Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 894: Trấn Áp Tuyệt Thế

Quân Mạc Lâm sắc mặt trầm xuống, nói:

- Lục Thanh, ngươi chớ bừa bãi, mười tám người chúng ta đang ở đây, còn không phải do ngươi nói xằng nói bậy!

- Lấy Thiên Đạo đồ ra!

Lục Thanh ánh mắt bình tĩnh, nhưng ở trong mắt Quân Mạc Lâm lại giống như có hàng nghìn hàng vạn thần kiếm nối tiếp nhau lao đến nghiền nát hắn trong hư không.

- Lục Thanh, ngươi đừng vội làm càn, lão phu cũng không tin, ngươi vừa rồi không bị thương!

Lão tổ Thi Kiếm Tông trầm giọng quát lên một tiếng, thi khí trên người Bất đầu khôi động. Kiếm Ý Tử Sát phá thế mà ra, lực Tiểu Thế Giới cuồn cuộn hóa thành một thanh cự kiếm vạn trượng, mang theo một đạo không gian hỗn độn hẹp dài hướng về phía Lục Thanh lăng không chém xuống.

Một kiếm này. ở trong mắt Chư Tông Kiếm Tôn cái thế, cự kiếm Kiếm Ý ẩn chứa lực lượng Tiểu Thế Giới được lão tổ Thi Kiếm Tông khống chế, không ngờ có một tia trói buộc áp bách lan đến bọn họ, nhưng phần khống chế này không phải bọn họ có thể sánh bằng được.

Nhưng. Lục Thanh giờ phút này đứng thẳng tại chỗ, giống như không nhìn tới một kiếm này, chỉ có điều trên người vang lên tiếng kiếm ngân rất nhỏ, trên người nổi lên một tầng kiếm quang màu xám.

- Thời Không, vỡ nát!

Theo một câu của Lục Thanh nói ra, tiếng kiếm ngân kia bỗng nhiên khuếch đại.

Lão tổ Thi Kiếm Tông chợt biến sắc, cả người bất kể hết thảy lui về phía sau, trên người đồng thời nổi lên một tầng kiếm giáp đen kịt, mặt trên kiếm giáp này có tử khí lan tràn, hợp với một cỗ sát khí nồng đậm.

- Cửu giai Tử Sát Thần Lân Báo!

Long Tuyền hô nhỏ một tiếng, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc.

Nhưng, ngay khi Long Tuyền đang nói Kiếm Ý Từ Sát đang chém về phía Lục Thanh ngang nhiên vỡ nát, trong phút chốc này lão tổ Thi Kiếm Tông đã rời khôi ngàn dặm cũng hét thảm một tiếng, kiếm giáp đen kịt trên người tấc tấc vỡ vụn, cả người đồng thời hóa thành một đám thịt nát.

Một Kiếm Anh đen kịt cao chín tấc ở trong hư không gào thét, huyết quang chớp động, ở trên đó lại ngưng kết ra thân thể của lão tổ Thi Kiếm Tông.

Làm sao có khả năng!

Mười bảy người Quân Mạc Lâm đồng thời biến sắc. Kiếm Ý Thời Không này, lão tổ Thi Kiếm Tông thân là Kiếm Tổ Tuyệt Thế, mặc dù chỉ là nhất kiếp; nhưng ngay cả một kiếm cũng không tiếp được. Thời Không vỡ nát, dạng Kiếm Ý này phải ngăn căn như thế nào!

Hư không, vốn chính là do không gian cùng thời gian ngưng kết mà thành, kiếm giả bình thường nhiều nhắt chỉ đủ tiếp xúc với không gian Động Hư, vỡ nát kia, tối đa cũng chính là không gian Động Hư. Mà muốn tiếp xúc đến thời gian, chỉ có kiếm khí luân hồi mới có thể miễn cường chạm đến. Kiếm Bảo Luân hồi kia cũng là trải qua luân hồi lực Lĩnh Vực diễn hóa thời gian mà ra.

Thời Không vỡ nát, không trốn khôi không gian này, vậy còn có thể trốn đi đâu?

