Băng Hỏa Ma Trù

Chương 257: Tiên thiên lĩnh vực (hạ)

Bảy khôi lỗi nắm trong tay bảy thanh tuyệt thế thần đao cùng lúc chuyển động, bảy loại khí tức bất đồng giao thoa tạo thành một cái lưới cực lớn hướng thẳng về phía Bàn Tử. Không chút màu mè, không chút thanh thế, bảy thanh bảo đao cùng lao về phía trước, đao mang dài cả trượng phóng ra trong nháy mắt đã phong kín toàn bộ chu vi xung quanh Bàn Tử. Bảy khôi lỗi như huynh đệ một nhà, phối hợp vô cùng chặt chẽ.

Bàn Tử luôn tự cho mình phòng ngự siêu cường nhưng đối diện với đao mang của bảy thanh tuyệt thế thần đao này cũng không dám coi thường, thần đấu khí đột nhiên bùng phát, cả thân hình mập mạp hơi nghiêng qua, hai tay cùng lúc huy động.

Đinh, đinh, đinh, đinh, đinh, đinh, đinh.

Bảy thanh âm thánh thót vang lên, đám khôi lỗi tức thì bị chấn văng ra ngoài cả trượng. Nhưng bảy đạo thân ảnh một lần nữa hợp lại, đao mang vẫn y như cũ tiếp tục tấn công Bàn Tử. Quang mang trên thân đao chính là ma pháp lực được áp súc cực độ, cộng thêm bản thân đao rất sắc bén cùng với uy lực gia tăng từ bảy khối đính cấp bảo thạch. Vì vậy mặc dù thanh thế không lớn nhưng công kích lực tuyệt đối là kinh khủng.

Niệm Băng lúc này cũng không hề nhẹ nhàng. Cùng lúc khống chế bảy con khôi lỗi khiến hắn phải tập trung toàn bộ tinh thần. Trải qua ba tháng với hơn mười lần so tài, thực lực của Bàn Tử Niệm Băng sớm đã có cái nhìn toàn diện. Chỉ cần khinh thường một chút Bàn Tử sẽ có thể tìm ra cơ hội phá tan khôi lỗi trận. Thực lực của bảy con khôi lỗi này tương đương với bảy vũ đấu gia. Bọn chúng sở dĩ có thể quấn lấy Bàn Tử chống đỡ ngoại trừ do dưới sự khống chế tinh thần lực của Niệm Băng phối hợp hoàn mỹ ra, còn có thất hệ ma pháp cùng bảy thanh ma pháp đao có tác dụng tương hỗ lẫn nhau. Kết hợp những đặc điểm này mới khiến cho Bàn Tử cảm thấy e ngại.

Từng dấu vết sâu hoắm không ngừng xuất hiện trên lớp nham thạch trên đỉnh núi. Thân thể của Bàn Tử linh hoạt một cách dị thường, cộng thêm sự mạnh mẽ của thần đấu khí. Mặc dù tốc độ của các con khôi lỗi làm cho ông ta ứng phó không kịp nhưng cũng có thể miễn cưỡng duy trì. Quang mang từ ánh mắt của Bàn Tử không ngừng biến hóa, từ kinh ngạc dần dần chuyển sang nghiêm trọng. Ban đầu, theo ý nghĩ của ông ta thì Niệm Băng muốn đối kháng với mình không có mười năm, tám năm tuyệt đối không thể làm được. Nhưng ông vạn vạn lần không ngờ Niệm Băng lại nghĩ ra cái phương pháp này, dựa vào đặc tính của toàn hệ ma pháp cộng thêm sự phối hợp của bảy thanh thần đao lại có thể vây khốn lấy ông ta. Nhìn đao mang phát ra, trong lòng Bàn Tử có chút cố kỵ. Mặc dù ông cực kỳ có niềm tin với mình nhưng cũng không dám dùng tấm thân mập mạp ngạnh tiếp lấy thần đao.

Công kích của bảy con khôi lỗi cực kỳ đơn giản, chỉ dựa vào tốc độ, thần đấu khí mặc dù cường đại nhưng đối với con khôi lỗi do hoàn toàn ma pháp nguyên tố ngưng tụ thành thì hiệu quả không lớn. Tốc độ của khôi lỗi hoàn toàn dựa vào chuyển động của ma pháp nguyên tố. Trong không trung lúc này chỉ có bảy đạo tàn ảnh. Dù cho là Niệm Băng đang khống chế cũng phải thông qua thiên nhãn mới có thể nhìn thấy rõ chuyển động của các con khôi lỗi. Bàn Tử dù mạnh hơn thì lúc này cũng chỉ có thể dựa vào linh cảm cường đại của mình để hết lần này tới lần khác dụng đấu khí đánh lui lũ khôi lỗi. Đối mặt với con khôi lỗi có thể tự động hấp thu ma pháp nguyên tố ở bên ngoài, Bàn Tử càng lúc càng tiêu hao sức lực. Niệm Băng lúc này cũng không nôn nóng, cái mà hắn muốn làm chính là tiêu hao đi phần lớn đấu khí của Bàn Tử rồi tìm cơ hội giành thắng lợi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thất sắc thân ảnh không biết mệt mỏi cứ không ngừng lóe lên, vết tích trên mặt đất càng lúc càng nhiều. Thần đấu khí của Bàn Tử mặc dù cường đại nhưng hết lần này đến lần khác tiêu hao đi cũng khiến hắn chịu không nổi. Cuối cùng, Bàn Tử cũng phải ra tay, thần đấu khí tức thì bạo phát chấn lui bảy con khôi lỗi, lập tức thân thể to lớn của Bàn Tử tiến lên tới trước mặt Niệm Băng, một quyền đánh thẳng vào ngực Niệm Băng. Muốn phá thất ảnh khôi lỗi trận thì biện pháp tốt nhất chính là phá tan ngọn nguồn sinh ra nó. Đây chính là lần đầu tiên giao chiến với Niệm Băng Bàn Tử chủ động xuất kích. Có thể bức Bàn Tử tới mức này, Niệm Băng cũng đã đáng tự hào.

Ánh mắt Niệm Băng lộ nét chế giễu, mắt nhìn thấy Bàn Tử tới bên người cũng không hề tránh né. Đột nhiên, một vầng bảy sắc ánh sáng từ người Niệm Băng rực lên, bảy khối thất sắc quang châu ngưng kết lại, mỗi hạt châu mang theo năng lượng ma pháp bành trướng khủng bố, lấy Niệm Băng làm trung tâm, trong khuôn viên ba trượng không gian hoàn toàn bị uốn cong, ma pháp nguyên tố nồng nặc như phong tỏa toàn bộ. Cả người Bàn Tử vốn đang lao đến rất nhanh, nháy mắt lại trở nên chậm đi rõ rệt.

Trong ánh quang mang lấp lóe, bảy thân ảnh khôi lỗi cùng đồng thời biến mất rồi lại cùng xuất hiện bao vây lấy Bàn Tử vào giữa, chỉ là lần này không giống lần trước, Bàn Tử trong thất sắc quang mang bị uốn cong, tốc độ đại giảm, trong khi tốc độ của bảy con khôi lỗi lại tăng lên gấp đôi. Thất sắc quang mang cùng lóe lên, Bàn Tử mặc dù phát động thần đấu khí đánh lui bảy con khôi lỗi nhưng trên người lúc này đã xuất hiện bảy vết ngân tích. Bàn Tử thất kinh, năng lượng phát ra từ người Niệm Băng quá quỷ dị.

Dưới sự thúc động toàn lực thần đấu khí, cả thân hình to lớn của Bàn Tử tán phát kim quang như vầng thái dương. Bàn Tử không chút dừng lại, một quyền đánh mạnh xuống mặt đất. Cả ngọn núi tức thì sụp đổ. Bàn Tử dựa vào lực phản chấn cực mạnh bay thẳng lên không trung miễn cưỡng thoát ra khỏi thất sắc năng lượng uốn cong kia. Chỉ là lúc này trên người Bàn Tử đã có hơn mười mấy vết thương. Những vết thương này tuyệt không hề đơn giản.

Bảy thanh thần đao mang theo mảy loại ma pháp khí tức khác nhau như kim châm tiến vào cơ thể Bàn Tử, dưới sự khống chế của Niệm Băng sinh thành bảy loại năng lượng tiến nhập vào cơ thể, tức thì tương sanh hóa tương khắc, ma pháp năng lượng mau chóng bành trướng phá hoại các cơ năng trên người Bàn Tử…, nếu như không phải lực phòng ngự trên người cường hãn thì chỉ sợ nội tạng Bàn Tử lúc này đã bị bảy khí tức khác nhau đánh cho nát vụn. Niệm Băng dưới sự bao bọc của thất sắc quang mang uốn cong cả người bay phiêu phù giữa không trung. Bàn Tử ly khai khỏi phạm vi năng lượng của Niệm Băng, thất sắc ảnh khôi lỗi mặc dù không ngừng tấn công nhưng tạm thời cũng không tạo nên uy hiếp. Trên người Bàn Tử chợt hiện lên thất sắc quang hoa. Xuất hiện đầu tiên chính là hoàng sắc quang mang, tiếp theo đó là hồng, lam, thanh, ngân, bạch, hắc. Mỗi loại quang mang xuất hiện thì ma pháp lực xâm nhập vào cơ thể hắn lại bị bức ra một loại. Bảy loại quang mang trước sau lóe lên khiến cho năng lượng của mười mấy đao trước đó giảm đi, không còn tạo thành uy hiếp. Mặc dù như thế nhưng Bàn Tử vẫn bị kinh hãi một hồi, cơ thịt trên mặt không ngừng rung rẩy, hoàng sắc quang mang bắt đầu ngưng tụ thành một thanh trường kiếm thuần năng lượng, mang theo kim sắc đấu khí. Khi thanh kiếm quét một vòng tạo thành một đạo quang mang khiến cho thất ảnh khôi lỗi cũng vô pháp tiếp cận.

Niệm Băng kinh dị nhìn Bàn Tử:

"Không thể nào, ngươi sao cũng có toàn hệ ma pháp chứ?"

Nguyên lai, Niệm Băng nghĩ Bàn Tử vừa rồi trúng công kích thì sẽ bị trọng thương. Nhưng với tình huống hiện tại mà nói thì mặc dù Bàn Tử có thụ thương nhưng thương thế còn lâu mới như Niệm Băng tưởng tượng. Đặc biệt khi toàn thân Bàn Tử lấp lánh thất sắc quang mang thì Niệm Băng cảm thấy rất rõ ma pháp nguyên tố đang bị ép ra ngoài.

Bàn Tử vừa ứng phó với thất ảnh khôi lỗi, vừa phẫn nộ hét lên:

"Hay cho tiểu tử giảo hoạt, ngay cả tiên thiên lĩnh vực cũng đã giác tỉnh, sém chút nữa là bị ngươi làm mất mặt rồi. Mẹ nó, đây là lĩnh vực gì thế?"

Niệm Băng cười nói:

"Đây chính là bí mật khiến ta trước giờ vẫn không thể tiến tới cảnh giới ma đạo sư. Tiên thiên lĩnh vực hấp thu quá nhiều tiên thiên khí tức và ma pháp lực của ta, mới vừa rồi nó mới giác tỉnh. Ngươi chính là thử nghiệm đầu tiên, cảm giác không tệ a. Ta đặt cho lĩnh vực này là thiên nhãn lĩnh vực. Bởi vì nó dưới sự hỗ trợ của thiên nhãn huyệt mới hình thành. Hơn nữa chỉ có dưới tác dụng của thiên nhãn huyệt mới có thể phát huy hoàn toàn khả năng của nó. Lĩnh vực của ta không có công kích lực mà chỉ có tác dụng tăng cường năng lượng và phòng ngư năng lực thôi. Thế nào, cảm giác không tệ a? Ảnh các khôi lỗi trong lĩnh vực của ta có thể phát huy uy lực gấp hai lần. Dù cho ngươi có thần đấu khí chỉ sợ cũng khó mà ứng phó được."

"Hảo tiểu tử, xem ra ngươi thật đã mạnh hơn rất nhiều. Coi bộ không thể hiện chút bản lĩnh thì muốn đánh bại ngươi cũng không dễ. Tiếp lấy một chiêu Nghịch thiên trảm của ta! Xem xem lĩnh vực của ngươi cùng lũ khôi lỗi có thể phòng ngự được không."

