Đi tới cạnh đầm nhìn xuống, chỉ thấy nước trong đầm trong vắt, liếc sơ qua là thấy sâu hơn 10 thước, một đầu rắn xanh đang bơi trong đó, như vật nặng rơi dưới nước, không ngừng lặn sâu xuống dưới.
"Là Cầu Cầu!"
Dịch Vân vừa thấy Cầu Cầu tại đó, đang không ngừng lặn xuống, thoáng cái không còn thấy bóng dáng, không nghĩ ngợi nữa, buông người nhảy vào trong đầm.
Nước trong đầm trong và rất lạnh, Dịch Vân tay chân cùng động, rất nhanh bơi xuống dưới, nháy mắt liền hạ trăm mét, nhưng vẫn không thấy thân ảnh Cầu Cầu, hắn trong lòng tức giận, lặn xuống sâu hơn nữa.
Đầm nước càng sâu càng lạnh, lặn khoảng 300 thước thì bốn phía có băng nhỏ bồng bềnh, càng xuống thể tích băng càng lớn, nước càng lạnh, Dịch Vân không sợ lạnh chỉ là kinh ngạc đầm nhỏ như thế mà lặn sâu hơn vài trăm thước lại chưa thấy đáy, ra ngoài ý liệu của hắn.
Chìm xuống dưới 1 đường thẳng tắp, khi tiếp cận 400 thước thì rốt cục hắn nhìn thấy phía trước bóng dáng đầu rắn xanh dưới đáy, duy trì lặn xuống, Dịch Vân vui mừng đang muốn tăng tốc đuổi theo chỉ là hơi thở dần đến cực hạn, khí tức không thông, đành thả lỏng thân thể hướng lên trên phóng đi.
"Lang Lang, ngươi đi phụ cận tìm một viên nham thạch nặng nặng một chút!"
Khi Dịch Vân trở lại trên mặt đầm, một bên hít thở từng dồn dập, một bên bảo Lang Lang.
"Cầu Cầu tên này nếu tìm được nhất định phải cho ăn roi!" Dịch Vân thở dài một hơi nói.
Môn La đi tới cạnh đầm nhìn xuống trầm giọng nói: "Chỉ là một đầm nước nhỏ mà lặn xuống 3-400 thước còn không thấy đáy, việc này kỳ lạ! Còn có, rắn là loài ma thú tuy rằng kỹ năng bơi không kém nhưng không có khả năng ở trong nước hít thở, không biết vì sao Cầu Cầu lại lặn xuống đó?"
Không lâu sau, Lang Lang dùng đầu lăn một tảng đá lớn về, Dịch Vân lập tức đem quần áo và đồ dùng hàng ngày cởi sạch, ôm tảng nham thạch lại nhảy vào trong đầm, hắn căn dặn Lang Lang: "Ta xuống dưới kéo Cầu Cầu lên, ngươi ở chỗ này chờ!"
Lang Lang gật đầu, ghé lại ven đầm, nhìn Dịch Vân lần thứ hai nhảy xuống.
Lúc này tốc độ trầm xuống nhanh hơn rất nhiều, tới chỗ mảnh băng, lại xuống chút nữa, xung quanh băng lớn di động ngày càng nhiều, theo chiều sâu đi xuống lát sau tảng đá đụng đáy ngừng rơi.
Chiều sâu lúc này đã hơn 600 thước, quay đầu tìm kiếm Cầu Cầu chỉ thấy bốn phía phát ra tia sáng yếu ớt, hai mắt có thể thấy sự vật, nhưng không thấy hình bóng Cầu Cầu, Dịch Vân liền tìm bốn phía, trong lòng khẩn trương.
"Thế nào tìm không thấy? Ở đâu đã là đáy rồi mà?"
Tay chạm mặt đầm truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cúi đầu nhìn kỹ thì ra là một khối huyền băng to lớn, bốn phía nhìn lại, phát hiện khối băng này bao trùm toàn bộ đáy đầm, dưới băng tầng mơ hồ còn thấy nước gợn lưu động.
Dịch Vân dưới một góc huyền băng, tìm được một cửa động người có thể đi qua, phát hiện vết tích Cầu Cầu hắn ngây người một chút lập tức suy nghĩ cẩn thận:
"Thì ra chỗ này là chỗ này là do hàn khí ngưng kết thành một tầng huyền băng, không phải đáy đầm, Cầu Cầu nhất định lặn xuống dưới!" Dịch Vân lúc này cũng hiểu: "Cầu Cầu rõ ràng đoán được ta sẽ đuổi theo, mới đục ra một cửa động cho một người đi qua, không phải như thế thì chỉ cần một lỗ nhỏ cũng đủ cho nó rồi!"
Đi qua chừng hơn 10 thước tường băng cứng rắn, tại phía dưới tường băng quả nhiên là một đầm nước khác, lần này không có đá lớn lặn xuống hắn không thể khác hơn là tay chân cùng quẫy lặn xuống phía dưới.
Môn La lúc này cũng sợ hãi than: "Dưới mặt nước sáu trăm mét lại có một phiến tường băng to như vậy, việc này không bình thường, cực kỳ kỳ quái, ta rốt cục mở rộng nhãn giới." Bạn đang xem tại
Truyện FULL - truyen360.com
Dịch Vân hươ tay chân lại lặn xuống hơn trăm mét nhưng vẫn không thấy đáy đầm, hắn thận trọng suy nghĩ: "Cái đầm nước này không tầm thường, đầm nước kết băng vốn đều kết ở trên mặt nước, đáy nước trái lại bảo trì nhiệt độ không có khả năng đóng băng, mà chỗ này ngược lại, đáy đầm kết băng hơn 10 thước, quá kỳ lạ!"
Khi lặn sâu hơn 900 thước thì Dịch Vân hơi thở gần nghẹn, phía xa xa thấy một tia sáng, hắn mừng rơn vội vàng bơi đến chỗ sáng, ngay khi sắp đến gần nguồn sáng bỗng nhiên một cỗ lực đẩy mạnh mẽ đập hắn trở lại, một hơi thở dùng hết, hiện tại trở về cũng không thể tới được mặt đầm.
Hắn cắn răng dùng hết toàn lực phóng xuống dưới, đối chọi lực đẩy lặn tới chỗ sáng, bơi hơn 10 mét chỉ thấy thân thể nhẹ hẫng, không hiểu lực nổi đột nhiên biến mất, hắn thoáng cái vọt tới tia sáng dưới đáy đầm.
Đi vào cửa động phát hiện mảnh băng tà tà trôi về trước, hắn hơi thở đã hết từ lâu, vội vàng tay chân thuận thế đi lên, mảnh băng không dài, chừng hơn trăm mét, chỉ lát sau "Ba!" một tiếng phóng lên khỏi mặt nước.
"Vù vù vù vù hô..."
Dịch Vân vô lực tựa vào bờ nước hít từng ngụm lớn, một chuyến lặn sâu gần nghìn mét lúc đầu nghĩ không ta, thiếu chút nữa khiến hắn chết dưới đáy nước.
"Tê tê tê!" ngay khi Dịch Vân há mồm thở dốc thì một đoàn quang ảnh màu xanh đột nhiên bay đến, thoáng cái nhảy lên đầu hắn, đúng là tên Cầu Cầu tìm hoài không thấy.
Thì ra Cầu Cầu vẫn ở chỗ này chờ hắn.
Dịch Vân vừa thấy Cầu Cầu ở chỗ này, cục đá trong lòng liền thả xuống, vốn định lên tiếng trách mắng một câu, nhưng lúc này vô lực, không thể khác hơn là cười khổ nói: "Cầu Cầu, ngươi một cú nhảy xuống nước thật tốt, thiếu chút nữa hại ta chết trong đầm nước, ngươi …"
Dịch Vân còn chưa nói hết, Cầu Cầu lại bay xuống, tiến vào địa đạo bên trong, Dịch Vân thấy thế cũng đành lắc đầu cười khổ, đứng dậy đi theo vào.
Chỉ một lúc sau, hắn cùng Cầu Cầu đi ra khỏi địa đạo, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, chỉ cảm thấy ánh dương quang chói mắt, gió nhẹ quất vào mặt, đúng là một chốn bồng lai tiên cảnh, phía trước vài trăm thước là một cốc nhỏ rừng câu đứng thành hàng, sinh trưởng tươi tốt, hoa hồng lá xanh, y như hoa viên toàn mỹ, trong rừng còn có dã cầm, thỏ truy đuổi chạy trốn, bầu trời mênh mông vô bờ, ba đầu chim chóc bay xẹt qua.
Môn La đi ở bên người Dịch Vân mở miệng sợ hãi than: "Tốt cho một cái thế ngoại đào viên! Ai có thể nghĩ đến, dưới ma thú ao đầm gần nghìn mét lại cso một chỗ tồn tại như thế này?"
Dịch Vân vừa mừng vừa sợ, hắn đưa mắt nhìn chung quanh, bốn phía khung cảnh an bình, hướng trung tâm u cốc, có một khối đá lớn màu xanh, ẩn ẩn thiện địa nguyên tố lưu động, hắn hiếu kỳ đến gần, tới trước khối đá lớn.
Chỉ thấy nhiều loại hoa cỏ xinh tươi mọc vòng quanh, hắn không đành lòng đạp lên, cất bước đi qua, nhưng thoáng nhìn hoa cỏ dưới mặt đất hình như có khắc đồ hình gì đó, gạt ra 1 đám, phát hiện đồ hình này vây quanh tảng đá trung ương, nhìn tỉ mỉ hắn liền ngây dại.
"Ma pháp trận đồ?" Dịch Vân cả kinh kêu lên.
Dưới đầm nước sâu, có một xứ sở nhân gian tiên cảnh như thế, làm hắn bất khả tư nghị, hiện tại còn tìm được ma pháp trận ở chỗ này, nhất thời đối với nơi này cảm thấy quỷ dị.
Môn La đi vào ma pháp trận, cũng không có cảm thấy dị thường, lúc sắp tới trước khối đá lớn, hắn liếc mắt cả kinh nói: "Phách thạch? Đây là phong hệ Phong phách tinh thạch!"
Dịch Vân sửng sốt, cũng đi tới trước nhìn một chút, khi hắn đang ở ngoài ma pháp trận chỉ cảm thấy một chút nguyên tố lưu động, thế nhưng vừa tiến vào ma trận thì bỗng cảm thấy một cỗ năng lượng nguyên tố khổng lồ từ khối đá tuôn ra, tình hình như vậy Dịch Vân đã thấy qua hai lần, tại tổ ốc mật thất khi gặp Thủy Hỏa phách tinh thạch.
Nhìn quanh u cốc, Dịch Vân cúi đầu nghĩ một chút, liền hiểu được: "Ma pháp trận hẳn là vì hạn chế nguyên tố năng lượng Phong phách tinh thạch chỉ trong u cốc. Núi này nhiều loại cây cỏ, rừng cây tươi tốt, sinh cơ dạt dào, bốn phía linh khí dư thừa, nhân gian sao lại cso một diệu cảnh như thế? Hiển nhiên dùng ma pháp trận cùng Phong thách tinh thạch tạo ra một nơi tiên cảnh tuyệt vời."
Môn La cũng đồng nhận thức nói: "Ngươi nói không sai, thủ pháp như vậy cùng tổ ốc mật thất giống nhau, chỉ là ma pháp trận này nhỏ hơn nhiều mà thôi, nhưng có thể làm tới trình độ này cũng không đơn giản, nhìn kỹ u cốc núi này bài biện giống như thiên nhiên, nếu chỉ dùng nhân lực thì không biết ai làm nên danh tác thế này?"
Dịch Vân cũng có cùng nghi vấn, ai lại đến ao đầm ma thú, tại dưới đầm nước một cây số dùng ma pháp trận phong hệ tinh thạch, kiến tạo tòa u cốc diệu cảnh? Ở đây cỏ xanh sinh trưởng ngang đầu người, bốn phía không có dấu hiệu hoạt động nào, hiển nhiên người này từ lâu đã ly khai nơi này, nhưng lại không mang dị bảo Phong phách tinh thạch đi, thật nghĩ không ra.
Dịch Vân đứng ngốc tự hỏi trước phong hệ phách thạch, chợt thấy Cầu Cầu coi như không thấy, trực tiếp bò qua tảng phách thạch, cử động này làm Dịch Vân và Môn La song song không giải thích được, nếu Cầu Cầu lúc này bắt đầu mở mồm cắn nuốt vài ngụm, thưởng thức mỹ vị thì rất bình thường, nguyên tố phách thạch luôn luôn là món nó yêu thích nhất, mà hiện tại…
"Nó đã minh bạch độ trân quý của nguyên tố phách thạch, tỉnh ngộ rồi a, ta quyết định không gọi nó rắn phá sản nữa? Có tiến bộ, một con rắn nhỏ có tâm lý không đơn giản nha!" Môn La vui mừng cười nói.
Mỗi khi nhìn Cầu Cầu đem tinh thạch trân quý ăn thay cơm, Môn La trong lòng co rút, tất cả đều là dị bảo nha! Hiện tại thấy nó đột nhiên đổi tính liền tán thưởng.
Dịch Vân lắc đầu: "Ta với Cầu Cầu biết rất rõ, cio như lửa đóng băng, nước đốt cháy đều có thể xảy ra, nhưng nó tuyệt không thể thay đổi tính, hẳn phía trước phải có cái gì hấp dẫn nó hơn thôi!" Dứt lời, Dịch Vân cất bước đuổi theo.