Nghĩ thông suốt điểm này, mười tám người Quân Mạc Lâm sắc mặt đều khó coi, vậy chẳng phải nói, cho dù bọn họ thân là Kiếm Tổ Tuyệt Thế, cũng không thể thoát khôi Kiếm Ý của Lục Thanh chém giết.

Trong hư không, lão tổ Thi Kiếm Tông sắc mặt tái nhợt, gần như không chút nghĩ ngợi liền phá vỡ hư không, tiến vào trong Lĩnh Vực.

Kiếm Tổ Tuyệt Thế Lĩnh Vực viên mãn, dẫn xuất lực lượng Tiểu Thế Giới, mặc dù được che chở dưới Thiên Đạo, nhưng đã có thần thông hư không tạo vật, tiến vào Lĩnh Vực, liền tương đương tiến vào một thế giới khác, chỉ cùng mảnh thế giới Thiên Đạo này có một chút liên hệ.

Chẳng qua, nhưng điều này ở trước mặt Lục Thanh đều không có tác dụng gì.

- Thời Không, hồi tố (quay ngược)!

Chỉ trong chốc lát, trong hư không nơi lão tổ Thi Kiếm Tông biến mất, một mảnh Kiếm Ý thần quang màu xám bạc hiện ra, mảnh Thời Không kia lập tức trở nên gãy khúc, đồng thời, thân hình của lão tổ Thi Kiếm Tông cũng từ bên trong bị lôi kéo ra.

- Lục Thanh.., ngươi khinh người quá đáng!

Lão tổ Thi Kiếm Tông tức giận quát, nhưng Lục Thanh lại không chút để ý tới, kiếm chỉ chậm rãi giơ lên, hướng về phía trước điểm ra:

- Thời Không, hồi tố!

Không có bất cứ kiếm quang gì bắn ra, nhưng giờ khắc này, lão tổ Thi Kiếm Tông lại cảm thấy một cỗ Kiếm Ý to lớn mạc danh nháy mắt trấn áp ở trên người, một thanh kiếm màu xám bạc chỉ dài một tấc xuất hiện ở trước mi tâm ba tấc, cho dù mười bảy người Quân Mạc Lâm cũng không có phản ứng gì, giống như Thời Không xung quanh đều bị đình chỉ, vẻ mặt của mỗi người đều vẫn duy trì ở một khắc trước.

Cảm ứng đối với Thiên Đạo thế giới nháy mắt biến mất, cho dù Lĩnh Vực Tiểu Thế Giới cũng giống như đã bị che mất rốt cuộc không cảm ứng được chút nào, trong đan điền khí hải trên Kiếm Anh, đồng thời bịt kín bởi một tầng thần quang màu xám bạc.

Mũi kiếm màu xám bạc tiến tới một tấc, trên đầu lão tổ Thi Kiếm Tông tóc bạc biến thành đen, người cũng trở thành bộ dáng trung niên, một thân dày đặc thi khí cũng trở nên mỏng hơn, lại tiến thêm một tấc, lực lượng Tiểu Thế Giới vờn quanh nơi này bất chợt biến mất.

Một tấc cuối cùng, điểm lên mi tâm của lão tổ Thi Kiếm Tông, lúc này lão trở lại tuổi đôi mươi, khí tức toàn thân chỉ còn lại trên dưới Kiếm Tông. Cuối cùng, mũi kiếm màu xám bạc dài một tấc kia toàn bộ đâm vào mi tâm của lão tổ Thi Kiếm Tông, cả người lão giống như Lăng Phá Thiên trước kia, lấy tư thái quỷ dị rút nhỏ lại, một thân hắc bào cũng không thể bao bọc thân thể này của lão.

-Oa...

Một tiếng khóc trong trẻo vang khắp hư không. Thời Không vốn giam cầm kia cũng bị mười bảy người Quân Mạc Lâm liên hợp phá vỡ.

- Cái gì!

