Cơ Động mơ hồ cảm giác được tựa hồ như có cái gì đó đang đâm vào trong ngón giữa của mình vậy. Cái này gọi là tay đứt thì ruột xót, sự đau đớn mãnh liệt làm hắn không khỏi nhíu mày một chút.
Liệt Diễm nắm chặt bàn tay của Cơ Động, một lát sau, chậm rãi buôn ra, trước khi thả ra, Liệt Diễm còn cố ý xoa nhẹ lên chỗ ngón tay đau nhói của Cơ Động. Cơ Động nhìn về đầu ngón tay của mình, cũng không thấy có bất cứ thứ gì không ổn, cũng không có một vết thương nào.
Liệt Diễm mỉm cười:
- Đi về đi, sau này ngươi sẽ biết.
- Được.
Những chuyện Liệt Diễm không muốn nói, Cơ Động tuyệt đối sẽ không hỏi. Cái này đã là một chuyện quen thuộc, cũng là lòng tin tuyệt đối.
- Liệt Diễm, tạm biệt.
Hồng Liên lại cuồn cuộn nổi lên, Cơ Động đã lập tức biến mất. Nhìn về nơi hắn vừa đứng, trong mắt Liệt Diễm toát ra một quang mang mỉm cười.
Ma lực ba động đậm đặc lặng yên dâng lên, Liệt Diễm búng nhẹ ngón tay, một đóa Hỏa Diễm Hồng Liên lặng lẽ bay ra. Đóa Hồng lên bay lên trên không, phóng ra một luồng quang mang vào trong Địa Tâm Hồ. Một lúc sau, từ ngay chỗ trung tâm Địa Tâm Hồ, một luồng xoáy nham thạch chợt xuất hiện, dâng lên cao, đến khi cách đóa Hỏa Diễm Hồng Liên kia khoảng năm thước mới dừng lại, trên đỉnh xoáy nham thạch kia, một quả trứng thật lớn lặng lẽ nằm ở đó.
Bên ngoài quả trứng bao phủ một tầng quang mang hai màu vàng kim, đen. Hào quang bên trong quả trứng cũng không ngừng chớp tắt. Ngón tay Liệt Diễm lại búng ra một lần nữa, một viên cầu bằng máu có đường kính khoảng một cái kim tệ đã lặng lẽ bay ra. Viên cầu bằng máu đó trên không trung hóa thành một tầng huyết quang nhàn nhạt, từ bốn phương tám hướng xâm nhập vào trong quả trứng kia. Trên mỗi một tia máu có một tầng hồng quang bao bọc, dễ dàng xuyên qua tầng quang mang hai màu vàng kim, đen bao phủ bên ngoài quả trứng mà ngấm vào trong đó.
Sau khi làm xong quá trình đó, đóa Hồng Liên thật lớn kia lại một lần nữa đem quả trứng nhẹ nhàng chìm sâu vào hồ nham thạch nóng chảy. Liệt Diễm lẩm bẩm:
- Lấy máu làm khế ước, sau này cũng không cần thêm bất cứ khế ước nào nữa.
Khi Cơ Động trở lại gian phòng của mình, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Lần này hắn đã ở trong Địa Tâm Hồ tu luyện đến tám canh giờ. Ma lực tràn đầy trong cơ thể rõ ràng là có chút tiến bộ. Thoáng hồi tưởng lại những gì đạt được trong đêm qua, Cơ Động cảm thấy khá hài lòng, sau đó bước ra khỏi phòng. Đi đến sân thể dục, bắt đầu buổi chạy bộ hằng ngày của hắn.
Không khí sáng sớm đặc biệt tươi mát, khí huyết trong cơ thể nhờ quá trình chạy bộ đã dần dần từ trạng thái tu luyện mà ổn định lại. Đang chạy, đột nhiên Cơ Động giống như là cảm giác được cái gì đó, quay đầu nhìn lại phía sau. Chỉ thấy một đạo thân ảnh rất nhanh đang đuổi theo hắn, chạy đến bên cạnh hắn, cùng hắn chạy song song.
- Thật không ngờ được, ngươi lại là học đệ của ta. Nghe nói ngươi đã vào được Âm Dương Học Đường?
Người mới tới mỉm cười nhìn Cơ Động.
Người này mặc một bộ giáo phục màu vàng, dáng người so với Cơ Động cao hơn khoảng nửa cái đầu, tướng mạo anh tuấn. Ánh mắt hắn mang theo vài phần ngạo khí, đúng là người lúc trước ở Điều Tửu Sư Công Hội bị Cơ Động áp chế đến không ngóc đầu dậy nổi, cũng là người có được lệnh bài thứ mười đặc biệt trong Âm Dương Học Đường, Cơ Dạ Thương.
Cơ Động nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Ta cũng không nghĩ đến, ở trong này lại có thể gặp lại ngươi.
Cơ Dạ Thương tựa hồ cũng không có nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như muốn đuổi người của Cơ Động:
- Tối hôm qua ta có đi tìm ngươi, bất quá cũng không có gõ cửa phòng ngươi, ta đoán ngươi đang tu luyện. Chỗ ở của ta cũng rất gần phòng ngươi, ngươi vừa ra khỏi cửa ta sẽ biết ngay. Ta gặp ngươi cũng không phải là trùng hợp.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì? Trả thù à?
Cơ Động liếc mắt nhìn hắn một cái.
Cơ Dạ Thương vội vàng lắc đầu:
- Không có đâu. Ngươi đừng tưởng rằng Thiên Can Học Viện quản lý lỏng lẻo, kỳ thật quy tắc ở nơi này so với bất cứ học viện nào khác đều nghiêm khắc hơn rất nhiều. Một khi vi phạm, chi dù thân phận gì đi nữa đều sẽ bị trừng phạt. Học viện không cấm việc khiêu chiến, nhưng nghiêm cấm việc thi đấu riêng. Nhất là các đệ tử trong Âm Dương Học Đường chúng ta lại càng nghiêm ngặt hơn nhiều. Ta tìm ngươi là vì thủ pháp Nghệ Xạ Cửu Nhật ngày trước ngươi thi triển. Ngươi biết không, hôm đó sau khi ngươi rời đi, toàn bộ phân hội Trung Nguyên thành của ta trở nên long trời lở đất, nhất là sau khi nếm qua mấy ly Thái Dương Vẫn Lạc mà ngươi để lại. Phó Hội Trưởng Trần Tiêu đã viết một bức thư đặc biệt, gửi về tổng hội tại Bắc Thủy Đế Quốc. Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không nói, ngươi là một vị Điều Tửu Sư xuất sắc nhất mà ta không bao giờ tưởng tượng ra được. Ta chưa từng nhìn thấy Đỗ Tư Khang đại nhân tiến hành pha chế rượu như thế nào, nhưng với ngươi mà nói, ta dám khẳng định, dùng hai chữ Tửu Thần để nói về ngươi cũng không có gì không được.
Sắc mặt của Cơ Động vẫn lạnh lùng như trước:
- Ngươi tìm ta là muốn nói với ta những lời này thôi sao?
Cơ Dạ Thương cười hắc hắc nói:
- Đương nhiên là không phải. Ta đại biểu cho công hội đến đây tìm ngươi. Với năng lực của ngươi, nếu gia nhập Điều Tửu Sư Công Hội của chúng ta, ít nhất cũng sẽ là Phó hội trưởng của chúng ta. Với năng lực của ngươi, lập tức trở nên nổi tiếng trong giới Điều Tửu Sư khẳng định không có vấn đề gì. Huynh đệ, lúc trước là ta không đúng, ta chân thành xin lỗi ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập phân hội của chúng ta, cho dù là bắt ta dập đầu tạ lỗi cũng không thành vấn đề gì.
Cơ Động ngừng chạy, nhìn thẳng vào Cơ Dạ Thương:
- Thứ nhất, giữa ta và ngươi không có quan hệ gì, không được dùng hai chữ "chúng ta". Thứ hai, ngươi cũng không phải là huynh đệ của ta. Ta lại càng sẽ không gia nhập vào phân hội Trung Nguyên thành các ngươi. Muốn cho ta gia nhập Điều Tửu Sư Công Hội cũng không phải không có khả năng. Điều kiện chỉ có một mà thôi, đó là có ai có thể đánh bại được ta ở phương diện pha chế rượu. Nếu không, từ nay về sau đừng đến làm phiền ta nữa.
Nói xong câu này, hắn lại xoay người lại, tiếp tục chạy tiếp.
- Cơ Động, ngươi đợi một chút.
Cơ Dạ Thương vẫn chưa từ bỏ ý định, vội vàng đuổi theo:
- Ngươi đến Thiên Can Học Viện, mục đích chính không phải là để học tập sao? Một cái Tất Sát Kỹ, thế nào? Chỉ cần ngươi đồng ý, ta lập tức sẽ đem phương pháp tu luyện Tất Sát Kỹ truyền lại cho ngươi. Nghe nói ngươi là Âm Dương Song Hỏa Hệ. Tất Sát Kỹ Bính Hỏa Hệ hay Đinh Hỏa Hệ, ngươi có thể chọn thoải mái.
Cơ Động liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Ta không cần.
- Tất Sát Kỹ cũng không đủ sao?
Cơ Dạ Thương sửng sốt một chút:
- Cơ Động, ngươi phải biết rằng, gia nhập vào Điều Tửu Sư Công Hội sẽ có nhiều chỗ tốt lắm đó. Căn bản ngươi không cần làm gì cả, mỗi tháng đều có tiền lương. Như vầy đi, ta thay mặt Phân hội trưởng làm chủ, hai cái Tất Sát Kỹ, Bính Hỏa Hệ, Đinh Hỏa Hệ mỗi thứ một cái. Cái này có thể cho ngươi ngay lập tức, chỉ cần đến khi tu vi ngươi đạt đến ba quan, lập tức có thể tu luyện. Về sau trong học viện ngươi có cần sự trợ giúp gì, ta cũng sẽ tận lực giúp đỡ ngươi.
Cơ Động lần này đơn giản không hề để ý đến hắn, làm như không hề nghe những gì hắn nói vậy, tiếp tục chạy về phía trước.
Sắc mặt Cơ Dạ Thương rốt cuộc thay đổi:
- Cơ Động, ngươi đừng có quá kiêu ngạo, cậy tài khinh người cũng phải có chừng mực chứ. nguồn TruyenFull.com
Cơ Động ngừng lại lần thứ hai:
- Những gì ta nói sẽ không thay đổi, muốn cho ta gia nhập Điều Tửu Sư Công Hội, cũng có thể. Kêu Đỗ Tư Khang đến đây đánh bại ta, ta gia nhập vô điều kiện. Nếu không mà nói, đừng đến làm phiền ta. Còn nữa, trong Thiên Can Học Viện, ta cũng không cần ngươi hỗ trợ gì. Tu luyện, là cần phải dựa vào năng lực của mình là chính.
- Ngươi…
Bản thân Cơ Dạ Thương vốn là một người kiêu ngạo, nhưng mà Cơ Động trước mắt này rõ ràng còn kiêu ngạo hơn hắn vài phần. Lửa giận trong lòng dâng lên:
- Cơ Động, ngươi nhất định sẽ hối hận. Đắc tội ta, trong học viện ta cũng không làm gì được ngươi. Nhưng mà, ta nhất thiết phải nhắc nhở ngươi một câu, thủ tịch Âm Dương Học Đường chúng ta, cũng là người có được lệnh bài số một đặc biệt, Phất Thụy học trưởng, đồng thời cũng là Phân Hội trưởng của Phân hội Trung Nguyên thành. Ngươi đến cửa khiêu chiến, khiến cho Công Hội mất hết mặt mũi, Phất Thụy đại ca nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cho dù là ở trong học viện, Phất Thụy đại ca, có danh xưng là Lôi Đế, cũng có những đặc quyền mà những đệ tử khác không có.