phổ biến từ hai đến ba quan mà thôi.

- Các ngươi nhớ kỹ cho ta, nơi này là chiến trường. Đối mặt với các ngươi chính là địch nhân. Cho dù bọn chúng có bị thương nặng như thế nào đi nữa, thì dù chỉ còn một hơi thở, chúng cũng sẽ cắn trả các ngươi như rắn trước khi chết. Vừa rồi, nếu như ta không ra tay thì hiện tại các ngươi đã biến thành ba mươi cỗ thi thể rồi. Nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với chính mình, chỉ có thi thể mới đáng tin. Có cần ta phải nói thêm nữa không? Động thủ!

Cơ Động quát to hai chữ cuối cùng, đồng thời dùng tinh thần lực mạnh mẽ chấn động thần kinh của các học viên Nhật Nguyệt học đường. Sau một khắc, rốt cuộc bọn họ cũng bắt đầu phát động.

Từng luồng sáng ma lực nồng đậm oanh kích tứ phía như thể để phát tiết. Bọn sơn tặc hầu như không có cơ hội hoàn thủ, có vài tên còn ẩn nấp sau các cây đại thụ, tính toán đánh lén cũng không thoát khỏi số kiếp đó. Mỗi một lần quang mang chớp động, những tiếng kêu rên thảm thiết lại không ngừng vang lên. Sáu tổ học viên giống như sáu lưỡi hái tử thần, không ngừng gặt lấy tính mạng bọn chúng.

Lúc Lang Thiên Ý mang theo đám trọng kỵ sĩ tiến lên đỉnh núi, hắn không khỏi giật mình há hốc miệng trước cục diện máu tanh tại nơi này. Mặc dù hắn trải qua không ít lần thực chiến đẫm máu, nhưng cảnh tượng tàn sát trước mắt là lần đầu tiên hắn được chứng kiến. Những chùm sáng ma lực thu gặt tánh mạng đám sơn tặc một cách điên cuồng. Thời điểm hắn lên tới nơi, vừa vặn nhìn thấy cảnh tên sơn tặc cuối cùng bị hỏa diễm nồng đậm cắn nuốt.

Đám trọng kỵ sĩ hầu như không cần phải ra tay động thủ. Nơi này giống như vừa bị trọng hình chiến xa dày xéo qua, ngay cả một thi thể lành lặn cũng không còn. Khi ba mươi học viên trở về bên cạnh Cơ Động, sắc mặt ai cũng trắng bệch, không ngừng thở gấp. Nên nhớ, trong bọn họ có tới mười lăm người là nữ học viên! Mỗi người trong bọn họ chỉ mới được mười mấy tuổi xuân, thậm chí một số người vẫn còn non nớt. Vậy mà chỉ bằng vào mấy người bọn họ, lại tước đi tính mạng vài trăm tên sơn tặc.

Lang Thiên Ý khó nhọc nuốt nước bọt, thầm nghĩ trong lòng:

"Đây rốt cuộc là đoàn đội như thế nào a? Chẳng lẽ đám thiếu nữ cũng được đào trở thành sát thủ sao?"

Đây là lần tiễu trừ phiến loạn đơn giản nhất mà trọng kỵ sĩ từng trải qua, thậm chí bọn họ không có cơ hội để ra tay. Lúc này, không một gã kỵ sĩ tinh nhuệ nào dám xem thường những người trẻ tuổi trước mắt nữa, nhất là người thanh niên lạnh lùng có mái tóc bạc trắng được Phó quân đoàn trưởng gọi là Thiếu chủ kia. Chẳng lẽ hắn là hiện thân của ma quỷ? Cho dù là tay đao phủ giết chóc nhiều nhất trong quân đội, sợ rằng cũng không sánh được với hắn. Mệnh lệnh tàn sát toàn bộ sơn tặc chính là từ miệng hắn phát ra đó.

- Ọe ọe!

Tân Vũ là người đầu tiên nôn ọe. Bị cảnh tượng giết chóc khắc sâu vào nội tâm, lại thêm mùi máu tươi nồng đậm và cảnh tượng như địa ngục kích thích, giờ đây nàng đã không còn kiềm chế được nữa. Sau Tân Vũ, giống như là bệnh dịch lan truyền, ba mươi học viên lập tức thi nhau khom lưng nôn mửa.

Cơ Động bấm nhẹ mũi chân xuống đất, phóng người tới trước mặt Lang Thiên Ý:

- Ta thấy nơi này đã không cần quét dọn chiến trường nữa, để người của ngươi nghỉ ngơi một chút đi.

- Vâng! À, thiếu chủ, mấy học viên của người không có chuyện gì chứ?

Lang Thiên Ý dò hỏi.

Hiện tại hắn mới biết mình may mắn cỡ nào khi đắc tội với Cơ Động lúc trước. Nếu như không phải trên người hắn có chiêu bài của Kim Cương quân đoàn, sợ rằng ngay cả tro bụi xương cốt cũng không còn.

Cơ Động thản nhiên nói:

- Nôn mửa chán rồi cũng quen thôi. Không trải qua mưa gió làm sao thấy cầu vồng? Chưa từng trải qua máu tanh, làm sao có thể trở thành chiến sĩ chân chính?

Bỏ lại những lời này, hắn đi thẳng qua một bên, đứng trên một khối đá tương đối cao, phóng tầm mắt dõi ra xa.

- Cho ngài này!

Không biết từ lúc nào, Trần Tư Tuyền đã đi tới bên cạnh Cơ Động. Nàng chìa tới trước mặt hắn một bình rượu mạnh.

Cơ Động không chút khách khí nhận lấy bình rượu, hắn rút nắp đậy, ngửa mặt lên uống ừng ực. Chỉ khi cảm thụ được nồng độ rượu đang đốt cháy ruột gan, ánh mắt đạm mạc của hắn mới lóe lên hào quang rừng rực.

Trần Tư Tuyền ở một bên chăm chú nhìn khuôn mặt Cơ Động, bất chợt nàng mở lời:

- Cơ Động lão sư, ta muốn hôn người quá!

"Phụt!"

Cơ Động phun mạnh ngụm rượu ra ngoài, rượu sặc đến khí quản làm hắn ho khan kịch liệt. Trần Tư Tuyền vội bước tới trước, vừa vỗ vỗ vào lưng hắn, vừa lén cười. Vẻ đạm mạc trong mắt Cơ Động nhất thời biến thành sự xấu hổ, hắn cứ trừng mắt nhìn nàng, vì đang ho sặc sụa nên không thốt được lời nào.

Lần đầu tiên hắn phát hiện tố chất tâm lí của Trần Tư Tuyền mạnh mẽ đến không ngờ. Phải biết rằng, mùi máu tươi ở đây không phải là ai cũng chịu đựng được. Hắn không thể tưởng tượng được nàng lại nói ra câu đó trong khung cảnh máu thịt ngổn ngang như thế này, nên nhất thời mới bị sặc.

- Cơ Động lão sư, làm gì mà người phải phản ứng mạnh như thế chứ? Không lẽ người cũng có ý nghĩ giống ta sao?

Trần Tư Tuyền chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của nhìn Cơ Động, hàng mi thon dài chớp động như muốn câu hồn nhiếp phách người khác.

- Bớt lảm nhảm đi.

Cơ Động nghiêng người tránh khỏi bàn tay Trần Tư Tuyền đang vỗ trên lưng mình, đồng thời tiện tay ném bình rượu đang cầm ra xa.

- Cơ Động lão sư, vậy người có cho ta hôn không thì bảo?

Trần Tư Tuyền nhỏ giọng hỏi.

Cơ Động giận dữ quát:

- Không được. Nơi này là chiến trường, không phải là nơi để cho ngươi tán tỉnh ta. Ngươi mà còn làm loạn nữa, ta đuổi về học viện đó.

Trần Tư Tuyền cúi đầu, lầm bầm trong miệng:

- Nam tử hán đại trượng phu gì mà hay xấu hổ thế, hôn một cái có mất mát gì đâu mà sợ nhỉ? Thật là nhỏ mọn!

Thân thể Cơ Động khẽ lảo đảo, suýt nữa ngã ngửa từ trên tảng đá xuống. Không chờ hắn kịp phát tác, Trần Tư Tuyền đã chạy biến ra chỗ khác, tới khích lệ những học viên đang mửa lên mửa xuống.

Trước đó, tâm tình của hắn quả thật rất không tốt. Cảnh tượng giết chóc trước mắt làm hắn không tự chủ được mà nhớ lại những chuyện xảy ra trên Thánh Tà đảo, khi Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới bộc phát, rồi lại lan man nhớ tới Liệt Diễm. Nhưng bị Trần Tư Tuyền quấy rầy như vậy, tâm tình hắn ngược lại tốt lên được chút xíu, tâm tư uống rượu cũng tan biến. Hắn thật sự không rõ tại sao Trần Tư Tuyền lại quấn quýt si mê mình đến như thế. Trước đây, mặc dù Lam Bảo Nhi cũng thích hắn, nhưng không đến mức trực tiếp táo bạo như Trần Tư Tuyền. Đối mặt với loại theo đuổi công khai kiểu này, quả thực hắn không có bất kỳ biện pháp đối phó nào. Người ta cũng đâu có làm chuyện gì quá phận! Mặc dù hắn không thể yêu người khác, nhưng làm sao ngăn cấm người khác thích hắn được cơ chứ! Yêu một người không có gì sai cả.

Mãi đến lúc không thể nào nôn được nữa, các học viên Nhật Nguyệt học đường mới từ từ ngừng lại, thỉnh thoảng vẫn có người không kiềm được mà nôn khan.

Trần Tư Tuyền cầm một ít nước sạch đưa cho mọi người, để bọn họ súc miệng. Tử Thần Tinh lại gần, hạ giọng nói với nàng:

- Tư Tuyền, làm sao mà nàng cứ trơ trơ ra hay vậy?

Trần Tư Tuyền trả lời:

- Cơ Động lão sư nói rất đúng. Nơi này là chiến trường, nếu địch nhân không đổ máu thì sẽ là chúng ta. Nếu không muốn giống như mấy tên sơn tặc này, lúc đối địch nhất định phải quyết đoán. Mặc dù ta cũng cho rằng cách làm của Cơ Dộng lão sư hơi quá khích, nhưng ta vẫn ủng hộ người. Mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi một chút đi, chiến đấu giờ mới bắt đầu.

Nàng ở bên này an ủi các học viên. Còn phía bên kia, Lang Thiên Ý đi tới bên cạnh Cơ Động và nói:

- Thiếu chủ, ta đề nghị như thế này, tốt nhất là để cho binh lính của ta hàn huyên với các học viên của ngài. Chúng ta đều là những người đã trải qua máu lửa, nếu so với những học viên của ngài, tình trạng của ta khi lần đầu tiên giết người còn tệ hơn nữa ấy chứ. Thủ hạ của ta đều là những lão binh dày dạn kinh nghiệm, để bọn họ khai đạo cho đám học viên sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn.

Cơ Động kinh ngạc nhìn Lang Thiên Ý:

- Đây là một chủ ý không tệ, vậy làm phiền ngươi rồi.

Lang Thiên Ý nhanh chóng chọn ra ba mươi tên thủ hạ khéo ăn nói, chạy tới khai đạo cho đám học viên. Cơ Động định thần nghe qua vài câu, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, loại khai đạo thế này rất hiệu quả. Hắn muốn các học viên nhanh chóng thích ứng việc chiến đấu, nhưng tuyệt nhiên không có ý định lưu lại bóng ma trong lòng bọn họ.

- Huynh đệ, cứ ói mửa cho sảng khoái. Không có gì đâu, coi như làm sạch dạ dày đó mà!

Một lão binh nói chuyện với học viên.

Tên học viên đó giận dữ gào thét:

- Ngươi đang chê cười ta hả?

Lão binh nói:

- Đương nhiên không phải rồi, ngược lại ta còn rất khâm phục ngươi a.

Tên học viên phún hỏa:

- Ngươi dám châm chọc ta?

Lão binh cười xòa:

- Lại càng không đúng rồi. Ta thật sự rất khâm phục các ngươi. Khi chúng ta còn là tân binh, lần đầu tiên ra trận đừng nói là dám giết người, chỉ nhìn thấy kẻ địch thôi cũng đã tim đập chân run rồi. Ngay cả khi địch nhân xông tới trước mặt, chúng ta cũng chỉ cố hết sức cầm vũ khí múa may lung tung. Nếu không có mấy lão binh hỗ trợ, bọn ta đã chết sạch từ lâu rồi.

Sắc mặt các học viên đã dần dần bình tĩnh lại phần nào, sự chú ý của họ lập tức được dời qua lời đối thoại của những lão binh.

Lão binh tiếp tục kể:

- Về sau, rốt cuộc ta cũng giết người. Lần đầu tiên ta ói liên tục ba ngày, buổi tối cứ nhắm mắt lại là mơ thấy bộ dạng kẻ ta đã giết, liên tục nửa tháng không dứt được. So với ta khi đó, các ngươi mạnh mẽ hơn nhiều lắm, mỗi người chia ra cũng giết gần mười tên sơn tặc rồi. Vì lẽ đó ta mới tới đây, bày tỏ sự khâm phục đối với các ngươi.

Vừa nói, tên lão binh vừa len lén liếc nhìn một gã lão binh khác ở cách đó không xa, thấp giọng nói:

- Thấy tên kia không? Ban đầu hắn còn không bằng cả ta đấy. Ta cùng lắm chỉ ói mà thôi, nghe nói tiểu tử đó sau khi trở về từ chiến trường, toàn thân bốc mùi thối khắm, đến cả đại tiểu tiện cũng không kiềm chế được. Cho nên ta vẫn cho rằng, lần đầu tiên giết người mà không tè ra quần là tốt rồi. Tiểu huynh đệ, hiện tại ngươi hiểu vì sao ta nói bội phục các ngươi rồi chứ.

- Ngươi không phải đang dụ dỗ ta đấy chứ?

Người học viên nghi hoặc hỏi lại.

Tên lão binh vỗ ngực, lớn giọng:

- Dĩ nhiên là không rồi, những huynh đệ thân thuộc đều gọi ta một tiếng Tam thúc, ngươi có thể đi hỏi thăm thử xem Tam thúc ta có lúc nào nói dối chưa?

Nét mặt tái nhợt của tên học viên đã giảm đi nhiều, nói chuyện với vị lão binh cũng thân thiện hơn:

- Tam thúc, thân hình của ngài cũng là thật khôi ngô a.

Gã lão binh đập đập tay vào ngực học viên nọ, giọng nói đầy đắc ý:

- Các ngươi là Ma sư, so sánh về ma lực dĩ nhiên là ta thua. Còn riêng về vóc người, ta mà nhận hạng hai thì đám còn lại trong quân đoàn không dám tranh hạng nhất. Mà nè, tiểu huynh đệ, ngực của ngươi rất nở nang nha! Thật không ngờ đó!

Hai mắt học viên tóe lửa, nhìn chằm chằm cánh tay Tam thúc:

- Ta là nữ sinhhhhhh!

Tên lão binh mồ hôi đầy đầu nói:

- Ặc..., ta đi trước đây. Ta cũng cần đi ói...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất