Âm Dương Miện

Chương 694: May mắn còn sống sót

Công kích bốn loại thuộc tính khủng bố của Hắc Ám Thiên Cơ đánh xuống vị trí các Quang Minh Thiên Can thánh đồ vừa biến mất khiến mặt đất bị oanh thành một cái hố sâu thật lớn, ngay cả Hồng Liên Thiên Hỏa cách đó không xa cũng bị chấn động. Nhưng bất luận công kích của Hắc Ám Thiên Cơ có mãnh liệt cỡ nào, nhưng nếu không đánh trúng mục tiêu thì có lợi ích gì?

Đang vận sức chuẩn bị phát động, các Hắc Ám Thiên Can thánh đồ trợn mắt há mồm, Phất Thụy thì ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Trong khi đó, thân hình Hắc Ám Thiên Cơ vẫn đang lơ lửng ở trên không, ánh mắt toát ra sự bất ngờ khó tin.

Tà Ác Nhãn ở giữa chân mày mở ra, một đạo quang mang từ đó bắn ra, chiếu xuống nơi Quang Minh Thiên Can thánh đồ vừa biến mất. Một màn quỷ dị xuất hiện, hết thảy tất cả ánh sáng hư ảo của trước đó đều xuất hiện ở chỗ cũ, có điều sự chuyển động này chậm hơn gấp mười lần so với lúc trước.

Đương nhiên đây không phải là các Quang Minh Thiên Can thánh đồ quay trở lại mà là do Hắc Ám Thiên Cơ dùng một năng lực đặc thù diễn biến lại tình cảnh trước đó, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Hắn hoàn toàn không ngờ Cơ Động cùng Quang Minh Thiên Cơ có thể dẫn các Quang Minh Thiên Can thánh đồ trốn thoát ngay trong tầm mắt mình.

Thân hình chợt lóe lên, Hắc Ám Thiên Cơ đã đến bên cạnh quang thải, và cùng với sự chuyển động chậm của nó, hắn rốt cuộc đã biết các Quang Minh Thiên Can thánh đồ đã làm gì.

Sau khi Ngũ Hành Âm Dương giới mở ra, Quang Minh Thiên Cơ bằng vào Thiên Cơ Nhãn trợ giúp các Quang Minh Thiên Can thánh đồ. Cùng lúc đó, chắp hai tay Cơ Động sau lưng, hắn mở ra một quyển trục có phong cách cổ xưa. Bọn họ trốn thoát nhờ đạo quang mang kỳ dị xuất hiện ở trên quyền trục.

"Khốn kiếp."

Hắc Ám Thiên Cơ nổi giận gầm lên, xoay người xuất một trảo về phía Lôi Đế Phất Thụy kéo thân thể cường tráng của hắn đến trước mặt.

"Tại sao lại có loại quyển trục này? Tại sao ngươi không nói sớm?"

Trong mắt Hắc Ám Thiên Cơ tràn đầy sát khí lạnh lẽo, cho dù đang đối mặt với nhi tử của mình, hắn vẫn không có một chút gì gọi là nhân tính.

Phất Thụy ngẩn ra nói:

"Ta...Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra."

"Ta chưa từng nghe Cơ Động nhắc tới sự tồn tại của quyến trục này. A! Ta biết rồi, là Thương hội Ngốc Có Tiền, Cơ Động đã mang đi mười mấy quyển trục từ thời thượng cổ tại nội khố của thương hội. Lúc đó hắn không có mở ra xem, tự nhiên cũng không nói cho ta biết những quyển trục kia là cái gì. Nhất định trong những quyển trục kia có một quyển trục truyền tống."

Hắc Ám Thiên Cơ im lặng lạnh lùng nhìn Phất Thụy. Phất Thụy đứng yên, ánh mắt hắn tràn đầy cảm xúc phức tạp, đôi môi mím thật chặt nhưng thủy chung vẫn nhìn Hắc Ám Thiên Cơ không hề chớp mắt. Còn nhóm Hắc Ám Thiên Can thánh đồ đứng ở bên cạnh vẫn câm như hến, trong lòng họ cảm thấy quái lạ khi nhìn thấy bộ dạng Phất Thụy và Hắc Ám Thiên Cơ . Ở trong trí nhớ của bọn họ, đã lâu lắm rồi không có ai dám làm như vậy, những người đó đều vĩnh viễn không có cơ hội mở được hai mắt một lần nào nữa.

Nhưng điều làm nhóm Hắc Ám Thiên Can thánh đồ giật mình chính là sau một lúc lâu, ánh mắt Hắc Ám Thiên Cơ đột nhiên trở nên nhu hòa, hắn đưa tay vỗ vỗ vai Phất Thụy:

"Được rồi. Chuyện này không thể trách được ngươi. Mấy năm qua ở Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, ngươi cũng đã chịu không ít cực khổ. Lần này ngươi có thể mang tin tức Quang Minh Thiên Can thánh đồ xâm lấn lãnh thổ, coi như đã lập được công lớn. Dù thất bại, nhưng chúng ta đã có chuẩn bị, nhất định sẽ không để cho những chúng đắc thủ. Trong phạm vị một trăm dặm không có Truyền Tống Trận, hơn nữa còn có Hồng Liên Thiên Hỏa ngăn cản, bọn họ không thể nào trở về Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, hiện tại có lẽ còn đang ở xung quanh đây. Lý Vĩnh Hạo."

"Thiên Cơ."

Lý Vĩnh Hạo tiến lên một bước, cung kính hành lễ với Hắc Ám Thiên Cơ.

Hắc Ám Thiên Cơ trầm giọng nói:

"Lập tức phát động nhân thủ, tìm nơi ẩn trú của bọn hắn. Bản thân ta muốn nhìn xem chúng có thể mở bao nhiêu quyển trục nữa."

"Vâng."

Lý Vĩ Hạo cùng các Hắc Ám Thiên Can thánh đồ nhanh chóng đi về phía Thánh Tà Đảo Hắc Ám.

Nhìn theo bóng lưng bọn họ, Hắc Ám Thiên Cơ hỏi Phất Thủy:

"Ngươi có ý kiến gì không?"

Phất Thụy trầm giọng trả lời:

"Chỉ sợ Cơ Động bọn họ mượn cơ hội xuyên qua Hồng Liên Thiên Hỏa để chạy thoát. Chỉ cần bọn họ không trốn, cho dù có tổn thất một ít Ma Sư cũng không sao. Giải quyết được Quang Minh Thiên Can thánh đồ thì Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục không còn tính uy hiếp nữa."

Hắc Ám Thiên Cơ lạnh lùng cười một tiếng:

"Nếu như bọn họ thông minh, tất nhiên sẽ quay trở về. Nhưng trở về thì sao? Cho dù có sự tồn tại của bọn Quang Minh Thiên Can thánh đồ, nhưng ai có thể ngăn cản đại kế của ta? Ta đã an bài mọi sự. Đúng rồi, từ lúc ngươi trở về còn chưa gọi một tiếng phụ thân nào."

Phất Thụy ngây người ra, ánh mắt trở nên phức tạp, thân hình hắn khẽ run lên, khó khăn lắm mới cất tiếng gọi:

"Phụ thân."

Hắc Ám Thiên Cơ nở nụ cười, vào giờ khắc này mới thấy hắn cảm xúc của con người, gật đầu với Phất Thụy:

"Mặc dù mười mấy năm nay ta không có ở bên cạnh, cũng chưa từng cho ngươi một thứ gì, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, cả đời này ta chỉ có một mình ngươi là con. Mẫu thân của ngươi chỉ là một công cụ dùng để kí gửi ngươi, ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều. Hiện tại tất cả những gì ta có, tương lai sẽ thuộc về ngươi. Chờ sau khi ta thành thần, ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp cho ngươi thành thần. Hắc Ám Thiên Can thánh đồ trong mắt ta chỉ là những quân cờ mà thôi. Nếu không có thực lực cường đại kềm chế thì bọn họ sẽ không cúi đầu nghe lời. Nhưng ngươi thì khác, trong người ngươi mang dòng máu của ta, cho nên Hắc Ám phong ấn kia cũng nên giải khai."

Vừa nói, tay phải của Hắn Ám Thiên Cơ nhẹ nhàng ấn vào ngực Phất Thụy. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân hình cao lớn của hắn bay lên, sau đó bị một quầng sáng màu đen bùng phát từ trên người Hắc Ám Thiên Cơ bao phủ Phất Thụy giống như một cái kén tằm to lớn. Bản thể của Phất Thụy phát ra hàng nghìn hàng vạn lôi quang, hòa nhập lại với quầng sáng màu đen sau đó hôn mê bất tỉnh.

"Đây đúng là nhi tử của ta. Thì ra cảm giác có nhi tử tuyệt vời như vậy."

Hắc Ám Thiên Cơ lẩm bẩm, đoạn xoay người nhìn Hồng Liên Thiên Hỏa ở phía sau, ánh mắt của hắn nhất thời trở nên nanh ác:

"Hồng Liên Thiên Hỏa ghê tởm, nếu không phải ngươi làm ta trễ nải một thời gian dài thì ta đã sớm thống trị toàn bộ thế giới, Cúc Hoa Trư Mộc Hệ làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của ta? Nhưng ngươi cũng chỉ có thể ngăn cản ta được năm năm thôi, và chờ khi hạn kỳ năm năm chấm dứt, đó cũng chính là lúc ta dọn sạch Quang Minh. Tới lúc đó, ta sẽ bắt con thánh thú cuối cùng đó và sẽ trở thành thần, nhân gian chi thần. Tương lai, cái thế giới này sẽ phải run rẩy dưới chân ta…Ha ha ha, ha ha ha…"

Ánh sáng chợt lóe lên, các Quang Minh Thiên Can thánh đồ xuất hiện ở chỗ cách vị trí cũ xa hơn trăm dặm.

Trong ánh mắt của mỗi một Thiên Can thánh đồ đều toát lênvẻ tức giận. Sau lần truyền tống này Miểu Miểu đã hôn mê nằm trong lòng Trần Tư Tuyền. Đối với nàng, bị Phất Thụy phản bội là một sự đả kích rất lớn.

"Cơ Động, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Diêu Khiêm Thư thấp giọng hỏi.

Cơ Động một tay đỡ Thiên Cơ đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, trầm giọng đáp:

"Chúng ta đã chạy xa trăm dặm, nhưng đối với tu vi của Hắc Ám Thiên Cơ mà nói chỉ trong chớp mắt. Thừa dịp bọn họ còn chưa tìm được, trước hết chúng ta tạm lui về bên kia rồi bàn bạc tiếp."

Nửa bước cũng không dừng lại, hắn vừa nói vừa mang Thiên Cơ xuyên qua Hồng Liên Thiên Hỏa trở về Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục. Trong phút cuối lúc hắn mang theo A Kim trở về thì trên khắp nơi bầu trời đều có Hắc Ám Ma Sư phi hành trinh sát, hơn nữa còn phát hiện ra vị trí của bọn họ, có điều không có thể nào ngăn cản Cơ Động.

Cuối cùng cũng mang theo A Kim trở lại. Trên mặt Cơ Động toát ra vẻ mệt mỏi. Thấy vậy, Trần Tư Tuyên lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn truyền Ất Mộc ma lực giúp hắn khôi phục ma lực và chữa thương.

Đỗ Minh ngồi xổm xuống, đánh một quyền xuống mặt đất, vẻ mặt thống khổ nói:

"Tại sao lại như vậy???"

Đối với hắn, Lôi Đế Phất Thụy không chỉ là huynh trưởng, thậm chí còn là trưởng bối. Hắn quen Phất Thụy còn sớm hơn cả Cơ Động, Phất Thụy lại là hội trưởng phân hội của Tửu Sư công hội. Từ lúc còn rất nhỏ, Đỗ Minh đã lấy hắn làm thần tượng. Sau đó gia nhập Thiên Can thánh đồ, có thể cùng Phất Thụy, Cơ Động sánh vai chiến đấu, Đỗ Minh hưng phấn biết chừng nào. Nhưng lúc này đây, thần tượng biến thành phản đồ, tất cả mọi thứ đổ vỡ. Kế hoạch đánh lén đối thủ thất bại làm cho bọn hắn phải rút lui. Đả kích này đối với các Thiên Can thánh đồ quá mức tưởng tượng.

Diêu Khiêm Thư lớn tuổi hơn một chút, có thễ miễn cưỡng giữ được bình tĩnh. Hắn đứng yên nhìn ánh mắt âm tình bất định của Cơ Động, thở dài một tiếng rồi nói:

"Trước tiên mọi hãy nghỉ ngơi tại chỗ. Tạm thời chúng ta không thể tiếp tục hành động vì bên kia đã có phòng bị, bất luận chúng đi ra từ chỗ nào cũng sẽ bị bọn họ phát hiện. Có lẽ nên cơ hội nữa. Lần này chúng ta có thể toàn mạng trở lui đã may mắn lắm rồi."

Đối với chuyện Phất Thụy phản bội, hắn cũng chỉ có thể tránh né không nhắc đến, tránh xát muối vào vết thương của mọi người.

Sau khi Thiên Cơ cùng Cơ Động mật đàm ở Long cốc, Cơ Động đã chuẩn bị sẵn cách ứng phó với tình huống xấu nhất chính là mở quyển trục. Quyển trục hắn vừa mới mở chỉ có định hướng với khoảng cách ngắn. So với quyển trục Vô Hạn Định Vị Truyền Tống Trận hắn sử dụng vào năm đó, thì quyển trục này đơn giản hơn nhiều vì nó hoàn toàn không dùng ma lực thuộc tính chế luyện, lại càng không giống quyển trục truyền tống Vô Hạn Định Vị như trên lý luận có thể truyền tống người đến trên bất kỳ một nơi nào của tinh cầu. Ttính thực dụng khả khi hơn nhiều, bởi vì phương hướng cùng khoảng cách truyền tống của quyển trục có thể khống chế, và khoảng cách truyền tống lớn nhất chính là một trăm dặm. Nhờ sử dụng quyển trục này, Cơ Động mới có thể đưa đồng bạn hắn trở về.

Các nữ môn đồ cũng trầm mặc, không biết phải nói gì để an ủi Cơ Động cũng như bản thân. Vốn có chút hy vọng, nhưng bởi vì sự phản bội của Phất Thụy, tất cả giờ đã hoàn toàn tiêu tan. Trần Tư Tuyền giúp Cơ Động khôi phục, trong khi đó A Kim, Lam Bảo Nhi, Đỗ Hinh Nhi thì bảo vệ Miểu Miêu đang còn hôn mê. Trong nhất thời, không khí giữa các Thiên Can thánh đồ trầm xuống. Vào giờ khắc này, ý chí chiến đấu của bọn họ đã hạ xuống mức thấp nhất.

Cơ Động không nói một lời, nhưng thần sắc trong mắt hắn đã ổn định hơn nhiều. Hắn đi đến bên cạnh Thiên Cơ, đỡ lấy Thiên Cơ trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhỏ một giọt sinh mệnh chi nguyên vào trong miệng hắn, đồng thời đeo sinh mệnh chi hạch vào cổ hắn, và dựa vào sinh mệnh khí tức khổng lồ khiến thân thể của Thiên Cơ khôi phục nhanh hơn. Truyện được copy tại Truyện FULL

Không cần Cơ Động lên tiếng, Trần Tư Tuyền đứng ngay sau lưng hắn, linh hồn của hai người trong nháy mắt dung hợp đạt đến trình độ của Thánh cấp cao giai, rồi truyền ma lực nồng đậm vào trong người Thiên Cơ.

Khi linh hồn lực của bản thân tiến vào của Thiên Cơ, Cơ Động lập tức phát hiện ra Thiên Cơ nhãn đang kiềm chế sự dao động của linh hồn tán loạn, cho dù không có sự trợ giúp của mình thì không lâu sau hắn cũng có thể tự mình khôi phục. Không hổ là linh hồn thần khí a! Sau khi Cơ Động cùng Trần Tư Tuyền cùng hợp linh hồn, nhanh chóng giúp Thiên Cơ chỉnh đốn lại linh hồn có chút tán loạn kia. Đối với khí tức linh hồn của Cơ Động, Thiên Cơ cũng giống như Trần Tư Tuyền không có nửa phần chống cự. Sau một thời gian ngắn, nhờ tác dụng của sinh mệnh chi nguyên cùng sự hợp sức của Cơ Động lẫn Trần Tư Tuyền, thương thế của hắn đã được khống chế, hai mắt chậm rãi mở ra. Nhìn Cơ Động, Thiên Cơ thở dài một tiếng rồi nói:

"May là đã sớm có chuẩn bị."

Cơ Động đỡ Thiên Cơ đặt bên cạnh Diêu Khiêm Thư, sau đó mới đến cạnh Miểu Miểu nhưng không dùng sinh mạng chi tuyền vì nàng ngất xỉu là do nộ hỏa công tâm. Bị linh hồn lực lạnh băng kích thích, Miểu Miểu nhanh chóng tỉnh lại.

Vừa mới tỉnh lại thì Miểu Miểu, với hai mắt đỏ au, nàng lập tức nhảy dựng lên mắng to:

"Phất Thụy tên khốn kiếp kia đâu rồi? Lão nương muốn giết chết hắn, lão nương sẽ liều mạng với ngươi, có chết cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất