Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 824: Kiếm thiếp tử ngọc

Con mắt dọc của Tam Mục Bạch Hổ vừa mờ, lập tức bắn ra một luồng ánh sáng hai màu đen đỏ, sau đó nở rộ kiếm quang chói mắt. Dường như cả một vùng trồi đất chỉ còn lại một đạo hào quang này, từng tia sáng hai màu đen đỏ gần như chiếu sáng khắp cả không gian, cho dù là vầng dương trên chín tầng mây, trong lúc nhất thời cũng bị che lấp ánh sáng.

Không có tiếng gầm thét rung trời, chỉ có một tiếng kiếm ngâm vang lên thấu tận lòng người. Một vòng sóng khí vô hình giữa hai bên khuếch tán ra, bắn nhanh về bốn phương tám hướng.

Không gian bị xé ra từng khe nứt không gian đen ngòm, nhưng khe nứt này ngắn chỉ chừng vài trượng, dài gần như tới vài ngàn dặm. Lại có những thanh âm kiếm có lớn có nhỏ, ngắn thì vài thước, dài thì vắt ngang vài dặm, rộng mười mấy trượng.

Âm kiếm rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ rung trồi. Lúc này, phạm vi không gian trăm dặm lại sụp đổ xuống một lần nữa, bị âm kiếm chấn thành dập nát, khe nứt không gian dầy đặc, không gian loạn lưu thổi quét, lập tức biến mất không còn. Chỉ trong khoảnh khắc, lấy Nguyên Thiên phong làm trung tâm, phạm vi trăm dặm hư không đại địa giống như đã bị quét sạch, rốt cục không thể nhìn ra đã xảy ra chuyện gì. Mà Nguyên Thiên phong vì ở gần hai người Lục Thanh nhất, gần như trong nháy mắt bị âm kiếm chém thành hai nửa, vô số không gian Động Hư điên cuồng cắn nuốt, giây* lát chỉ còn lại một cái hố khổng lồ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nhân mã hai phe biến sắc, lại thôi lui thật xa. Lần này, đám Huyền Băng lui mãi tới đồi Phong Kiếm mới dừng lại. Nhìn sang Nguyên Thiên phong, phạm vi trăm dặm không gian hoàn toàn hóa thành Cửu U địa ngục. Hai cỗ Kiếm Ý kinh thiên giằng co trên chín tầng mây. Thế thiên địa trấn áp không gian, dù là Huyền Băng cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng. Ý không chút nghi ngờ, nếu đến gần bên cạnh hai người trăm dặm, dù là Long thân hùng mạnh của y cũng trong nháy mắt tan thành tro bụi.

Sau vài lần hô hấp, kiếm trụ Phong Lôi và kiếm quang hai màu đen đỏ đồng thời phá nát. Hung Kiếm Long Vương ba ngàn trượng lui hàng chục dặm, va phải một ngọn đồi cao trăm trượng. Chỉ trong thoáng chốc, ngọn đồi kia lập tức tan thành tro bụi mặt đất rạn nứt, kéo dài xa hàng chục dặm.

về phần mãnh hổ khổng lồ to năm ngàn trượng, kiếm quang toàn thân dao động, bóng dáng trở nên mờ ảo như sắp sửa tiêu tan. Nhìn lại Quân Mạc Lâm, tuy rằng không có phản ứng như Hung Kiếm Long Vương, nhưng cũng phải thối lui mười mấy dặm.

Lúc này, vẻ mặt Quân Mạc Lâm trở nên ngưng trọng vô cùng:

- Trên đại lục, có thể tiếp được Bạch Hổ Phá Sát Kiếm của ta không có bao nhiều người, đừng nói là thức Sát Nộ Kiếm Quang này. Hôm nay nể mặt Long Tuyền bản tông tha cho ngươi một lần. Đợi đến đại hội Huyền Thiên, bản tông ắt sẽ không tha cho ngươi nữa!

Ngay tức khắc, không chờ Lục Thanh trả lời. Quân Mạc Lâm phất tay áo. Tam Mục Bạch Hổ tức thì biến mất, thần kiếm dung nhập vào lòng bàn tay. Chân y khẽ giậm, giống như bước vào trong không gian Động Hư, biến mất ngay tại chỗ.

- Đại nhân! Đại nhân!

Đám người Tam trưởng lão thảy đều biến sắc, nhưng lúc bọn chúng lên tiếng, ở đó đã không còn bóng dáng của Quân Mạc Lâm.

Lúc này, thần quang màu vàng tím trên thân Hung Kiếm Long Vương chớp động, lại hóa thành hình dáng Lục Thanh, sắc mặt hắn tái nhợt, một dòng máu nhỏ rì ra nơi khóe miệng. Cho dù có kiếm giáp bảo vệ Kiếm Anh, nhưng tu vi bản thân hắn không đủ, bị thế thiên địa của Quân Mạc Lâm chấn động Đan Điền, chấn động kiếm giáp, đánh bị thương Kiếm Anh.

Bất quá cũng may kiếm giáp Phong Lôi theo Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh nâng cao cũng đã đạt tới cấp Bạch Linh đỉnh phong, nếu là cấp Bạch Linh thông thường, e rằng lúc này không chỉ chấn thương đơn giản như vậy.

Kiếm Tôn đỉnh phong!

Trong lòng Lục Thanh bàng hoàng kinh hãi nếu Quân Mạc Lâm xuất kiếm thứ hai hắn tuyệt đối không thể nào tiếp được. Mười phần thế thiên địa, dù rằng Lục Thanh nhờ vào lực Lĩnh Vực hóa giải không ít, nhưng thế thiên địa cũng không đơn giản như vậy, lực Lĩnh Vực cũng có lúc phải cạn kiệt.

Chính mình đã xem thường người trong thiên hạ. ..

Giờ phút này, trong lòng Lục Thanh Thức tinh, thu hồi bớt một phần cao ngạo dâng lên sau khi bước vào Kiếm Tôn. Đặc biệt sau khi hắn chấm dứt ân oán cùng giới Tử Hoàng, niệm thần càng trở nên tự nhiên, cho nên mơ hồ sinh ra một phần kiêu ngạo.

Lục Thanh nở một nụ cười, xem ra áp lực của minh trong một thời gian dài rốt cục những chuyện trói buộc được giải thoát quá mức dễ dâng, cho nên tâm cảnh mới lộ ra sai lầm tai hại như vậy, không phải là do căn cơ bất ổn. Trải qua bao nhiều chuyện sau khi sáng tỏ hết thảy nguyên nhân thất bại Lục Thanh cảm thấy tâm cảnh của mình được củng cố rất nhiều.

Nhìn sang phạm vi trăm dặm xung quanh Nguyên Thiên phong, chỉ sau một thời gian ngắn ngủi đã bị san thành bình địa, gốc cây ngọn cỏ cũng không còn. Mặt đất còn bị đào lên mấy trượng, trong bùn đất ướt át có rất nhiều nước bốc hơi, thậm chí có nơi trở thành sông, nhưng khô tới tận đáy, lộ ra mỏ quặng, hoặc là dung nham nóng chảy, không có chút sức sống.

Lục Thanh từ trên không hạ xuống, sát ý trong lòng cũng đã tiêu tan rất nhiều, mà Huyền Băng cũng đã mang theo bọn Lạc Tâm Vũ tới trước mặt.

- Thất đệ, thương thế của đệ. ..

Lục Thanh lắc lắc đầu:

- Chỉ cần tĩnh dường vài ngày sẽ không có việc gì.

Giờ phút này. Lục Thanh nhớ tới lời Quân Mạc Lâm nói trước lúc ra đi. Long Tuyền, còn có đại hội Huyền Thiên, trong đó Lục Thanh có rất nhiều ấn tượng với Long Tuyền. Lần này nhờ vào tên Long Tuyền mới thoát chết sau trận chiên vừa rồi, mối nhân quả này cũng đã kết rất sâu. Đồng thời Lục Thanh cũng sinh ra vài phần tỏ mò với Long Tuyền, nếu có cơ hội hắn cũng muốn gặp mặt một lần.

Còn đại hội Huyền Thiên, lúc đâu đã nghe một lân từ miệng Bạch ma nữ, hiện tại tính ra còn không tới sáu năm. Rốt cục đại hội Huyền Thiên này có bao nhiều bí mật, không ngờ được nhiều cường giả nhắc tới như vậy. Lục Thanh cũng lấy làm khó hiểu. Chỉ có điều đại hội Huyền Thiên này quá mức thần bí, cho nên hắn còn chưa quyết định đi hay không.

- Thất đệ!

Đoạn Thanh Vân kêu lớn.

Lục Thanh gật gật đầu, nhìn Huyền Băng:

- Giết hết tam kiếp Kiếm Hoàng, còn lại giao cho bọn họ!

–Dạ!

Huyền Băng đáp.

Mười một người Lạc Tâm Vũ nhìn nhau, lập tức hiểu ra, cả bọn theo Huyền Băng bay về phía hai mươi mốt phong của Nguyên Thiên tông.

Còn lại năm mươi tên Kiếm Chủ, sau khi trầm ngâm một lúc. Lục Thanh hạ lệnh:

- Còn lại tám mươi mấy ngọn núi lớn, năm mươi người các ngươi chia làm năm toán, Kiếm Sư trở lên, giết hết không tha!

Tuy rằng vừa mới bình phục tâm cảnh, nhưng tâm ý của Lục Thanh cũng không thay đối chút nào. Muốn chắn nhiếp bọn đạo chích, tự nhiên phải xuất ra thủ đoạn phi thường.

Sau đó. Lục Thanh lệnh cho Kim Bối Địa Long chở năm mươi tên Kiểm Chủ bay về bốn phía Nguyên Thiên phong.

Kế đó. Lục Thanh đứng sừng sững giữa không trung, miệng nở một nụ cười lạnh lẽo:

- Năm vị xem lâu như vậy, có thể ra ngoài được rồi

-Ong. ..

Năm tiếng kiếm ngâm vang lên, sau đó, không gian trước mặt Lục Thanh nứt ra một lỗ hồng cao một trượng. Trong không gian Động Hư, năm đạo kiếm quang chậm rãi bay ra.

Nhìn năm trung niên trước mặt Lục Thanh cũng không hề tỏ ra khinh thường. Mặc dù dưới Chân Long Nhãn của hắn, tu vi năm người này lộ ra hết không sót mảy may.

Đây là năm tên Tông sư Kiếm Phách, mỗi một tên đều là Kiếm Đế trung thiên vị, tu vi ngang bằng như nhau. Hơn nữa Lục Thanh còn phát hiện ra năm người mỗi người chiếm một trong Ngũ Hành. Kim. Mộc. Thủy. Hỏa. Thổ đều có đủ. Nhìn dung mạo năm người giống hệt nhau như vậy, trong lòng Lục Thanh có bảy phần nắm chắc, năm người này có thể lập ra kiếm trận. Nếu không, chỉ bằng vào năm tên Kiếm Đế. Lục Thanh cũng không coi ra gì. Vả lại năm người này còn dám nhìn trộm Quân Mạc Lâm, lại vô cùng bình tĩnh, không chịu rời đi.

- Không ngờ Chân Long Kiếm Hoàng khi trước đã đạt tới trình độ này nhanh như vậy, thật sự khiến bọn ta xấu hổ vô cùng.

Trung niên đỏ nở một nụ cười:

- Về phần bọn ta là người phương nào, có lẽ Lục Thanh ngươi cũng có thể đoán được.

Ánh mắt Lục Thanh lộ vẻ kinh ngạc:

-Điện Kim Thiên!

- Không sai vốn chúng ta muốn giao thủ cùng ngươi một trận, nhưng Quân tiền bối đã ra tay, chúng ta cũng không thể thừa lúc người đang nguy mà lần tới.

Nụ cười trung niên đỏ vẫn không tắt:

- Về phần thể diện của điện Kim Thiên ta, chỉ một Nguyên Thiên tông nho nhỏ không có gì là quan trọng, bất quá bọn ta cũng muốn chuyển giùm người khác một tờ kiếm thiếp.

Dứt lời, trung niên đỏ lật tay, một tấm thiếp tử ngọc mỏng bay tới trước mặt Lục Thanh

Lục Thanh giơ tay đón lấy, nhưng nháy mắt thần sắc hắn đã tỏ ra vô cùng ngưng trọng. Bới vì kiếm thiếp này vừa vào tay, hắn liền cảm nhận được một cỗ Kiếm Ý Sinh Tử Luân Hồi. Cồ Kiếm Ý này bị phong ấn bên trong, không nghi ngờ gì, chỉ cần hắn mở kiếm thiếp ra. Kiếm Ý bên trong sẽ phá phong ấn mà ra, đem hết thảy trước mặt nhốt vào luân hồi.

Trên mặt Lục Thanh không lộ ra vẻ gi lả kinh sợ, ngay sau đó, hắn lập tức mở kiếm thiếp

ra.

- Ong. ..

Một tiếng kiếm ngâm vang lên dường như muốn xâm nhập vào hồn phách. Cùng với tiếng kiếm ngâm này dần dần lên cao. Lục Thanh cảm thấy Kiếm Anh bên trong Đan Điển Khí Hải của mình chậm rãi run rẩy. Sau khi hồn phách hóa thành Kiếm Anh, có phản ứng như vậy là lần đầu tiến, tiếng kiếm ngâm kia dường như muốn nuốt Kiếm Anh vào luân hồi. Trên kiếm thiếp. Sinh Tử Luân Hồi màu xám xoay tròn, bên trong lộ ra sâu thẳm vô tận, dường như có tiếng quỷ khóc lượn lờ bốc lên. Đồng thời Kiếm Ý vô hình trấn áp Đan Điền Khí Hải, muốn lôi kéo Kiếm Anh.

Thấy Lục Thanh dường như bị giam cầm, năm tên trung niên đều nở nụ cười.

Nhưng ngay tức khắc, một vệt kiếm quang màu tím trắng từ trên người Lục Thanh bùng lên. Kiếm Ý Phong Lôi trên đỉnh đầu Lục Thanh nháy mắt ngưng kết thành một thanh cự kiếm cao một trượng, lăng không chém xuống kiếm thiếp tử ngọc ngay trước mặt.

Cảm nhận được nguy cơ sắp tới, trên kiếm thiếp. Sinh Tử Luân Hồi màu xám ngưng kết trở thành một thanh cự kiếm màu xám. Hai thanh cự kiếm nháy mắt chạm ào nhau, một vòng sóng gợn Kiếm Ý màu xám pha tím khuếch tán ra bốn phía.

Sắc mặt năm tên trung niên đột nhiên thay đối sóng gợn Kiếm Ý nháy mắt đã lan tới năm người.

-Phụt. ..

Năm người đều phun ra một ngụm nghịch huyết. Ngay tức khắc, năm người không thèm chào hỏi lập tức trở vào không gian Động Hư, chỉ có trung niên đỏ dùng kiếm quang để lại trên không bốn chữ.

- Đai hội Huyền Thiên!

Lục Thanh thì thào, lập tức cúi đầu nhìn kiếm thiếp trong tay, mỗi nét bút trong đó đều có chất chứa luân hồi, ẩn giấu thế giới vô cùng, ghi lại đời đời. Trên mặt giấy ngọc màu tím, lúc này chỉ có một chữ vuông vức một thước: Chiến!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất