Tích Lỗ dừng chân, run giọng nói:
- Ngươi, lời ngươi nói là sự thực sao?
Niệm Băng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chẳng lẽ huynh không cảm thấy khí tức của Trường Sinh đao rất thân thiết sao?
Đôi mắt Tích Lỗ hơi ướt, cúi đầu nhìn thân hình to lớn của mình, chẳng biết đang nghĩ gì.
Niệm Băng ôm bờ vai hắn:
- Đại ca, cảm ơn huynh.
- Cảm ơn ta? Cảm ơn ta cái gì?
Tích Lỗ hơi kinh ngạc nhìn Niệm Băng.
Niệm Băng mỉm cười, nói:
- Cảm ơn huynh đã luôn ở bên cạnh ủng hộ ta! Bất luận ta làm gì, thủy chung vẫn có huynh bên cạnh. Huynh có biết không, cảm giác có huynh thật tốt lắm. Huynh đệ chúng ta ở cùng một nơi, không gì có thể ngăn cản nổi.
Tích Lỗ mỉm cười, nói:
- Bất quá, ngươi cũng thật là không ngoan. Cứ thế nói đi là đi. Không chịu bồi tiếp bá phụ, cha mẹ một ít thời gian.
Niệm Băng cười khổ, nói:
- Ta cũng không muốn đi mà! Nhưng bây giờ tình thế khẩn trương, không đi không được. Nếu đã quyết phải trợ giúp Di Thất đại lục trở về, ta sẽ phải xử lý trước rất nhiều việc. Chờ cho công việc lần này hoàn thành thuận lợi, ta cũng không còn việc gì quan trọng phải làm. Khi đi, ta có thể thoải mái phục thị cha mẹ.
Tích Lỗ than nhẹ một tiếng, nói:
- Niệm Băng, có lẽ bọn họ không biết, nhưng ta lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi, suy nghĩ của ngươi ta cũng biết chút ít. Khi ở Phượng tộc, ngươi vừa tu luyện xong lập tức đi luôn, để lại Phượng Nữ và Long Linh. Còn lần này đi Băng Thần tháp, ngươi cũng để Lam Thần lại, nói là phải đi Băng Nguyệt thành làm có việc. Thực ra, ngươi không muốn các nàng theo ngươi mạo hiểm. Ta nghĩ, nếu không phải ta có quan hệ với Di Thất đại lục, sợ rằng ngươi cũng tìm cách để ta lại đâu đó.
Niệm Băng miễn cưỡng cười một tiếng, nói:
- Sao lại như vậy chứ. Đại ca, ta nhất định sẽ mang huynh theo.
Tích Lỗ cười giỡn nói:
- Đi đi huynh đệ. Ta biết ngươi cũng vì muốn tốt cho chúng ta thôi. Nhưng ngươi cũng không thể bỏ qua an nguy của chính mình. Nếu vạn nhất ngươi xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ thiên hạ sẽ đại loạn.
Thấy Tích Lỗ tươi cười, Niệm Băng không khỏi cười khổ:
- Đại ca, huynh không kể với họ đấy chứ? Ta cảm giác việc ta làm rất tự nhiên, cũng không lộ ra sơ hở gì cả, sao huynh lại đoán được?
Tích Lỗ mỉm cười, nói:
- Ừ, ta nghĩ bọn họ có lẽ cũng chưa đoán được suy nghĩ của ngươi. Ta có thể đoán được là bởi vì ta quá quan tâm đến Di Thất đại lục. Mỗi lần ngươi nói về tình hình Di Thất đại lục, ta đều đặc biệt chú ý. Ta phát hiện một vấn đề, khi ngươi nhắc tới việc lời nguyền rủa của Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình sắp đến ngày bị phá giải thì chỉ nói là một nơi chí âm, nhưng không nói chính xác là địa điểm nào. Từ đó ta đoán rằng ngươi không muốn để bọn họ đi cùng.
Niệm Băng hơi lặng người một chút:
- Đại ca, huynh quan sát cẩn thận quá. Đúng vậy, ta không hề muốn cho bọn họ mạo hiểm đi theo ta. Huynh cũng biết, tới ngày chí âm đó sẽ tập hợp bao nhiêu cao thủ cường đại? Nhất là chúng ta quyết định trợ giúp cho Di Thất đại lục trở về, vậy cũng tương đương với việc đối nghịch với toàn bộ bảy Long Vương và tất cả thần nhân. Như vậy đương nhiên là nguy hiểm, cho nên…
Tích Lỗ giơ tay lên, ngăn không cho Niệm Băng nói gì thêm:
- Ta hiểu ý của ngươi rồi, ngươi không cần giải thích thêm nữa. Chỉ cần ngươi nhớ cho kỹ, đến lúc đó đừng bỏ rơi ta là được. Ta có thể hiểu tâm tình của ngươi, nếu đổi là ta, có lẽ cũng sẽ làm như vậy.
Niệm Băng thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Cảm ơn huynh, đại ca. Chúng ta đi nhanh một chút đi. Ta đến Băng Nguyệt thành quả thực không phải là nguỵ trang mà là thực sự muốn tới đó. Chúng ta nếu đã quyết định trợ giúp Di Thất đại lục trở về, vậy phải suy nghĩ kỹ một chút xem sau khi Di Thất đại lục trở về có thể xuất hiện biến hóa gì. Phải biết rằng Di Thất đại lục tiếp giáp với đại lục của chúng ta và Thần chi đại lục. Cho nên những địa phương trọng yếu phải đóng trọng binh, đề phòng có bất trắc phát sinh.
Tích Lỗ chợt hiểu, nói:
- Hóa ra là như thế, ngươi đúng là người chu đáo. Xem ra, thân phận Giáo chủ Huyết Sư giáo của ngươi lại phải phát huy rồi.
Niệm Băng mỉm cười, nói:
- Không riêng gì thân phận Giáo chủ Huyết Sư giáo. Vị trí trước kia của Di Thất đại lục ở Thiên Đãng sơn mạch và Ngưỡng Quang đại lục của chúng ta nối với nhau. Đó là đất của Áo Lan đế quốc, rất gần với Băng Nguyệt đế quốc. Cho nên, bây giờ chúng ta phải đóng một chi trọng binh ở đó. Hơn nữa, tất cả đều phải là cao thủ. Việc này cần phải có hai đại đế quốc phối hợp. Ta nghĩ Băng Nguyệt đế quốc bên ngày không thành vấn đế, còn Áo Lan đế quốc bên kia có Lạc Nhu làm tể tướng. Với sự thông minh của nàng, hẳn cũng có thể thành công. Chỉ cần đoạn tuyệt những lo lắng sau lưng, chúng ta có thể thỏai mái hành động.
Tích Lỗ nói:
- Đúng rồi, cứ thỏai mái hành động. Nhưng chúng ta cũng phải làm thế nào để tốt cho ngươi nữa chứ. Trước khi rời khỏi Băng Thần tháp, ngươi nói chờ ngươi đi Băng Nguyệt đế quốc trở về sẽ thương lượng với bá phụ và cha mẹ. Nhưng nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ, chỉ sợ là không định trở về nữa.
Niệm Băng mỉm cười, nói:
- Đại ca, huynh còn nói mình không thông minh sao? Đúng vậy, ta quả thực không chuẩn bị trở về. Tuy nhiên, đối sách của ta vẫn chưa hoàn hảo. Phe của Tà Nguyệt thực lực hơi kém một chút, nhưng Tà Nguyệt là một gã Vu Yêu, thực lực tuyệt đối không thể xem thường. Lần trước, trong trận chiến với bảy Long Vương, hắn thủy chung vẫn không xuất toàn lực. Ta không hề biết thực lực của hắn rốt cuộc đã đạt đến trình độ gì rồi. Hơn nữa, hắn còn có mấy thủ hạ có thực lực rất mạnh. Với hai người chúng ta, muốn thu thập toàn bộ bọn họ là rất khó khăn. Về phần bảy Long Vương và lũ thần nhân càng không phải nghĩ về việc đối kháng, chẳng có cơ hội nào đâu. Bây giờ vẫn còn hai tháng nữa, ta cần phải tính toán cẩn thận, tìm một biện pháp thật tốt mới được.
Tích Lỗ mỉm cười, nói:
- Đi, bất kể ngươi tìm ra biện pháp gì, ta cũng đều ủng hộ. Thực sự ta rất muốn xem nơi ở của tổ tiên chúng ta trước kia ra sao. KHông biết tộc nhân của chúng ta trên Di Thất đại lục thế nào.
Niệm Băng nói:
- Chúng ta nhất định sẽ thành công.
Tích Lỗ mỉm cười, nói:
- Ta cũng rất tin điều này.
Tốc độ của hai người không hề nhanh, buổi sáng rời khỏi Băng Thần tháp, giữa trưa mới tới Băng Nguyệt đế quốc. Vừa vào thành, Tích Lỗ đã nói với Niệm Băng rằng hắn đói bụng. Nhìn đôi mắt khát vọng của Tích Lỗ, Niệm Băng biết hắn lại muốn ăn đồ mình làm. Vừa nghĩ tới đồ ăn, Niệm Băng hơi cảm thấy mất mát. Nửa tháng ở Băng Thần tháp, hắn luôn nấu cơm cho cha mẹ, hắn kinh ngạc phát hiện trù nghệ của mình chẳng những không hề xuống tay mà ngược lại, vì năng lượng của bản thân được nâng cao nên khả năng khống chế các loại đồ ăn lại càng thêm chính xác, làm ra những món ăn ngon hơn trước. Nếu không phải trước mắt có đại sự phải làm, hắn thực sự rất muốn được thi đấu với Tiểu Thiên, quán quân của Trù Thần Đại Tái, xem rốt cuộc trù nghệ của ai cao minh hơn.
- Đại ca, huynh muốn ăn gì?
- Chỉ cần là ngươi làm, cái gì cũng được. Ôi, thời gian ở Băng Thần tháp quả thực là thống khoái. Niệm Băng, các món ngươi làm ngày càng ngon. Ngươi biết không, mặc dù chỉ có nửa tháng nhưng khí sắc của bá phụ và bá mẫu rõ ràng sáng sủa lên rất nhiều. Hơn nữa, phạn lượng (sức ăn) tăng lên không ít so với lúc trước. Không biết sau khi ngươi đi, bọn họ ăn các món bình thường có chịu nổi không.
Niệm Băng cười khổ, nói:
- Cũng không còn cách nào khác. Đại ca, đi thôi. Chúng ta tìm quán ăn nào tạm đi, ta nghĩ cách nấu cơm cho huynh ăn.
Băng Nguyệt thành từ khi Yến Phong đăng cơ, chính trị ổn định, quốc gia càng trở nên phồn vinh. Còn ở đây là thủ đô của Băng Nguyệt đế quốc, biểu hiện đương nhiên càng thêm rõ ràng. Các loại cửa hàng đều phi thường náo nhiệt. Từ xa, Niệm Băng đã thấy một phạn điếm (tiệm ăn, nhà hàng) quy mô không nhỏ, gật đầu với Tích Lỗ, hai người cùng đi tới hướng phạn điếm.
Vừa tới cửa, lập tức đã có người phục vụ tới nghênh đón:
- Hai vị, muốn ăn cơm phải không? Ở đây chúng tôi chẳng những có các loại mỹ vị của bổn quốc mà ngay cả đồ ăn của các đế quốc khác cũng có. Giá tiền cũng rất hợp lý.
Niệm Băng mỉm cười, nói:
- Tốt. Ăn ở đây.
Cả hai đi theo người phục vụ vào phạn điếm, bọn họ đều là người thoải mái, tới một cái bàn bên cửa sổ ngồi xuống. Phạn điếm này quy mô trung bình, lúc này đang là giờ ăn trưa, mặc dù không thể nói không còn chỗ ngồi nhưng cũng có bảy, tám phần (70-80%) khách nhân. Nhìn qua thấy có vẻ sinh ý không tồi. Người phục vụ rót trà nóng cho Niệm Băng và Tích Lỗ để hai người ấm một chút, sau đó cầm thực đơn đưa tới.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Tốt rồi, chúng ta không cần món ăn. Ta muốn thương lượng với lão bản (chủ quán) của các ngươi để mượn phòng bếp dùng một lát được không?
Người phục vụ hiển nhiên là lần đầu tiên gặp phải yêu cầu như vậy, tuy nhiên tố chất của người phục vụ ở đây quả thật không tồi, chỉ hơi lặng người một chút rồi đáp:
- Xin lỗi tiên sinh. Ở đây chúng tôi không có kiểu phục vụ như vậy. Nếu như ngài thực sự muốn tự mình xuống bếp, ta phải hỏi lão bản của chúng ta một chút.
Đôi mắt hắn nhìn Niệm Băng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Trong trù nghệ giới, chuyện có người thích tự thể hiện cũng đã từng xảy ra, nhưng phần lớn là ở những đại phạn điếm (nhà hàng lớn). Còn bọn họ ở đây chỉ có thể xem là trung đẳng, mặc dù thức ăn cũng có chút đặc sắc nhưng vẫn còn chênh lệch không nhỏ so với các phạn điếm cao cấp. Chuyện khiêu chiến trù nghệ ở đây vẫn chưa từng phát sinh. Niệm Băng khoát tay cho người phục vụ đi. Trong chốc lát, một người trung niên quần áo hoa lệ đi tới. Người này tầm vóc và tướng mạo đều bình thường, vẻ mặt tươi cười, vừa nhìn là biết đó là một người nhanh nhẹn. Quần áo trên người dù hoa lệ nhưng đều là màu tối, cũng không quá bắt mắt.
- Hai vị tiên sinh, nghe người phục vụ của chúng tôi nói, các ngài có yêu cầu đặc biệt.
Niệm Băng gật đầu nói:
- Đúng vậy, chúng tôi muốn mượn phòng bếp của các ngươi để tự mình làm một ít đồ ăn. Ta có thói quen ăn đồ mình tự làm, ăn đồ bên ngoài mùi vị không thích lắm. Tiền đây.
Vừa nói, hắn vừa bắn ra một tử kim tệ, rơi vào tay người trung niên.
Người trung niên lặng người một chút, nhìn tử tinh tệ trong tay, nụ cười trên mặt càng trở nên thân mật, nhưng hắn lại nhẹ nhàng đặt tử kim tệ lên bàn của Niệm Băng:
- Áy náy quá, thưa tiên sinh, phòng bếp của chúng ta thực sự không thể mở cửa với người ngòai. Xin ngài thứ cho. Thực ra, mùi vị của thức ăn chúng tôi ở đây cũng rất không tồi. Các ngài thưởng thức một chút nhé?
Trong lòng Niệm Băng hơi kinh ngạc, một tử kim tệ là quá đủ để hai người ăm một bữa lớn trong một phạn điếm hào hoa nhất. Đối phương không ngờ lại từ chối khiến hắn có chút giật mình:
- Tại sao vậy? Chẳng lẽ tiền ta đưa chưa đủ hay sao?
Người trung niên lắc đầu nói:
- Không, tiền ngài đưa không thiếu. Ta có thể đoán rằng trù nghệ của tiên sinh nhất định phi thường cao siêu. Nhưng vì tôn nghiêm (thể diện) của bổn điếm, ta không thể để tiên sinh nấu ăn ở đây được.
Niệm Băng trong lòng chợt hiểu, hóa ra đối phương tưởng hai người mình định chơi khăm họ. Nhưng cũng khó trách, quả thực không có nhiều phạn điếm có thể cho phép mình tự làm món ăn. Niệm Băng bèn mỉm cười, nói:
- Đã vậy thì thôi. Tích Lỗ đại ca, chúng ta đổi sang nhà khác ăn vậy.
Vừa nói, Niệm Băng vừa đứng lên, Tích Lỗ cũng đứng dậy đi theo hắn. Nếu nơi này không cho nấu cơm, Niệm Băng nghĩ thầm, mình chỉ có thể quay lại Băng Nguyệt đường của Huyết Sư giao, phòng bếp ở đó không thể cự tuyệt mình được. Hai người vừa định đi ra ngoài, đột nhiên nghe thấy người trung niên kia nói:
- Chờ một chút, hai vị tiên sinh xin dừng bước.
Niệm Băng quay người lại hỏi:
- Thế nào? Vẫn còn việc gì sao?
Người trung niên nói:
- Nhìn bộ dáng hai vị có lẽ cũng là trù sư. Chỉ có trù sư mới có thể không ăn quen đồ ăn người khác làm. Bổn điếm bây giờ vừa lúc đang thiếu hai trù sư, nếu như hai vị nguyện ý nói chuyện, có thể thương lượng về thù lao.
Niệm Băng và Tích Lỗ nhìn nhau, hai người không khỏi cùng cùng nở nụ cười. Không nói Tích Lỗ, với thân phận của Niệm Băng, bây giờ làm sao có thể làm trù sư trong phạn điếm được chứ? Nếu muốn làm cũng phải tới phạn điếm đỉnh cao như Thanh Phong Trai mới được.
Người trung niên thấy hai người tươi cười, có chút xấu hổ, vội vàng nói:
- Bổn điếm tuy nhỏ nhưng sinh ý không tồi. Hơn nữa, đãi ngộ của chúng ta đối với trù sư luôn luôn tốt. Hai vị cứ không ngại mà nói ra điều kiện đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Theo hắn thấy, trù sư dám tới cửa khiêu chiến nhất định trù nghệ sẽ không kém. Nhưng hắn đâu biết rằng, Niệm Băng và Tích Lỗ tới đây quả thực chỉ vì muốn ăn mà thôi.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Đa tạ ngài quan tâm. Tuy nhiên, đó không phải thứ ta cần. Tích Lỗ đại ca, chúng ta đi thôi.
Hai người quay người đi ra ngoài. Vừa mới tới cửa, một người mặc y phục võ sĩ đột nhiên đi tới. Niệm Băng và Tích Lỗ vẫn không để ý nhưng khi đến gần bọn họ thì hắn không hề có ý né tránh, khiến cho hai người đều phải dừng lại.
Khi hai người cùng dừng lại, võ sĩ kia cũng dừng lại, nhìn Niệm Băng một chút rồi vội vàng cúi đầu nói:
- Hai vị muốn tới Võ Sĩ công hội phải không?
Trong lòng Niệm Băng chợt động, nói:
- Đúng rồi, chúng ta muốn học tập một ít kỹ xảo của vũ sư, nhất là sư tử vàng thì ta lại càng có hứng thú.
Trên mặt võ sĩ toát ra vẻ cung kính, vội vàng nói:
- Vậy hai vị đi theo ta.
Vừa nói liền quay người đi luôn.
Niệm Băng trong lòng thầm khen, Huyết Sư giáo quả thực không hổ là thế lực ngầm cường đại nhất đại lục. Mình vừa mới tới Băng Nguyệt thành đã bị bổn giáo phát hiện. Lời hắn nói lúc trước đúng là mật khẩu của Huyết Sư giáo, võ sĩ vừa nghe đương nhiên biết rõ.
Ba người đi rất nhanh, trong chốc lát đã tới Võ Sĩ công hội. Võ sĩ dẫn lối đưa hai người đi qua đại sảnh nhốn nháo tới hậu đường của Võ Sĩ công hội. Lúc này võ sĩ mới cung kính nói:
- Thuộc hạ xin ra mắt Giáo chủ. Mời Giáo chủ chờ ở hội nghị thất (phòng họp), ta đi mời Đường chủ tới.
Niệm Băng mỉm cười, gật đầu nói:
- Ngươi đi đi. Còn nữa, nói phòng bếp chuẩn bị nhiều nguyên liệu một chút cho ta, ta sẽ tới đó.
Võ sĩ đáp ứng một tiếng, quay người đi. Niệm Băng dẫn Tích Lỗ đi vào phòng họp, ngồi lên ghế bành êm mượt. Mặc dù đi tới Băng Nguyệt thành bọn họ đều không có cảm giác mệt mỏi nhưng ngồi trên ghế bành êm ái này quả thực vẫn truyền đến cảm giác rất thư thái. Bọn họ vừa mới ngồi xuống, lập tức đã có người đưa trà lên. Phòng họp vẫn giống như trước, không quá hào hoa nhưng sạch sẽ phi thường, khiến cho người ta rất có cảm tình.
Trong chốc lát, từ bên ngoài đã truyền đến giọng của Ngân Nãng:
- Giáo chủ, Ngân Nãng cầu kiến (xin được gặp).
Giọng của hắn rất vang, truyền thẳng vào trong phòng.
- Vào đi.
Niệm Băng thản nhiên cười.
Cửa mở ra, Ngân Nãng mặc trường bào màu xanh đi từ ngoài vào. Y phục của hắn rất đơn giản, chẳng có biểu hiện gì rằng đây đang là Băng Nguyệt đế quốc lạnh lẽo, rét mướt. Quả nhiên không hổ là cao thủ cấp bậc vũ thánh. Thấy Niệm Băng, trong mắt Ngân Nãng toát lên vẻ hưng phấn, mỉm cười nói:
- Giáo chủ, lâu lắm rồi không thấy ngài. Ngài đúng là thần long thấy đầu, không thấy đuôi (thần long kiến thủ bất kiến vĩ)!
Niệm Băng cười nói:
- Tới đây, mời Đường chủ ngồi. Ta chẳng phải là đã xuất hiện rồi sao.
Ngân Nãng biết Niệm Băng không quan cách, đi thẳng tới chỗ đối diện hắn ngồi xuống:
- Giáo chủ, ngài có gì phân phó?
Niệm Băng trầm ngâm nói:
- Có vài việc muốn làm. Ở đây ta có một bức mật thư, ngươi dùng phương pháp nhanh nhất giao cho Đường chủ của Áo Lan đường ở Áo Lan đế quốc, nói hắn chấp hành theo nội dung của mật thư.
Vừa nói ngân quang vừa hiện trên tay hắn, một bức thư hiện ra.
Bây giờ là lúc hành động. Áo Lan đế quốc ở bên kia có Lạc Nhu, chính là thời cơ tốt nhất. Trong bức thư này không chỉ có hướng dẫn của Niệm Băng mà còn có chiếc vòng cổ có bảo thạch màu hồng mà Lạc Nhu trao hắn lúc trước.
Ngân Nãng nhận lấy bức thư, cung kính nói:
- Thuộc hạ nhất định sẽ làm gấp, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Niệm Băng gật đầu nói:
- Bức thư này cực kỳ quan trọng, nhất định không thể rơi vào tay người ngoài. Nếu không sẽ có ảnh hưởng cực lớn tới bổn giáo. Người đưa thư nhất định phải đáng tin cậy, hiểu chứ?
Ngân Nãng gật đầu, nói:
- Giáo chủ yên tâm, bổn giáo có phương pháp đưa thư đặc biệt, tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra.
Niệm Băng nói:
- Vậy là tốt rồi. Đó là chuyện thứ nhất, ngươi mau đi làm cho tốt đi. Bây giờ tình hình Băng Nguyệt đế quốc có gì biến hóa không?
Ngân Nãng lắc đầu nói:
- Không có. Bây giờ tình hình Băng Nguyệt đế quốc rất tốt, hết thảy đều trong lòng bàn tay chúng ta. Tốc độ phát triển nhanh hơn trước kia rất nhiều. Có ta và Tuyết Phách trưởng lão ở đây, ngài cứ yên tâm đi. Giáo chủ, lần này ngài tới còn có chỉ dẫn gì cho Băng Nguyệt đường chúng ta nữa không? Ta lúc nào cũng mong ngài tới.
Niệm Băng bật cười nói:
- Mong ta tới? Ngươi muốn ta mang cái gì tốt đến cho cho ngươi phải không?
Lần hành động trước kia, Băng Nguyệt đường vốn đang ở mức trung bình của Huyết Sư giáo nhảy vọt lên thành đệ nhất đại đường. Địa vị của mỗi đường là dựa theo thực lực, Băng Nguyệt đường gần như nắm giữ cả Băng Nguyệt đế quốc, đương nhiên trở thành lực lượng cường đại nhất Huyết Sư giáo. Ngân Nãng bởi vì hành động biến thiên lần đó mà được lợi rất lớn. Niệm Băng đã cùng Huyết Sư thất lão (7 trưởng lão của Huyết Sư giáo) ở Hoa Dung đế quốc thương lượng, dự định bồi dưỡng Ngân Nãng và Tuyết Phách trở thành ngoại trưởng lão của Huyết Sư giáo. Sau này khi bọn họ lớn tuổi sẽ dưỡng lão ở Huyết Sư đường. Ngoại trưởng lão mặc dù không có quyền sinh quyền sát như Huyết Sư thất lão nhưng quyền lợi cũng rất lớn.
Ngân Nãng xoa tay nói:
- Thuộc hạ không dám. Nhưng nếu Giáo chủ có việc gì cần bổn đường làm, ngài cứ việc phân phó. Tất cả thủ hạ của ta đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ (những người tinh nhuệ nhất), cam đoan sẽ làm ngài thỏa mãn.
Đối với vị Giáo chủ trẻ tuổi này, dù là người đã tiếp xúc rất nhiều như Ngân Nãng hay những đường chủ khác, không ai dám có chút tâm lý khinh thường nào. Lần biến thiên hành động trước đây đã đem lại lợi ích cực kỳ to lớn cho Huyết Sư giáo trăm năm cũng chưa từng có. Vì vậy mà vị trí của Niệm Băng trong Huyết Sư giáo cực kỳ vững chắc, không hề có bất cứ vấn đề nào.
Niệm Băng suy nghĩ một chút, nói:
- Quả thực là có chút việc phải làm phiền ngươi. Thế này nhé, Băng Nguyệt đường hiện tại đã tạm ổn, cũng không còn chuyện gì quá lớn. Ngươi lựa chọn trong bổn đường một nhóm tinh nhuệ, số lượng không cần nhiều, chỉ 100 người là đủ, nhưng đều là phải cao thủ cực mạnh của Băng Nguyệt đường. Điều quan trọng nhất là chấp hành vô điều kiện mệnh lệnh của ta, không cho hỏi bất cứ chuyện gì. Tiểu đội 100 người này do ngươi quản lý. Về phần ngươi muốn được lợi thì phải xem ngươi có bản lĩnh quản lý tiểu đội 100 người này thế nào. Đồng thời, truyền Giáo chủ lệnh của ta: lệnh 500 Huyết Vệ của Huyết Sư đường dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Băng Nguyệt thành hội họp với tiểu đội 100 người kia, trong vòng nửa tháng phải tới nơi. Nếu các trưởng lão có nghi ngờ lời của ta, ngươi cứ nói với họ là ta có chuyện quan trọng cần làm.
Huyết Vệ chính là lực lượng tuyệt sát mạnh nhất của Huyết Sư giáo, trực tiếp nghe lệnh từ Huyết Sư thất lão, chỉ khi thất lão ký lệnh mới được phép điều động. Thậm chí ngay cả Giáo chủ nếu muốn điều động cũng phải được sự đồng ý của Thất lão. Tuy nhiên, vì hiện tại Niệm Băng đã làm được vô số chuyện tốt cho Huyết Sư giáo nên đương nhiên Huyết Sư thất lão sẽ đáp ứng phê chuẩn cho hắn. Trong lần biến thiên hành động lần trước, thực lực của Huyết Vệ đã để lại cho Niệm Băng ấn tượng sâu sắc. 500 người, sau khi công nhập hoàng cung lúc tối hậu mà vẫn không hề bị tổn thất, thậm chí bị thương cũng cực kỳ ít. Đây cũng không phải vì thực lực của mỗi cá nhân rất mạnh mà còn là sự phối hợp cực kỳ xảo diệu của họ. Đó đều là những tử sĩ giết người không chớp mắt, sử dụng độc dược rất giỏi. Vì vậy mà bọn họ có lực công kích cực kỳ mạnh mẽ. Lần biến thiên hành động lần trước cũng chỉ có 50 Huyết Vệ xuất kích mà thôi. Còn thành tựu lớn nhất của họ từ trước tới nay chính là, với sự phối hợp của 30 người, ám sát toàn bộ mấy trăm cao thủ của một thế lực ngầm, vậy mà không hề có hao tổn gì.
Vừa nghe thấy Niệm Băng nói vậy, Ngân Nãng nhất thời hưng phấn hẳn lên:
- Vậy sao? Giáo chủ muốn chúng ta lại có hành động lớn phải không? Ngài yên tâm, trong vòng ba ngày ta sẽ chọn ra được 100 cao thủ tinh nhuệ. Lần này bất kể là hành động gì, ngài nhất định phải mang ta theo nhé! Ngài yên tâm, thủ hạ của ta nếu có ai dám không nghe mệnh lệnh, ta sẽ là người đầu tiên lấy tính mạng của hắn.
Niệm Băng mỉm cười, nói:
- Ngươi lựa chọn cao thủ đừng chỉ dựa vào thực lực mà quan trọng là phải tuyệt đối tin tưởng mới được. Ngân đường chủ, ta phải nói trước cho ngươi biết, hành động lần này không thể so sánh được với lần biến thiên hành động trước đây. Bởi vì hành động lần này còn nguy hiểm hơn. Nhưng lợi ích mà chúng ta đạt được cũng không phải là quá rõ ràng.
Ngân Nãng lặng đi một chút, nhưng lập tức kiên quyết nói:
- Giáo chủ, chỉ cần là mệnh lệnh của ngài, Băng Nguyệt đường chúng ta cam đoan chấp hành không chút nghi ngờ.
Niệm Băng hài lòng gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi. Hành động lần này mặc dù nguy hiểm, nhưng vẫn có điểm tốt đối với tiểu đội 100 người của ngươi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ phải sống sót trở về sau khi chấp hành nhiệm vụ mới được.
Sắp tới ngày chí âm, không có sự trợ giúp của Phượng Nữ mấy người, Niệm Băng chỉ có thể nghĩ tới các cao thủ của Huyết Sư giáo mà thôi. Nhưng sợ ảnh hưởng tới tương lai của Huyết Sư giáo, hắn cũng không muốn điều động quá nhiều nhân sự.
Ngân Nãng nói:
- Giáo chủ, vậy trong khoảng thời gian này ngài có ở lại đây cùng chúng ta không? À đúng rồi, ta còn có chuyện muốn bẩm báo với ngài.
Niệm Băng ngẩn người, vừa muốn hỏi thì Thiên nhãn huyệt trên mi tâm của hắn đột nhiên giật giật rất nhẹ. Một luồng tinh thần ba động cường đại khiến hắn âm thầm cả kinh. Từ khi trở lại Ngưỡng Quang đại lục tới nay, đây là luồng tinh thần ba động mạnh mẽ nhất mà hắn thấy, cho dù là cao thủ như thần nhân Tây Luân và Băng Tuyết nữ thần tế tự Băng Khiết cũng không có tinh thần ba động mạnh mẽ như vậy.
Cửa mở ra, một bóng người mạnh mẽ lao vào:
- Niệm Băng ca ca.
Thanh âm nghẹn ngào vang lên, thân hình yểu điệu kia đã lao vào trong ngực Niệm Băng khóc lớn. Mắt Niệm Băng cực tinh, mặc dù động tác của người mới tới rất nhanh nhưng hắn vẫn nhận ra. Trong nhận thức của hắn, cũng chỉ có nàng mới có thể xưng hô với mình như vậy, chính là Miêu Miêu.
Tiếng khóc của Miêu Miêu tràn ngập bi thương, dán chặt vào ngực Niệm Băng. Nhiều ngày không gặp, dường như nàng lại cao lớn thêm một chút. Tiếng khóc của nàng mang đến cho Niệm Băng cảm giác bất an, ngẩng đầu nhìn Ngân Nãng có ý hỏi. Ngân Nãng gật đầu với hắn, ý nói chuyện mình định báo cáo đúng là về Miêu Miêu. Niệm Băng phất phất tay với Ngân Nãng, Ngân Nãng hiểu ý lui ra ngoài, đóng cửa lại. Niệm Băng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Miêu Miêu, vỗ nhẹ lên lưng nào, truyền một luồng quang nguyên tố nhu hòa vào trong cơ thể nàng, bình phục lại tâm tình cực kỳ kích động của nàng:
- Miêu Miêu ngoan, nói với ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao muội lại ở Băng Nguyệt đường chứ? Có ai khi dễ muội phải không?
Tiếng khóc của Miêu Miêu vẫn tràn ngập bi thương, được Niệm Băng an ủi, thân thể run rẩy vì kích động của nàng từ từ bình phục dần. Cảm giác bất ổn trong lòng Niệm Băng càng tăng lên, mặc dù không còn kịp quan sát cẩn thận nữa, nhưng cảm giác của hắn về Miêu Miêu đã trở nên khác biệt rất lớn so với trước kia. Niệm Băng biết Miêu Miêu cũng đã rất lâu, trong ấn tượng của hắn, Miêu Miêu luôn là một tiểu cô nương vui vẻ. Mặc dù so với Lam Thần và Long Linh thì hắn đối xử với nàng chẳng qua giống như một đứa nhóc ba tuổi mà thôi, nhưng Niệm Băng đã coi nàng như muội muội thân thiết. Từ khi biết nàng tới nay, lần đầu tiên hắn thấy tiểu cô nương bạch nhân đáng yêu này có bộ dáng bi thương như vậy. Hắn mơ hồ đoán được nhất định là đã có chuyện gì trọng đại xảy ra. Điều khiến Niệm Băng kinh ngạc chính là trong tình huống trong lòng bị kích động, trên người Miêu Miêu toát ra tinh thần ba động mặc dù không ổn định nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức Niệm Băng phải thầm giật mình.
Một lúc lâu, tiếng khóc của Miêu Miêu rốt cuộc cũng dịu dần. Được Niệm Băng an ủi, nàng cũng ngồi xuống. Đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng gầy hơn trước vài phần, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, vẫn không ngừng thổn thức. Nhưng trái ngược với vẻ ngòai đó, trên người nàng toát ra khí tức cường đại, tinh thần ba động vô hình đó lan tỏa khắp các ngõ ngách trong phòng. Miêu Miêu dường như trưởng thành hơn một chút so với trước kia, vẻ non nớt trên mặt đã biến mất mà thay vào đó là nét bi thương vô tận trong đôi mắt xinh đẹp.
Niệm Băng cầm bàn tay bé nhỏ của Miêu Miêu nói:
- Miêu Miêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao muội lại khóc lóc thương tâm như vậy?
Đôi mắt Miêu Miêu lại đỏ lên, suýt nữa rơi lệ, nghẹn ngào nói:
- Niệm Băng ca ca, được gặp huynh rồi, huynh phải làm chủ cho Miêu Miêu nha! Miêu Miêu… Miêu Miêu chỉ còn có huynh là thân nhân thôi.
Niệm Băng trong lòng kinh hãi, nhất thời đoán ra được chút ít, trầm giọng nói:
- Miêu Miêu, trước hết muội hãy tỉnh táo lại một chút. Chẳng lẽ là Hi Lạp Đức thúc thúc đã xảy ra chuyện?
Miêu Miêu gật đầu, nước mắt lại chảy xuống, hai tay nắm chặt, đây là lần đầu tiên Niệm Băng thấy được oán hận mãnh liệt phi thường trong đôi mắt nàng.
- Cha đã chết, mẹ đã chết, mọi người trong tộc của muội đều chết hết, chỉ còn lại mình muội. Miêu Miêu chỉ còn lại một mình. Niệm Băng ca ca, Miêu Miêu thật đáng thương, huynh phải làm chủ cho Miêu Miêu!
Mặc dù đã đoán được chút ít nhưng khi nghe Miêu Miêu nói toàn bộ tộc bạch nhân đã bị diệt, trong mắt Niệm Băng không khỏi toát ra vẻ hoảng sợ. Bạch nhân mặc dù không phải là bộ tộc cường đại nhất, nhưng bọn họ luôn không đi ra ngoài như Phượng tộc mà tự cấp tự túc cho mình. Hơn nữa, mặc dù bạch nhân không có cách nào tu luyện đấu khí và ma pháp nhưng tinh thần lực cường đại của bọn họ chính là thực lực mạnh nhất để tự bảo vệ. Mặc dù không nhiều người có thể thực sự trở thành Triệu hóa ma pháp sư chân chính nhưng lúc đầu Hi Lạp Đức đã để lại cho Niệm Băng ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Sủng vật mà lão triệu hóan chính là ác mộng đối với các ma pháp sư bình thường. Là Triệu hoán sư đã đạt tới cảnh giới Ma đạo sư, kẻ nào có thể giết chết Hi Lạp Đức và hủy diệt toàn bộ tộc bạch nhân chứ? Trong lòng Niệm Băng âm thầm tính toán, quần thế có thực lực như vậy trên đại lục này quả thực không nhiều, cho dù bản thân mình muốn hoàn toàn đánh bại Hi Lạp Đức thì khả năng cũng không cao cho lắm.
- Miêu Miêu, muội hãy nói cho ta biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng phải cha muội có thể triệu hóan Phong long vương Tạp La Địch Lý Tư sao?
Có Long vương bên cạnh, kể cả có một cao thủ cấp mười ba cũng chưa chắc có thể xâm phạm nổi chút nào tới Hi Lạp Đức.
Miêu Miêu nói:
- Tạp La thúc thúc đi vắng, người vẫn chưa trở về. Nhưng cha nói, kể cả Tạp La thúc thúc có ở đó thì chúng ta cũng khó mà trốn khỏi kiếp nạn. Thật đáng sợ, thật đáng sợ, khắp nơi đều là máu, khắp nơi đều là máu tươi.
Nói tới đây, trong mắt nàng bất giác toát ra nỗi sợ hãi khủng khiếp, thân thể run rẩy, lại lao vào lòng Niệm Băng.
Niệm Băng ôm thân thể mềm mại của Miêu Miêu:
- Miêu Miêu đừng sợ, có Niệm Băng ca ca ở đây, sẽ không ai có thể thương tổn muội được. Trước hết muội hãy tỉnh táo một chút, kể hết mọi chuyện cho ca ca, như vậy ca ca mới có thể giúp muội báo thù.