Ba ba …ba ba vì cái gì mà muốn đuổi Niệm Băng ca ca đi? hắn đã cứu con, ba ba không tạ ơn thì thôi còn đối với hắn lạnh như băng, Niệm Băng lại đâu có đắc tội với ba ba?
" Thanh âm Miêu Miêu tràn ngập căm phẫn.
Hi Lạp Đức nghiêm mặt nói: "Miêu Miêu, con phải nhớ kỹ, con là một bạch nhân, bạch nhân chúng ta có thế giới của mình, đối với bên ngoài càng ít tiếp xúc càng tốt, vì
"biết người biết mặt biết chi tấm lòng", lòng người là cái khó nhìn rõ nhất. Con chỉ thấy một mặt tốt của Niệm Băng, nhưng không thể chân chính hiểu rõ được hắn, con nhớ kỹ cho cha, từ nay về sau không tiếp xúc với hắn nữa, rõ chưa?
"
"Không, con không rõ
" Miêu Miêu cãi lại: "Niệm Băng ca ca đối với con tốt như vậy, như thế nào lại là người xấu cho được? Lúc trước hắn vì cứu con mà chịu hy sinh chính mình, chẳng lẽ cái đó là giả sao? Ba ba..ba ba đã lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử rồi
"
"Láo xược, ngươi dám nói với cha ngươi như vậy sao?
" Hi Lạp Đức trầm mặt xuống, nếu là người khác, có lẽ dưới tinh thần cường đại của lão áp bức sớm sinh ra sợ hãi rồi, nhưng Miêu Miêu có thể nói là khắc tinh của lão, lại không coi trọng cha mình chút nào.
"Con không nói sai, Niệm Băng ca ca đối xử với con rất tốt, ba ba thật xấu mà! Ô.. ô.. Miêu Miêu không có ca ca, thật vất vả mới nhận được một ca ca nhưng ba ba lại đối với người ta hung ác, ô.. ô.. ba ba thật xấu, trở về con nói cho mụ mụ nghe, để phạt ba ba một tháng… không… ba tháng ngủ dưới sàn nhà"
Hi Lạp Đức nhìn nữ nhi của mình, thật sự một chút biện pháp lão cũng không có, chỉ có điều từ thời khắc này sát khí trong lòng lão mọc lên mãnh liệt, lão rất minh bạch, bây giờ Miêu Miêu chỉ là coi Niệm Băng như ca ca, nhưng cứ tiếp tục tiếp xúc nữa thì sau khi Miêu Miêu càng ngày càng lớn, rất khó nói sẽ sinh ra tình cảm gì đối với Niệm Băng.
Dù sao, Niệm Băng bất luận là tướng mạo hay thực lực đều là đúng tiêu chuẩn lựa chọn, trời sinh đối với con gái có lực hấp dẫn rất mạnh. "Không, ta tuyệt không thể cho phép sự tình như vậy phát sinh, là người thừa kế mình, trượng phu Miêu Miêu sau này chỉ có thể là bạch nhân
"
" Tốt lắm, tốt lắm…đừng khóc nữa. Cha đáp ứng với con sau này gặp lại Niệm Băng sẽ đối xử với hắn tốt hơn một chút là được, điều nầy có thể được mà.
" Hi Lạp Đức một bên nghĩ tâm sự, một bên an ủi nữ nhi của mình.
Miêu Miêu vừa nghe lời này lập tức chùi nước mắt mỉm cười: "Ba ba tốt nhất, Miêu Miêu nhất định nghe lời." Nàng đơn giản chẳng biết rằng yêu cầu của nàng sẽ mang đến cho Niệm Băng họa sát thân. Ôm thân thể mềm mại của nữ nhi trong tay, Hi Lạp Đức trong mắt lãnh quang chợt hiện, nhìn hướng Niệm Băng biến mất, trong lòng đã có định ý.
Trở lại quán cơm, dựa vào ý chí lực kiên định, Niệm Băng rất nhanh đem chuyện không vui lúc trước quên đi, hắn cũng không có gì hận Hi Lạp Đức, lúc trước Hi Lạp Đức đã nói với hắn rất rõ ràng, sở dĩ không cho phép hắn tiếp cận với Miêu Miêu là vì nguyên nhân bạch nhân. Dù sao Triệu hoán ma pháp chỉ có bạch nhân mới có thể tu luyện, nhất là giống như bọn họ vậy, Long triệu hoán sư cha truyền con nối. Trong lòng Niệm Băng rất thản nhiên thư thái, dù sao hắn đối với Miêu Miêu chỉ có vậy thôi, hiện tại trong lòng hắn đã có nữ nhân Long Linh đáng thương và Phượng nữ sắc nước hương trời.
Hoa long trù nghệ thiêu chiến tái ngày hôm sau cũng như ngày đầu tiên rất náo nhiệt, hôm nay còn có sáu trận bán kết cuối cùng. Sau khi xong 60 trận bán kết, sẽ tuyên bố ngày diển ra trận chung kết của biến cố mấy năm mới có một lần này, bất cứ bình dân nào cũng không muốn bỏ qua, bọn họ mặc dù không được ăn mỹ vị thần kỳ kia, nhưng có thể thấy kỹ nghệ của cao cấp trù sư cũng rất thoả mãn rồi.
Niệm Băng đứng ở sân khấu, đài chủ tịch ở vị trí trung tâm, nhìn xa xa hắn đã thấy Miêu Miêu cùng Hi Lạp Đức đứng trên đài chủ tịch. Hắn cũng không chào hỏi, trên đầu đội cái nón mua rẻ lúc trước nhằm che dấu dung mạo của mình. Hắn đã hỏi qua biết được rằng trận bán kết của hắn là trận cuối cùng, có lẽ tới giữa trưa mới đấu.
Cho nên hắn cũng không nóng nảy, trước tiên xem trù nghệ của người khác một chút rồi hẵn tính sau. Trải qua một đêm minh tưởng, tinh thần lực của hắn đã đạt đến trạng thái đỉnh cấp, hôm nay cự ly bàn thi đấu rất gần nên hắn có thể thấy rõ ràng mỗi một động tác của các trù sư đỉnh cao.
Rất nhanh, Niệm Băng quên hết mọi chuyện chung quanh, cả tâm thân đều tập trung vào thưởng thức trù nghệ. Có thể tiến vào bán kết, mỗi người ở đây đều có chỗ đáng giá cho hắn học tập, mặc dù không có lộ ra trù sư cao thủ cỡ như Tiểu Thiên và Mạc Mạc, nhưng mấy trù sư này cũng thiết kế đặc biệt và độc đáo, khiến cho hắn ý nghĩ mở rộng ra, liên hệ đến trù nghệ của mình, nhất thời có rất nhiều ý nghĩ mới lạ.
Khi chú tâm thời gian thường thường qua mau nhất, bất tri bất giác, nhóm bán kết thứ 5 đã xong, trên đài Ti Nghi (ND: Bây giờ gọi là MC) tuyên bố danh sách trận bán kết thứ 6, khi đọc đến tên của Niệm Băng, hắn đang đắm chìm trong trù nghệ vội tỉnh táo lại, liền thượng đài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Hắn không nghĩ trước mặt nhiều người như vậy dễ dàng biểu hiện ma pháp trù nghệ của mình. Trước khi thượng đài, hắn đem Băng tuyết nữ thần đích thán tức, cùng Hỏa diễm chi thần đích bào hao cất vào trong ngực, cũng lấy Băng hỏa đồng nguyên làm cơ sở, phân biệt bỏ thêm phong ấn trên hai thanh bảo nhận, làm cho mặt ngoài của chúng xem cũng không thấy được, nhưng ma pháp khí tức của thân mình vẫn tồn tại.
Tựa như đi dạo, Niệm Băng đi ở cuối cùng, làm thành một tổ bán kết cuối cùng, kể cả hắn trong thì trong tổ chỉ có bảy người tham gia thi đấu. Trừ Niệm Băng ra, 6 người còn lại đều cỡ 30 đến 50 tuổi, nhất nhất khí độ trầm ổn, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn đúng là cao cấp trù sư theo đuổi trù nghệ lâu năm.
Ti Nghi (MC) đưa cho Niệm Băng và 6 trù sư một cái trù án: "Các vị.. các vị là tổ cuối cùng của trận bán kết, muốn bắt kịp đồng nghiệp thì phải cố gắng lên, hai ngày nay các vị đã xem không ít, quy tắc là giống nhau, các loại nguyên liệu ở giữa sân khấu, các vị có thể tùy ý sử dụng, chế tác loại thức ăn am hiểu nhất của mình. Sau đó do người của chúng tôi đem đến chủ tịch đài bình phán, lấy nửa canh giờ hạn định, trù sự không hoàn thành chế tác thức ăn coi như là mất quyền thi đấu.Tốt lắm...trận bán kết ngày thứ hai, tổ thứ 6, bây giờ bắt đầu…"
Sáu gã trù sư vừa nghe Ti Nghi truyên bố bắt đầu, lập tức đi đến cái bàn để các loại nguyên liệu ở trung ương kia, sân khấu dùng để thi đấu thật lớn, mà bàn trữ vật trung ương chiếm hai phần ba diện tích, hơn 100 loại nguyên liệu sắp đặt chỉnh tề trong các hộp vuông.Trên trù án, sau khi tổ trù sư thứ năm nấu nướng chấm dứt đã thay các loại gia vị mới tinh, có thể nói chỉ cần họ muốn nấu cái gì thì nơi này đều có sẵn nguyên liệu.
Niệm Băng không giống như các gã trù sư khác lo nhanh chóng chọn lựa nguyên liệu, mà ngẩng đầu hướng chủ tịch đài nhìn chăm chăm vào Miêu Miêu và Hi Lạp Đức. Phía ngoài còn có vài gương mặt quen thuộc, Na Nghiêm ngồi bên cạnh chủ tịch đài, Mạc Mạc đứng sau lưng Na Nghiêm đang nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Mạc Mạc toát ra một tia tò mò, hướng Niệm Băng mỉm cười, gật gật đầu, mặc dù tướng mạo của nàng rất bình thường, nhưng tiếu ý ôn nhu trên mặt khiến cho người ta có nhiều hảo cảm.
Niệm Băng hướng Mạc Mạc gật gật đầu, đúng lúc này tinh thần lực có chút động nhẹ, ánh mắt hắn hướng về bên cạnh một chút, vừa lúc đón nhận ánh mắt của Tiểu Thiên, mặc dù Tiểu Thiên đứng trong đám người không dễ thấy được, nhưng là ánh mắt sắc bén của nàng khiến cho Niệm Băng vốn tinh thần lực cường đại chú ý đến. Trong ánh mắt Tiểu Thiên lộ ra một tia khiêu khích, vừa nhìn Niệm Băng vừa lại nhìn trù án, tựa hồ muốn nói xem bản lãnh của hắn như thế nào?
Niệm Băng lạnh nhạt cười, ánh mắt trở lại phía trên trù án, hắn tự hỏi mình nên làm cái gì? Trước khi đến đây, với tác dụng cường đại của sự tự tin, hắn căn bản không lo lắng vấn đề này.
Niệm Băng chợt mỉm cười, thần quang trong mắt bắn ra như điện, hắn đã nghĩ đến rằng Tiểu Thiên và Mạc Mạc đều có điều giữ lại, nên hắn tuyệt không thể thi triển loại kỹ nghệ cực mạnh, đã như vậy thì hắn nên lùi 1 bước tiến hai bước, dùng chút ít trù nghệ bình thường để đến trận chung kết mà thôi. Nghĩ tới đây Niệm Băng quay người, đi đến trung ương sân khấu chọn nguyên liệu mình cần.
Lúc này các trù sư khác bắt đầu nấu ăn theo thực đơn đã chuẩn bị trước, bởi vì Hoa long trù nghệ đại tái chỉ cho phép trù sư tham gia mà không có người phụ trợ, cho nên khi nấu ăn, mọi thứ đều do trù sư tự mình hoàn thành, bình thường thì đối với các trù sư mà nói thì thời gian hạn chế nửa canh giờ cũng đã khẩn trương rất nhiều.
Ở trận trước, có trù sư vì nấu thức ăn quá mức cồng kềnh mà hết giờ cũng chưa hoàn thành, cho nên các trù sư trận bán kết sau đều dùng hết khả năng, nắm chặt thời gian, tranh thủ để có thể hoàn thành trận đấu nhanh hơn.
Niệm Băng cũng không chờ đợi, hắn chuyển qua phía khác của sân khấu, sau khi chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu liền lập tức động thủ. Hai tay phân ra cầm Băng tuyết nữ thần đích thán tức cũng Hỏa diễm chi thần đích bào hao, ngẩng đầu nhìn lại Tiểu Thiên một cái rồi mới bắt đầu hành động. Thần Lộ đao cùng Chánh Dương đao phân biệt tỏa ra hồng quang và lam quang nhẹ nhàng, trong quang mang chói lọi, tựa như ngày hôm qua khi Tiểu Thiên thi triển Thiên thiết thủ, trên án bản các loại thức ăn đều nhảy lên, Niệm Băng hai tay tựa như một phiến hư ảnh, quang mang lóe ra, tản ra vô số quang mang.
Dưới đài ánh mắt Tiểu Thiên sáng lên: " Ngẫu đoạn ti liên đao pháp." Ngẫu đoạn ti liên đao pháp này Niệm Băng khi chế tác Cửu thanh thần long băng vân ẩn thì thường xuyên sử dụng, mặc dù cũng không phải một trong năm đại thần đao, phần lớn trù sư bình thường đều biết sử dụng một chút, nhưng chính thức luyện đến trình trạng lô hỏa thuần thanh lại cực kỳ khó khăn, đặc điểm lớn nhất của nó là phân biệt theo hai bên của đao, khiến nguyên liệu hoàn toàn kéo dài mở ra thành hình, rằng Ngẫu đoạn ti liên ở chỗ càng ít rung động càng tốt, nhưng nguyên liệu không thể đứt mà còn có cảm giác hoàn chỉnh, điều này dựa vào tạo nghệ của đao công trù sư.
Niệm Băng dưới ma luyện của Gia Lạp Mạn Địch Tư, thể lực đã vượt xa lúc trước, Long Vu Tập Vũ được xưng đệ nhất đao trong trù nghệ giới hắn đều đã luyện thành. Càng không cần phải nói còn có Ngẫu đoạn ti liên đao pháp, với trình độ tinh thần lực của hắn bây giờ, cho dù không phải bắt chước Tiểu Thiên cẩn thận quan sát, cũng có thể phân biệt nhận ra nguyên liệu trong các loại tình huống phức tạp
Đối với nguyên liệu, với cảm ứng các loại hoa văn, hắn không cần chú ý đến thủ pháp của mình, dùng tinh thần lực điều khiển cổ tay, hai tuyệt thế thần đao đã phát huy xuất ứng có hiệu quả. Lúc này, một tia ba động dư thừa cũng có thể mang đến biến hóa cực đoan, nhưng Niệm Băng tay nắm đao rất ổn định. Theo bên ngoài xem thì thấy đao pháp của hắn không hoa lệ bằng Thiên thiết thủ của Tiểu Thiên ngày hôm qua, nhưng trong mắt trù nghệ hành gia, lại có thể thấy dưới song đao của Niệm Băng hình thành một cái sân, một cái sân do đao phong tạo thành, trong cái sân này tất cả nguyên liệu dựa theo ý nghĩ của hắn mà biến hóa.
Đao quang ẩn, Niệm Băng thuận tay vung lên, trong quang mang lóe ra, vài loại nguyên liệu di động trong không khí ở trên chưng oa (nồi hấp), hắn đơn giản lấy ra một vài loại gia vị, rải trên nguyên liệu mình đã tích lũy, bao trùm trên vung nồi, hơi nước bốc lên. Động tác của hắn cực nhanh, dân chúng phía dưới căn bản không thể thấy tinh tường nhưng Tiểu Thiên lại thấy được, Linh trù Na Nghiêm cùng Mạc Mạc cùng thấy rõ ràng,
Nguyên liệu Niệm Băng chuẩn bị rất đơn giản, 4 thanh tiêu (cây chuối) cùng năm loại thịt khác nhau. Dân chúng không chú ý, nhưng mấy trù nghệ hành gia lại không thể không chú ý đến, thời gian khi bốn thanh tiêu còn ở trên nồi, cùng thanh tiêu đang bị cuốn lên không trung thì năm loại thịt đồng thời biến mất, mặc dù mỗi míếng thịt là không to lắm, nhưng đột nhiên biến mất, điều này đại biểu cho cái gì?. Niệm Băng dùng gia vị phi thường đơn giản, một ít trù sư dùng muối, loại liêu tửu, nhưng Niệm Băng chỉ sử dụng gia vị trong nháy mắt, nhất thời không có ai nhìn rõ hắn làm cái gì?
Niệm Băng đem song đao thu vào trong ngực, thoáng nhìn qua án bản, trên án bản lúc này chỉ còn lại có một ít hạt thanh tiêu, đó là do lúc trước hắn thi triển đao pháp, trôi nổi trên không rơi xuống. Trên mặt hắn hiện ra một tia mỉm cười ranh mãnh, thì thào: "Đã lâu không có thi triển như vậy, xem ra ta cảm ứng đao pháp cũng không có thụt lùi, tốc độ so với trước nhanh hơn rất nhiều, sư phụ, ngài thấy có được không?"
Niệm Băng mặc kệ chưng oa, nhàn nhã nhìn các trù sư bên cạnh nấu nướng, lúc các trù sư bên cạnh bắt đầu nấu nướng các loại phức tạp, hắn đã mở nồi, mùi hương nhẹ nhàng bay tỏa trong không khí. Niệm Băng lại lấy ra Chính Dương đao, đao quang lóe ra bốn lần, bốn thanh tiêu đã vững vàng xuất hiện trên đĩa nhỏ, cũng không cần trang hoàng thêm gì nhiều. Hắn trực tiếp nhìn hướng Ti Nghi có ý bảo việc nấu nướng của hắn đã hoàn tất, mặc dù quá trình nấu nướng của hắn không phải là nhanh nhất, nhưng chỉ mất nửa thời gian mà thôi.
Ti Nghi đi tới bên cạnh Niệm Băng có chút kinh ngạc, sau khi thấy qua trù nghệ của Tiểu Thiên và Mạc Mạc, hắn đã sớm không dám coi thường trù sư trẻ, nhưng khi hắn thấy tình huống trên trù án trước mặt Niệm Băng đặt bốn thanh tiêu thì thiếu chút nữa bật cười, nghi hoặc nhìn Niệm Băng nói: "Ngươi thật sự chuẩn bị dùng 4 thanh tiêu hấp làm tác phẩm cho trận bán kết ư?
"
Niệm Băng mỉm cười: " Có phải ngươi hồ nghi ta làm thế tiến vào trận bán kết từ vòng loại phải không?
"
Ti Nghi đỏ mặt: " Không, chỉ cần có thể vào bán kết, tự nhiên đều có năng lực nhất định, chúng ta Hoa long trù nghệ đại tái luôn luôn lấy công bình, công chính làm đầu."