Mười bảy người Quân Mạc Lâm biến sắc, nhìn lão tổ Thi Kiếm Tông hóa thành đứa bé kia, con mắt tinh thuần kia không ẩn chứa bất cứ Kiếm Ý gì, giống như trở về thời khắc vừa mới sinh. Lĩnh Vực tiêu tan. Động Hư không gian tiêu tan, thần kiếm tiêu tán, tất cả mọi thứ tồn tại trên người đều lần lượt tiêu tan không còn.

Nghịch chuyển Thời Không!

Lúc này* uy năng hùng mạnh của Kiếm Ý Thời Không lại lần nữa hiện ra ở trước mặt chư tông Kiếm Tôn cái thế, thủ đoạn như thế, quả thực so với thân tử còn khiến cho người ta khó chịu hơn.

Cho dù Viêm Thiên Lạc vẻ mặt cũng rung động, Kiếm Ý như vậy đã không phải hắn có thể tưởng tượng.

Nhìn Lục Thanh trước mặt, thần sắc của mười bảy người Quân Mạc Lâm điều biến đổi không ai nguyện ý ra tay nữa. Nói không chừng kẻ kế tiếp chỉnh là bọn họ, thủ đoạn này của Lục Thanh đã vượt quá phạm trù của bọn họ nắm giữ, bọn họ không nắm chắc chút nào.

- Thiên Đạo đô có thể cho ngươi, tuy nhiên ta có một điều kiện! Nếu ngươi không đáp ứng, Bàn tổ cho dù tự bạo Kiếm Tâm, cũng muốn làm cho tất cả mọi người nơi này chôn cùng!

- Quân Mạc Lâm!

Mười sáu tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế đồng thời biền sắc, tự bạo Kiếm Tâm, làm sao bọn họ có thể ngăn cản, nhưng sau đó, ánh mắt của bọn họ lại cùng rơi trên người Lục Thanh.

-Nói!

Lục Thanh thần sắc không thay đổi nói.

- Thiên Đạo đô cho ngươi, nhưng trước khi thiên địa quay ngược lại, ngươi không được ra tay đối với bọn ta nữa. Nếu không, cho dù ta tự bạo cũng sẽ không để ngươi toại nguyện!

Quân Mạc Lâm trầm giọng nói:

- Cho dù tu vi Kiếm Đạo của ngươi hiện giờ vượt xa Kiếm Tồ, nhưng chúng ta tự bạo, cho dù Thánh giả cũng phải trọng thương, nếu thật sự bấp chấp, ngươi cũng không chiếm được chỗ tốt gì.

- Ngươi đang uy hiếp ta.

Ánh mắt của Lục Thanh phát lạnh.

- Bàn tổ không phải uy hiếp ngươi, chỉ là ăn ngay nói thật, thiên địa quay ngược lại đến gần, khi đó rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì, chúng ta càng không biết. Bàn tổ muốn giữ lại một phần lực lượng, ta nghĩ, vì Kim Thiên Tông ngươi, ngươi cũng không muốn đồng thời đối mặt với tất cả chúng ta nơi này.

Lục Thanh nhìn về phía Quân Mạc Lâm. Cho dù đã Bất đầu dung hợp Kiếm Tâm, bị Lục Thanh nhìn chằm chằm. Quân Mạc Lâm cũng cảm thấy một cỗ áp lực lớn lao, ngay khi không kìm được muốn mở miệng quát mắng, Lục Thanh mở miệng nói:

- Được!

Gần như là đồng thời trong lòng chư tông Kiếm Tôn cái thế thở phào nhẹ nhôm. Nếu như Lục Thanh cố ý không đáp ứng. Quân Mạc Lâm kia thật sự tự bạo Kiếm Tâm, bọn họ nói không chừng phải ngã xuống tại chỗ.

Cho dù mười sáu Kiếm Tổ Tuyệt Thế khác cũng khẽ thở dài một hơi. Nếu thực sự liều chết với Lục Thanh, không nói Quân Mạc Lâm kia có tự bạo hay không, bọn họ ai tự bạo, cũng khó nói. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Không cần nhiều lời nữa, tay phải Quân Mạc Lâm vừa lật, một thanh tiêu kiếm ngũ sắc kiếm quang nhàn nhạt lập tức xuất hiện trên tay, ngay sau đó, thanh tiểu kiếm này đã xuất hiện ở trên tay Lục Thanh.

Liếc mắt nhìn Lục Thanh một cái thật sâu, lập tức, Quân Mạc Lâm hừ lạnh một tiếng, xoay người bước chân, biến mất ở Vô Vọng kiếm cốc.

Nhưng Kiếm Tổ Tuyệt Thế khác cũng không ngừng chút nào, cho dù Chư tông Kiếm Tôn cái thế cũng đồng thời rời đi! Chỉ có ba người của Thi Kiếm Tông, sắc mặt phẫn hận nhìn Lục Thanh mấy lần, nhưng cũng không dám nói lời nào, chỉ ôm lấy lão tổ của tông môn nhanh chóng biến mất ở vong sinh hoang nguyên.

- Lục đại ca!

Giơ tay ôm người vào trong lòng, trong mắt Lục Thanh lộ ra chút vẻ ôn hỏa, âu yếm vuốt mái tóc màu lam của Nhược Thủy.

- Không có việc gì.

- Vừa rồi Nhược Thủy rất sợ! Rất sợ Lục đại ca xảy ra chuyện! Trong mắt Nhược Thủy có lệ quang trắng nhạt chảy ra.

- Nhược Thủy thật vô dụng, không thể giúp Lục đại ca chút nào!

- Chuyện không liên quan tới Nhược Thủy.

Lục Thanh lắc đầu, ánh mắt lộ ra một chút thâm ý, nhìn ra hư không xung quanh.

- Là phương thiên địa này, nó không cho pháp.

Dường như là đáp lại lời nói của Lục Thanh, trên chín tầng trời, một đạo Thiên Đạo thần lôi thuần trắng lóe qua.

Lục Thanh hiểu được, hắn hiện giờ đã bước ra khôi Thiên Đạo. Thiên Đạo thế giới hiện tại đã không thể trói buộc hắn được nữa, cho dù trong mảnh Thiên Đạo thế giới này hắn còn có nhân quả tồn tại nhưng nhân quả này đã không thể khiến hắn có điều ràng buộc nữa, nhân đã định sẵn, nhưng quả không hề định sẵn.

Chuyển mắt nhìn về phía Viêm Thiên Lạc, Lục Thanh nói:

- Lúc trước, ta nợ Thiên Linh tộc ngươi một hồi nhân quả.

Mà nghe được Lục Thanh nói chuyện, khuôn mặt thanh tú của Nhược Thủy lập tức trở nên đỏ bừng một mảnh, vội vàng thoát khôi lồng ngực Lục Thanh, có chút câu nệ đứng bên cạnh Lục Thanh, nhưng hai cánh tay mềm mại vẫn như trước gắt gao nắm lấy ống tay áo của Lục Thanh không chịu buông ra.

- Nhân quả?

Viêm Thiên Lạc đầu tiên sửng sốt lát sau nhìn thấy tiểu kiếm ngũ sắc Thiên Đạo đồ kia chậm rãi bay tới trước mặt mình.

- Thiên Đạo đồ, vật quy nguyên chủ.

- Cái này...

Viêm Thiên Lạc không biết nên nói cái gì.

Lại thấy Lục Thanh khoát tay, nói:

- Thiên Đạo đồ này, vốn chính là vật của Cửu Viêm động ngươi, ngày* đó bất đắc dĩ, chỉ có thể mặt dày mượn dùng, hiện giờ tự nhiên trả lại, ngươi đừng lo.

Nói xong, Lục Thanh đảo một vòng, mười mấy đạo thần niệm vốn còn mơ hồ nhìn trộm kia lập tức tán đi, bọn họ biết, Lục Thanh lúc này đem Thiên Đạo đồ trả lại cho Viêm Thiên Lạc, chính là cảnh cáo bọn họ, nếu như bọn họ cướp đoạt, như vậy Lục Thanh nhất định sẽ ra tay.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất