Thanh, ngân, bạch, hắc tứ sắc quang mang đồng thời phóng ra, ma pháp nguyên tố cũng không ngừng hoạt động. Trong đại sảnh cơ hồ có thể nghe được tiếng reo mừng vui của các ma pháp nguyên tố, đây chính là tác dụng cao nhất của bảo thạch. Ngạo Thiên đao, Tuyền Ki đao, Thánh Diệu đao, Phệ Ma đao trước sau cắm ở trong Băng Hỏa Đồng Nguyên lục mang tinh. Sáu thanh cực phẩm ma pháp đao, quang mang bất đồng sáng ngời. Không cần Niệm Băng ngâm xướng chú ngữ, không cần hắn làm cái gì, sáu thanh ma pháp đao tự nhiên hình thành một tầng khí dày, bảo vệ thân thể hắn.
Niệm Băng nở nụ cười, trong ánh mắt tràn ngập bi thương: "Dung thân vương, lúc trước cha ta chỉ là mang đi một khối Hỏa Diễm thần chi thạch; lúc này đây, ta lại đưa trở về cho ngài sáu khối cực phẩm bảo thạch. Ta nghĩ lỗi của cha ta lúc trước có thể đền bù được rồi. Sáu khối bảo thạch này hoàn toàn có thể thay thế ơn sanh dưỡng của ngài đối với cha ta, phụ tử chúng ta cùng Dung gia đã không còn chút quan hệ. Hôm nay ta sẽ không nương tay, mặc dù ta biết không phải là đối thủ của ngài, nhưng ta quyết liều mạng; cho dù chết, ta cũng sẽ lựa chọn chết trận."
"Bốc lên đi, Quán Xuyên Thiên Địa đích thánh quang, ngươi đại biểu quang minh vô tận, chiếu khắp mặt đất. Biến ảo đi, khí tức thánh quang Băng Hỏa Đồng Nguyên sáng ngời, phát ra vẻ huy hoàng thần thánh của ngươi đi,Thần thánh chi quang" Dưới tác dụng của chú ngữ, bạch quang thánh khiết trên Thánh Diệu đao trong nháy mắt bốc lên tới cực điểm, chiếu rọi cả đại sảnh giống như ban ngày.
Thần thánh chi quang! đây là tinh lọc hết thảy của thần thánh chi quang; cũng là trong quang minh ma pháp, một trong những công kích ma pháp ít có, đối với hắc ám sinh vật cùng hắc ám ma pháp sư có hiệu quả công kích gấp bội. Một cột sáng màu trắng thật lớn đã ngưng kết trước mặt Niệm Băng.
Dung thân vương sắc mặt bình tĩnh nhìn Niệm Băng kích động ngâm xướng chú ngữ, khi lão phát hiện Niệm Băng dùng không phải là Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp, mà là một cái bát giai quang hệ ma pháp thần thánh chi quang, trên mặt lão toát ra vẻ kinh ngạc. Lão không thể nào nghĩ tới Niệm Băng lại có thể sử dụng loại ma pháp thứ ba này.
Nhưng điều làm Dung thân vương kinh ngạc vẫn còn ở phía sau. Chú ngữ Niệm Băng ngâm xướng không hề ngừng lại, thánh quang do tinh thần lực hắn khống chế đem Băng Hỏa Đồng Nguyên lục mang tinh hoàn toàn như thật. Hắn trong miệng tiếp tục ngâm xướng:
"Tự do chi phong, ngươi ôn hòa khi đối mặt bằng hữu, ngươi giống như xuân phong ấm áp; đối mặt địch nhân, ngươi lại giống như ngày đông lẫm liệt, ngươi hãy cho ta mượn lẫm liệt cực hạn. Phong, di chuyển đi! ". Thanh quang Ngạo Thiên đao trong nháy mắt bốc lên, ánh đao màu xanh như phá tan mọi trói buộc, bốc thẳng về phía chân trời.Tự do chi phong mang khí tức của gió, từ nhu hòa đến cấp bách, thổi phần phật vạt áo trên người Niệm Băng.
"Băng cao ngạo, rét lạnh là tính cách của ngươi, cứng rắn là hơi thở của ngươi, xin mời đem rét lạnh cùng cứng rắn của ngươi dung hợp, hóa thành lưỡi dao sắc bén vô kiên bất tồi (không có gì vững chắc mà không phá nổi) đi".Điểm sáng màu lam gấp rút ngưng tụ trong gió, hóa thành một thanh đao kiên cố, không phải là nhị giai băng đao mà chính là hàn băng, chung quanh băng nhận lòe lòe, quang mang thu liễm lại, chính là thất giai Băng Phá Vũ.
Tác dụng của thần thánh chi quang chỉ là làm cái chắn bảo vệ, bằng vào quang hệ bát giai ma pháp này, Niệm Băng có ý định hoàn thành chú ngữ của mình trước, để không cho Dung thân vương đả kích trước.
Còn cơn lốc băng vũ, lần trước khi sử dụng ma pháp này là khi Niệm Băng đối mặt với Phượng Không trưởng lão ma pháp sư cảnh giới Vũ thánh. Mặc dù lúc ấy Phượng Không trên người không có thương tích, nhưng hắn dù sao cũng là Vũ thánh. Ngoài ma pháp này ra, Niệm Băng trước mặt không còn biện pháp gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Phong bắt đầu xoay tròn kịch liệt, băng đao kiên cố đang không ngừng cùng Phong dung hợp. Cơn lốc băng vũ đã bắt đầu bộc phát khúc dạo đầu.
"Hỏa, băng, quang minh, phong, bốn loại ma pháp! Xem ra, ta đã già rồi ". Dung thân vương trong mắt toát ra một tia nhu hòa, hồng quang chợt lóe, một cây ma pháp trượng dài đã xuất hiện trong tay. Lão ngâm xướng thanh âm thật trầm thấp. Niệm Băng bên này căn bản không thể nghe được, chỉ có điều lam sắc hỏa diễm chung quanh thân thể lão đang không ngừng trong chú ngữ trầm thấp đó chuyển hóa thành tử sắc.
Hai gã ma pháp sư, một gã đỉnh cấp ma đạo sư đại lục, gã còn lại là người đầu tiên có được Mô Phỏng ma pháp, có thể nắm trong tay sáu hệ ma pháp loài người. Bọn họ đánh nhau một trận, cuối cùng kết quả sẽ như thế nào?
Ngạo Thiên đao cùng Thần Lộ đao đồng thời nhảy vào trong tay, Niệm Băng bắt đầu di chuyển, hai thanh đao đồng thời rung động, quang mang chợt phát ra, cơn lốc băng vũ trong tích tắc hoàn toàn thành hình, hình thái long quyển phong xuyên qua thần thánh chi quang, hướng Dung thân vương bên kia đại sảnh mà bắn tới.
Tử sắc hỏa diễm ở ma pháp của Dung thân vương cuối cùng cũng bộc phát. Hỏa tường thuật! Đúng vậy, một cái Hỏa tường thuật từ Tử sắc hỏa diễm hình thành, vách tường bằng phảng rộng rãi, trực tiếp đối mặt cơn lốc băng vũ dung hợp ma pháp của Niệm Băng.
Một màn làm Niệm Băng kinh hãi đã xảy ra, khi cơn lốc băng vũ gặp bức tường tử sắc hỏa diễm kia, uy lực đột ngột yếu bớt, mà bức tường tử sắc hỏa diễm do Dung thân vương duy trì lại không ngừng tăng cường.
Đột nhiên, Dung thân vương hét lớn một tiếng, bức tường tử sắc hỏa diễm trong nháy mắt bốc lên tận cùng đại sảnh, còn cơn lốc băng vũ từng cuốn lấy Vũ thánh kia, lại hoàn toàn biến mất.
Niệm Băng hiểu được không phải do ma pháp của mình uy lực yếu bớt, mà là bởi vì Dung thân vương ma pháp uy lực thật sự quá mạnh mẽ. Cơn lốc băng vũ cường đại vốn không kịp phát huy uy lực bản thân đã bị cắn nuốt. Đây mới thật sự là thực lực của hỏa hệ ma đạo sư sao?
Dung thân vương trong mắt quang mang đại phóng, trong tay ma pháp trượng giơ lên cao, tử sắc hỏa diễm tường kia trong nháy mắt ngưng kết thành một đầu hỏa diễm hùng sư thật lớn, bằng tốc độ vô song hướng Niệm Băng tấn công.
"Gia gia, đừng.. đừng!" thanh âm hoảng sợ từ dũng đạo truyền tới, một thân ảnh màu trắng rất nhanh hướng đại sảnh lướt tới, chính là Dung Băng.
Không lâu sau khi Niệm Băng rời thư phòng đi, tâm tình Dung Băng không ngừng ba động. Gặp lại đệ đệ, hắn trong lòng kích động không thể ít hơn so với Niệm Băng. Niệm Băng đi rồi, hắn mặc dù cấp bách nhưng cũng biết mình không thể nhanh chóng đi ra, nếu không Niệm Băng rất dễ dàng bại lộ thân phận. Nhưng hắn trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an. Sau khi Niệm Băng ly khai chừng một bữa cơm, hắn rốt cục nhịn không được đã ra Đồ Thư quán.
Dung Băng chuẩn bị đi tìm cha mình, đem chuyện hôm nay gặp được Niệm Băng bẩm báo, nhưng trên đường đụng phải tên hồng sư hộ vệ lúc trước dẫn Niệm Băng đi gặp Dung thân vương. Hồng sư hộ vệ nhìn thấy hắn liền kinh ngạc dị thường, không khỏi hỏi hắn như thế nào mà từ thư phòng Dung thân vương đi ra nhanh như vậy?
Nghe hồng sư hộ vệ nói xong, Dung Băng lập tức ý thức được sự bất hảo, gia gia đối với mình thật sự rất quen thuộc, trang phục Niệm Băng căn bản không có khả năng dấu diếm được. Không kịp nghĩ nhiều, Dung Băng lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thư phòng Dung thân vương. Người khác có lẽ không biết Dung thân vương có thư phòng bí mật dưới đại sảnh, nhưng hắn thế nào lại không biết chứ? Nhưng hắn đã đến chậm một bước, khi hắn sắp lao ra dũng đạo đi vào đại sảnh là lúc thấy rõ con tử sắc hỏa diễm hùng sư thật lớn kia hướng Niệm Băng đánh tới.
Dung Băng là một gã ma đạo sĩ, nhưng hắn chỉ là ma pháp sư. Ma pháp sư tốc độ chạy lại không mau, mắt nhìn thấy tử sắc sư tử hướng Niệm Băng phóng tới, hắn căn bản không có năng lực ngăn trở, đại não trong nháy mắt trở nên trống rỗng. Hơn ai hết, hắn hiểu rõ được kia chính là cấm chú rất uy lực.
Nghe được thanh âm ca ca, lại đối mặt tử sắc sư tử, Niệm Băng trong lòng đột nhiên nỗi lên dũng khí bất cần. Thánh Diệu đao nhảy vào trong tay, cả người hắn chui vào trong biển hỏa diễm kia.Trong tích tắc, hắn chẳng những phát ra toàn bộ ma pháp lực, đồng thời còn phát ra toàn bộ tinh thần lực. Trên mặt đất, Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp trận kia hồng, lam hai màu trôi nổi trên không, trong nháy mắt tan vào trong thần thánh chi quang. Trong lúc nhất thời, bạch, lam, hồng tam sắc quang mang cùng Niệm Băng dung hợp một chỗ. Quang mang hỗn hợp nhuộm đẫm thân thể Niệm Băng, đồng thời nhuộm đẫm Thánh Diệu đao trong tay hắn.
"Long Vu Tập Vũ", tam sắc quang mang khổng lồ bao trùm Niệm Băng, thanh âm rồng ngâm vang lên, không phải là thanh âm của một, mà là của chín con rồng cùng ngâm. Trong nháy mắt, Niệm Băng thông qua Băng Hỏa Đồng Nguyên cùng hoàn mỹ quang minh ma pháp dung hợp, lực công kích chợt tăng lên tới ma đạo sư cảnh giới. Mặc dù đây chỉ là do hắn khi đối mặt tánh mạng uy hiếp nên tiềm năng bộc phát trong nháy mắt, nhưng như vậy cũng là đủ rồi.
Bạch, lam, hồng ba sắc quang, chín con cự long đồng thời nhảy ra, chạy chồm bao trùm cả tòa đại sảnh.
Dung thân vương không bị cảnh tượng trước mắt dọa ngã, nhìn thấy trước mặt chín con rồng, lão khống chế tử sắc sư tử, rồi đột nhiên vọt tới trước, quang mang tử sắc hỏa diễm lại bốc lên. Thần quang mênh mông đó, không ai có thể tưởng tượng nỗi.
Chín con rồng nhất nhất đều bị cắn nuốt, mặc dù Niệm Băng đạt tới cảnh giới ma đạo sư, nhưng thực lực vẫn còn chênh lệch so với Dung thân vương. Cấm chú của lão uy lực như thế nào, Niệm Băng có thể đột phá được sao?
Dung Băng tuyệt vọng quỳ rạp xuống đất nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy xuống, không cần xem hắn cũng biết Niệm Băng không có khả năng vượt qua được Dung thân vương.
Đại sảnh đã trở lại yên lặng, các loại quang mang phức tạp dần dần biến mất. Dung thân vương đột nhiên kinh ngạc phát hiện ra, đối diện với mình chỉ còn lại có quang mang năm thanh đao lóe ra, còn thân hình Niệm Băng đã không thấy đâu. Trong lòng chấn động, lão nhoáng một cái đã chuyển tử sắc hỏa diễm hùng sư to lớn kia trở về bên cạnh.
Niệm Băng đang nữa ngồi nửa quỳ sau lưng lão, không ngừng thở hổn hển. Trên người bộ kim hồng sắc trường bào mới mua không lâu kia đã lủng nhiều chỗ, sắc mặt tái nhợt kinh người, mồ hôi từng giọt từng giọt lớn trên trán chảy xuống. Ma pháp lực cùng tinh thần lực tăng lên cực độ đã khiến cho hắn tiến vào trạng thái nửa hôn mê. Trong tay đang mở của hắn nắm một thanh ngân đao kỳ hình dạng kỳ quái, sáu cạnh đao sắc nhọn tỏa ánh sáng lòe lòe.
Dung thân vương cảm giác trống ngực mình đập mạnh, nếu thực lực Niệm Băng cường thịnh hơn một chút, lại đến phía sau mình khi còn có thể lực thì sẽ thế nào? Lắc đầu cười khổ, lão không dám nghĩ tiếp nửa. Bất quá, lúc trước nếu lão tận lực công kích thì có lẽ Niệm Băng không có năng lực đến sau lưng lão được. Không gian hệ ma pháp này là do Niệm Băng sử dụng loại ma pháp thứ năm. Tiểu tử à, ngươi muốn làm cho ta kinh ngạc bao nhiêu lần nữa đây?
Bộp một tiếng... Tuy cố gắng kiên trì nhưng Niệm Băng rốt cục duy trì không nổi nữa, ngã sấp xuống đất ngất đi. Tay hắn vẫn nắm chặt Tuyền Ki đao. Khi hỏa long thứ nhất cùng tử diễm sư tử chạm nhau, hắn đã biết mình không có khả năng ngăn cản, cho nên hắn sáng suốt lựa chọn phương án chạy trốn, mà phương pháp chạy tốt nhất tự nhiên là không gian ma pháp.
Cuối cùng khi ba con rồng trong nháy mắt lao ra, hắn phóng bỏ Thánh Diệu đao mà lựa chọn Tuyền Ki đao, lợi dụng quang mang che mắt kia, một khắc phát động truyền tống khoảng cách ngắn ma pháp. Vốn là hắn muốn truyền tống mình ra bên ngoài, nhưng hắn lại quên trong đại sảnh dưới đất này có phong ấn cường đại. Cho nên, truyền tống khoảng cách ngắn ma pháp lại đưa hắn tới sau lưng Dung thân vương, vì vậy nên mới có màn lúc trước.
Niệm Băng từ từ khôi phục lại, hắn chậm rãi mở mắt, trước hết gặp lại Dung Băng đứng trước năm thanh thần đao, phía sau là Dung thân vương.
"Gia gia, hắn là Niệm Băng. Hắn cũng là cháu người, người vì cái gì mà muốn giết hắn?" Thanh âm Dung Băng tràn ngập bi ai.
Dung thân vương lạnh nhạt nói:
" Đối diện địch nhân, ta luôn luôn là thiết huyết vô tình, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, ngươi nghĩ ta sẽ giết thân tôn tử của mình sao?" vừa nói lão vừa nghiêng mình qua, lộ ra Niệm Băng té xỉu cách đó không xa.
"Niệm Băng" Dung Băng vui mừng hô to một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới bên cạnh, ôm thân hình hắn lên, dò tìm hơi thở.
Dung thân vương lạnh nhạt nói tiếp:
"Yên tâm đi, hắn không có việc gì đâu, chỉ là tiêu hao quá lớn tinh lực nên mới ngất đi."Dung Băng thở dài một hơi:
" Gia gia, con ……"Dung thân vương phất phất tay:
"Không cần nói gì...Trước hết đem hắn đi thu xếp cho tốt, sau đó đến thư phòng tới tìm ta, ta muốn nghe ngươi giải thích" Vừa nói lão vừa vung tay lên, hỏa hồng sắc quang mang phát sáng, kể cả Tuyền Ki đao ở trong tay Niệm Băng, sáu thanh thần đao cùng rơi vào trong tay
Tâm tình Dung Băng rất vui sướng, ít nhất Niệm Băng cũng không chết, như vậy là đủ rồi. Hắn ôm lấy thân thể đệ đệ, đi theo dọc dũng đạo về tới thư phòng. Dựa theo phân phó của Dung thân vương, đem Niệm Băng thu xếp ổn thỏa, sau đó mới trở lại thư phòng gặp Dung thân vương.
Lúc Dung Băng trở lại thư phòng là lúc Dung thân vương đang lẳng lặng ngồi ở sau thư án. Trước mặt lão, trên thư án bày chỉnh tề sáu thanh thần đao hoàn toàn bất đồng.
"Gia gia, con đã đến đây!" Tâm tình Dung Băng có chút không yên, trong phủ thân vương người có thể làm hắn e ngại, cũng chỉ có Dung thân vương.
Dung thân vương lạnh nhạt nói:
"Bây giờ ngươi có thể bắt đầu nói đi, ngươi biết ta muốn nghe cái gì mà!"Dung Băng tim trong lòng thầm than, Niệm Băng đã bị gia gia phát hiện, đã không còn gì giấu diếm được nữa. Lập tức hắn đem chuyện hôm nay Niệm Băng lén vào thư phòng nói qua sơ lượt một lần, chỉ là không có nói chính mình đã tiễn Niệm Băng một đoạn.
"Ngươi nói Dung Thiên đã chết sao?" Dung thân vương vẻ mặt và giọng nói bình thản như trước, nhưng Dung Băng lại thấy rõ ràng tay gia gia mình đặt ở trên thư án có chút run rẩy.
"Đúng vậy, đây chính là lời Niệm Băng nói ra. Hắn không có lý do gì để gạt con. Gia gia, Niệm Băng rất đáng thương, hắn vất vả lắm mới trở về được, mấy năm nay hắn bị rất nhiều đau khổ, gia gia...."