Thân ảnh của Bàn Tử lúc này sớm đã biến mất. Cả người hắn như một vầng thái dương thật lớn, kim sắc quang mang không ngừng chói lọi, trong tay cầm đấu khí kiếm đưa cao quá đầu. Không khí như bị xé nát. Bảy con khôi lỗi đang tấn công tốc độ chợt chậm lại rồi vẹt ra, một áp lực to lớn dị thường phiêu phú trên không trung khiến thâm tâm Niệm Băng chợt thấy kinh hãi bất giác lui về phía sau. Thất ảnh khôi lỗi cũng tức thì bay lại dung nhập vào thiên nhãn lĩnh vực. Chỉ có như vậy thì thất ảnh khôi lỗi này mới có thể phát huy tác dụng mạnh nhất của nó. Đúng ra thất ảnh khôi lỗi này với năng lực của Niệm Băng cũng vô pháp mà tạo thành. Nhưng sau khi trải qua mấy tháng nỗ lực không ngừng, sau khi khai thông linh khiếu, hắn cuối cùng cũng tìm được phương pháp sử dụng bảy thanh ma pháp đao. Trên bảy thanh ma pháp đao đều có khảm bảo thạch, đó chính là hạch tâm của thất ảnh khôi lỗi. Vì vậy mới có thể phát ra năng lực cường đại đến ngay cả cấp bậc thần hàng sư như Bàn Tử cũng bị vây khốn. Hiện tại Bàn Tử thật sự đã nổi giận. Thực lực của Niệm Băng dù gì cũng tiến bộ chưa lâu, đối mặt với Bàn Tử một chút nắm chắc cũng không có.

Ánh sáng chói rọi biến mất, Bàn Tử dường như trong tay cầm một thanh kiếm thật sự, sắc mặt bình tĩnh. Hữu thủ khẽ đưa lên, một đạo quang mang mắt thường khó nhìn ra bay thẳng tới lĩnh vực của Niệm Băng. Niệm Băng thoáng biến sắc, hắn có thể cảm giác đấy chính là một năng lượng cực lớn được ngưng kết cực độ. Hai tay để trước ngực vung ra, thiên nhãn huyệt hoàn toàn khai mở, quang mang tại mi tâm đại phóng.

"Thất nhận hợp nhất, thiên nhãn trảm!"

thất ảnh khôi lỗi tức thì xếp thành một hàng, bảy thanh ma pháp đao cùng lúc giơ lên, đứng đầu tiên là Hỏa diễm chi thần đích bào hao Chánh Dương đao. Tiếp theo sau là Thần Lộ đao, Ngạo Thiên đao,Trường Sinh đao, Tuyền Cơ đao, Thánh Diệu đao và Phệ Ma đao. Bảy đạo quang mang bất đồng cùng ngưng tụ tại một điểm. Thất ảnh khôi lỗi cùng làm động tác giống nhau. Thiên nhãn trảm chém ra không phải là một quang nhận mà chính là một cái thất sắc quang cầu ngưng tụ tại một chỗ. Quang mang của quang cầu cực kỳ quái dị, tuyệt không phải do bảy loại màu sắc khác nhau mà tạo thành, hơn nữa lại không ngừng lấp lóa. Mỗi lần lấp lóa là lại tạo nên một quang mang màu sắc khác nhau, chỉ có quang cầu là nhẹ nhàng bay ra, dưới sự tỏa định của thiên nhãn huyệt nhanh chóng phong tỏa Nghịch thiên trảm của Bàn Tử. Quang mang hiện ra, quang cầu bay lên nghênh đón. Thất ảnh khôi lỗi lúc này biến mất chỉ còn bảy thanh thần đao bay xung quanh người của Niệm Băng. Không ngờ một cái quang cầu nho nhỏ kia lại lấy đi hết năng lượng của toàn bộ thất ảnh khôi lỗi.

Tình huống tiếp theo khiến cho Niệm Băng trợn tròn mắt nhìn, không hề có nổ tung như hắn tưởng tượng, cũng chẳng có quang mang rực rỡ, khi thiên nhãn trảm cùng nghịch thiên trảm tiếp xúc tức thì thiên nhãn trảm hóa thành một thất sắc quang cầu quay tròn cực nhanh rồi tiếp theo đó cả hai nhập thành một khối, hai đạo công kích trong nháy mắt hoàn toàn biến mất chỉ để lại một âm thanh khe khẽ rồi mang theo năng lượng cường đại của Niệm Băng cùng Bàn Tử đi.

Bàn Tử lúc này cũng trợn tròn mắt nhìn nơi mà hai cỗ năng lượng chạm vào nhau, kêu lên một tiếng quái dị:

"A! Không phải phủ cực thái lai chứ!"

Niệm Băng ngây người nói:

"Bàn Tử, cái gì mà gọi là phủ cực thái lai chứ?"

Bàn Tử cười khổ:

"Cái này thật không đơn giản. Phá cầu mà ngươi phát ra công kích lực lại hoàn toàn tương đồng với nghịch thiên trảm của ta. Dưới một tình huống kỳ diệu rất khó hình dung, hai loại năng lượng hoàn toàn tiêu thất. Bởi vì lực nổ đạt đến một độ lớn nhất định thì hai loại năng lượng hoàn toàn giống như nhau, cùng xuất hiện tình cảnh phủ cực thái lai. Ngươi có thể lý giải chúng hoàn toàn tiêu biến nhưng đừng hỏi ta năng lượng bạo tác đã đi đâu, cái này ta cũng không biết giải thích. Tình huống phủ cực thái lai này mặc dù ta có nghe qua nhưng nếu nói nhìn thấy thì đây là lần đầu tiên. Tiểu tử, ngươi thật là! Uy lực nhất kích đó của ngươi sớm đã đạt tới mức cấm chú. Xem ra muốn thu thập ngươi không còn là việc dễ dàng nữa. Chỉ là ta không hiểu sao ngươi lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy? Chỉ đơn giản tiên thiên lĩnh vực thì cũng không thể nào đưa ngươi tới cảnh giới bây giờ. Dù cho là ma đạo sư, đối diện với năng lực quái dị thăng phúc và phòng ngự của tiên thiên lĩnh vực nhà ngươi chỉ sợ cũng không có biện pháp bắt ngươi."

Ánh mắt của Niệm Băng chan chứa tình cảm nhìn bảy thanh ma pháp đao đang bay xung quanh người cười nhẹ:

"Đương nhiên, tiên thiên lĩnh vực mặc dù rất mạnh nhưng cũng không thể đưa ta tới cảnh giới như hiện tại. Một kích vừa rồi không chỉ là lực lượng của ta mà còn là lực lượng của bảy thanh ma pháp đao với tác dụng của bảy khối đỉnh cấp thần thạch nên ta mới có thể miễn cưỡng chống đỡ cùng ngươi. Bàn Tử, ta biết từ trước tới giờ ngươi vẫn luôn hạ thủ lưu tình. Cho dù là hiện tại ngươi vẫn còn chưa xuất hết toàn lực của mình ra. Chỉ là sau này ngươi muốn đánh ta tới mức thê thảm thì chỉ sợ không dễ dàng đâu."

Bàn Tử gật đầu nói:

"Không sai, ngươi đạt tới cảnh giới hiện tại ta có thể dễ dàng giết ngươi, nhưng để đánh bại ngươi thật không dễ dàng. Thật ra ta cũng không thể nói cái gì là hạ thủ lưu tình, nếu như ta muốn thắng ngươi thì phải sử dụng đến lực lượng thực sự của ta, lúc đó năng lượng công kích dù là ta cũng không thể không chế, chỉ có thể hủy diệt ngươi đi mà thôi. Nhưng ta chỉ là muốn ngươi nấu cho ta ăn, thì làm sao có thể giết ngươi được. Mặc dù ta đã nghĩ sẽ có ngày này nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Thiên nhãn huyệt cộng thêm bảy thanh thần đao đã đưa ngươi lên một cảnh giới mới."

Niệm Băng thu hồi tiên thiên lĩnh vực, thu lại bảy thanh ma pháp đao, bay phiêu phù trên không trung cung kính hành lễ với Bàn Tử:

"Tiền bối, trong ba tháng qua mặc dù người thường hay đánh ta, ép ta nấu ăn, lại còn bắt đi người mà ta yêu thương là Phượng Nữ nhưng ngược lại người đã cho ta rất nhiều. Không có người đánh và chỉ điểm thì sẽ không có Niệm Băng hiện tại. Nếu như người không thể dưới tình huống không giết ta mà đánh thắng được ta thì giao ước cứ mười ngày giao đấu một lần cũng nên thủ tiêu đi? Xin người hãy trả Phượng Nữ lại cho ta, ân tình người dành cho, Niệm Băng vĩnh viễn ghi nhớ."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất