"Hắc ám ma lực thật khổng lồ, là Hắc Ám chi Thương!" Dịch Vân liếc cái nhận ra, kinh hô lên.
Hắc Ám Chi Thương là hắc ám ma pháp cấp bậc năm sao, không chỉ có siêu cường lực sát thương, lại còn chứa tính ăn mòn cường liệt, là ma pháp công kích và kịch độc dung hợp hoàn mỹ, thuộc tính kịch độc luôn là đặc điểm của hắc ám ma pháp, mà pháp thuật Hắc Ám Chi Thương là điển hình, hiện tại ở chỗ này chỉ có một người có thể thi triển ra ma pháp ác độc như vậy.
v
Hắc ám chi thương cuồng mãnh, một kích đánh lên lập tức phá hơn 10 ma pháp thủy thuẫn trước người Dịch Vân, tốc độ vẫn không giảm, tiếp tục đâm lại Dịch Vân. Hắn đang ở không trung thực sự tránh không được, chỉ phải vận khí trong cơ thể, toàn bộ đấu khí hộ thân, giơ kiếm chém vào Hắc ám chi thương.
"Ầm!"
Nổ vang một tiếng Hắc ám chi thương nhất thời tiêu tán, một đoàn hắc vụ tiêu tán giữa không trung, Dịch Vân thân như diều đứt dây, bảy lỗ chảy máu đen, miệng hắn phun ra một ngụm máu lớn, lập tức vận hành đấu khí còn sót lại cầm máu, miệng bỗng nhiên hô lớn: "Lang Lang xuất thủ, giết!"
Lang Lang vẫn ẩn ở một nơi bí mật quan sát chiến sự, nó rất muốn hỗ trợ thế nhưng Dịch Vân lúc trước căn dặn qua nên đành kềm chế, nó thật tâm phục tùng Dịch Vân, theo y lời hắn nói.
Nhìn thương thế Dịch Vân không ngừng nặng thêm nó hoảng hốt cuống quít, len lén bò sát lại gần chiến trường, chuẩn bị tùy thời cứu viện, đối với dong binh đoàn ác hại Dịch Vân nó càng hận trong lòng, hiện tại Dịch Vân mở miệng phân phó, mệnh lệnh đơn giản "Giết" đúng là bản tính ma thú, rất phù hợp tâm tình tức giận lúc này của nó, Lang Lang u uất đã lâu, không chút nghĩ ngợi lập tức phóng như sét đánh nhập vào chiến trường.
"Ngao ô!"
Trên chiến trường đầm lầy, tất cả mọi người nghe tiếng sói tru cuồng dã, uy thế mãnh liệt, vang lên đột ngột ở ngoài phương viên vài dặm khiến vô số chim rừng dã thú kinh hãi phóng bay xao xác, uy áp cường đại mang theo sát ý rõ ràng, trong nháy mắt sự kinh sợ lấp đầy tâm trí mọi người ở đây.
Mọi người đều hoảng hốt quay đầu, chỉ thấy một đầu Thiết cốt viêm lang thật lớn đột nhiên xông vào chiến trường, vừa thấy thành viên Ba Bố Á dong binh đoàn liền khiếu rống giết đến.
"A a a a a a!"
Ma thú ngũ giai xông vào một đám tam tứ giai võ sĩ nhân loại y như sói vào đàn dê, hơn 10 con dê làm sao cản một đầu sói?
10 người đứng trước ma lang to lớn, nó cuồng mãnh xông vào bọn họ, đều bỏ lại binh khí trên tay xoay người chạy trốn, lại không nghĩ tốc độ hai chân sao qua được bốn chân? Trong khoảnh khắc toàn bộ bị ma lang đuổi theo nhất thời tiếng kêu thảm thiết, máu rơi đầy đất, thịt nát, chân tay hỗn độn không ngừng từ trong đó rớt ra.
Phương thức công kích của ma lang cực kỳ đơn giản, vuốt cào, răng cắn, không có bất kỳ dong binh nào có thể kháng cự một đòn, bọn họ tự hào phương pháp liên thủ, nhưng trước mặt ngũ giai ma lang tựa như trò đùa, qua vài lần hô hấp, hơn 20 dong binh tán thành mảnh nhỏ.
Một màn máu tanh, hung tính ma thú thời khắc này hoàn toàn lộ ra, tình cảnh này khiến Dịch Vân cũng âm thầm kinh hãi, tốc độ so với hắn tàn sát còn nhanh hơn, càng thêm tàn nhẫn.
"Lang Lang thời gian qua luôn luôn hiền lành, dã tính bộc phát lại đáng sợ như thế! Thật khó tưởng tượng vì sao ban đầu nó lại dễ dàng phục tùng ta như vậy… xem ra ma thú và nhân loại thật sự khác nhau, không chỉ đơn giản ở thể chất mạnh mẽ, mà bản tính khát máu chúng nó mới là thiên tính a!" Dịch Vân nghĩ thầm trong lòng.
"Đây là… tứ giai Thiết cốt viêm lang? Sai, đã tấn lên ngũ giai, trời ạ, sao lại có ngũ giai ma thú chạy ra?" Ba Khắc kinh hãi hô.
Ngũ giai ma thú thực lực so với Lục tinh cường giả nhân loại, Ba Khắc hôm nay là Lục tinh Võ cuồng không sai, nhưng cũng chỉ là sơ giai, ma thú thể chất mạnh hơn nhân loại rất nhiều, cấp bậc ngang nhau ma thú chắc chắn mạnh hơn một bậc, hắn không tin rằng mình có thể thắng được một đầu ngũ giai ma thú Thiết cốt viêm lang.
"Viêm lang nghe mệnh lệnh Dịch hỏa mới chạy đến, rõ ràng vẫn ẩn núp quanh đây, khẳng định là ma thú của Dịch hỏa rồi… Sai rồi, ta quyết định hoàn toàn sai rồi! Căn bản không nên trêu chọc đến sát tinh kinh khủng như vậy…" Ba Khắc cân nhắc chút kinh hãi phi thường, càng hối hận vô cùng, cũng nhanh chóng quyết định.
"Ầm!"
Dịch Vân vô lực rớt xuống mặt đất, toàn thân đau nhức kéo tới, cùng lúc phun ra ngụm máu lớn, liền phát hiện ra ma pháp Hắc ám chi thương ngoài lực công kích hung hãn, cũng không có sinh ra chút phản ứng kịch độc, chắc là do công hiệu Kim ngạc bạch liên đã ăn vào kia.
Hắn mạnh mẽ đứng lên, chợt thấy Ba Khắc đột nhiên xoay người chạy trốn vào rừng, hiển nhiên định bỏ bạn chạy trốn chết, lập tức hô tới Lang Lang: "Lang Lang, lưu lại người nọ!"
Lang Lang theo ánh mắt Dịch Vân liền thấy Ba Khắc đang kinh hoảng xoay người cướp đường mà chạy, giờ này khắc này, hắn bất chấp thành viên dong binh đoàn, ngũ giai ma thú đột nhiên hiện thân làm hắn hoảng sợ, quyết định một mình đào sinh.
Răng nanh bén nhọn trong miệng mở ra, Lang Lang như đang cười nhạt, lập tức bỏ qua con mồi còn lại hướng Ba Khắc phóng qua, tốc độ cực nhanh, nhằm vào hắn cắn xé.
Khiết Tây Tạp vẫn trốn ở cạnh ven rừng cây, sau khi thi triển Hắc ám chi thương với Dịch Vân, thị đã hao hết toàn bộ ma lực, mắt thấy Dịch Vân bởi vậy bị thương nặng, nhận định trận chiến sẽ kết thúc, không nghĩ tới Dịch Vân la lên một tiếng lại có một đầu ngũ giai Viêm lang bỗng nhiên hiện ra.
Ngũ giai ma thú đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, hơn nữa lại là kẻ địch, một màn đáng sợ đè xuống, tình hình chiến trường lập tức xoay chuyển, trong khoảnh khắc 31 thành viên chết tại răng nanh vuốt sắc, ưu thế, thắng bại nháy mắt ngược chiều.
Khi thấy Viêm lang dây dưa Ba Khắc mà Ba Khắc rơi ngay vào hạ phong thị lập tức thống khổ biết được Ba Bố Á dong binh đoàn đại thế đã mất, lúc này Ba Khắc đánh lâu lực kiệt thân trọng thương, chỉ mỗi ma lang đã giết sạch người còn lại.
Thị lén lút chạy lẫn vào rừng rậm ao đầm, trên mặt biểu tình kinh hoảng hiện rõ, trong lòng hối hận không ngớt: "Trời ạ! Dịch hỏa đến tột cùng là ai? Ma binh nhị phẩm đỉnh phong, ma vũ song tu song song năm sao lĩnh vực, lại có ngũ giai ma thú Thiết cốt viêm lang… Nhân vật nguy hiểm như vậy tại sao mạng lưới tình báo Lam Duy Nhĩ gia tộc ta không có chút gì tin tức? Người đáng sợ như thế hẳn phải danh liệt hàng đầu trong danh sách các đại thế gia, không nên vô danh mới đúng, chúng ta thật không nên chọc tới hắn!"
Lúc này Dịch Vân thấy Lang Lang cùng Ba Khắc đánh nhau chết sống, tuy rằng kịch liệt nhưng Lang Lang yên ổn chiếm thượng phong, tâm trạng liền thoải mái, lại thấy hơn 10 dong binh đang muốn chạy trốn, Cầu Cầu, ngươi qua lược trận cho Lang Lang, nhớ kỹ đưa Ba Khắc đến trước mặt ta, không nên giết hắn quá mau."
Cầu Cầu tê rít biểu thị minh bạch, nhảy xuống đất bò nhanh về trước.
Nhìn đám dong binh chạy trốn, Dịch Vân sát ý trong mắt đại thịnh, nén đau nhức trên người lập tức đuổi qua. Nếu không phải hắn viện thủ, lúc trước bọn này đã chết cùng Ám dực ngột ưng, ngoại trừ Ba Khắc những người khác khẳng định phải chết, hắn cứu bọn họ mà chúng lại thiết lập sát cục giết hắn… có ân thì báo, lấy oán báo ân người không bằng thú, Dịch Vân giết bọn hắn không thẹn với lương tâm, cho nên tất cả đều phải chết.
Không lâu sau, Dịch Vân người đầy máu quay lại, trên người máu chưa khô, áo quần tan nát, một giọt máu nơi góc áo rơi xuống… máu đây hiển nhiên không phải máu hắn chảy xuống, tất cả đều là máu hơn 10 dong binh sót lại kia.
Máu ấm, tâm hắn lạnh, máu xâu thành chuỗi như những giọt nước mắt, đây phải hay không là sự sám hối của bọn hắn trước khi chết…?
Đi tới cạnh Cầu Cầu và Lang Lang, chỉ thấy Ba Khắc nằm ngửa không nhúc nhích trên mặt đất, không còn lực phản kháng, Dịch Vân đến gần vừa nhìn liền chứng kiến hai tay hai chân Ba Khắc toàn bộ bị cắn đứt, thành một khúc thịt vuông, hắn lúc này đang hấp hối.
Nhìn thấy thảm trạng Ba Khắc như vậy, hắn cũng cả kinh, một hồi lắc đầu than: "Các ngươi cũng quá độc ác! Ta chỉ muốn các ngươi đừng giết hắn, các ngươi lại làm đến nông nỗi…"
Cầu Cầu cùng Lang Lang nghe Dịch Vân nói, liếc nhau rồi song song lộ ra vẻ mặt vô tội, biểu tình thiện lương trong sạch, lúc này Lang Lang mở miệng cắn khúc chân gãy Ba Khắc đi lại thả xuống dưới thân hắn, rồi quay lại hướng Dịch Vân quẩy đuôi.
"Dịch hỏa huynh đệ…" Ba Khắc bỗng nhiên gian nan nói: "Ta biết phải xin lỗi ngươi… ta coi như là gieo gió gặt bão…không trách ngươi… giết ta đi!"
Dịch Vân than thở: "Nhìn dáng dấp hiện tại của ngươi, biết ta vì sao lưu ngươi đến bây giờ không? Bởi ta muốn cho ngươi biết ta nguyên bản thích tính cách ngươi."
"..."
Dịch Vân nói tiếp: "Ta đối với Lam Duy Nhĩ gia tộc không có chút gì hảo cảm, ngươi là ngoại lệ, tính tình hào sảng từng gọi qua một tiếng huynh đệ, mặc dù biết ngươi không hẳn thật tâm, nhưng cũng khiến ta cảm thấy một trận ấm áp, đã thật nhiều năm không có ai gọi ta như thế! Thế nhưng ngươi lại làm ta thất vọng rồi!"
"Ma binh… đối với võ giả giá trị không thể so sánh… ngươi không hiểu được…" xem tại TruyenFull.com
Dịch Vân nghe vậy nhợt nhạt cười nói: "Ma binh? Ngươi biết vì sao ta biết ma binh nhất phẩm trung giai của ngươi là mua ở Đa Ni Tạp thành không? Bởi vì nó là do ta luyện ra!"
Ba Khắc vốn đang hấp hối, đột nhiên trợn mắt: "Thế nào có khả năng? Đó là Môn La đại sư luyện tạo!"
"Ta là Môn La!" Dịch Vân nói xong, từ Hồng Liên xuất ra một thanh ma binh nhị phẩm đỉnh phong khắc cắm ngay trước mặt Ba Khắc, nói: "Hai thanh nhị phẩm đỉnh phong ma binh này cũng là ta luyện ra!"
Ba Khắc gian nan ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ma binh, trong mắt mở rộng không thể tin được.
"Chỉ cần ngươi có cơ hội trở thành bằng hữu của ta, thậm chí ngươi gọi một tiếng huynh đệ, ta coi như cho ngươi một thanh thì có khó gì? Chỉ là ngươi không chọn lựa trở thành bằng hữu, mà là địch nhân mà thôi!" Dịch Vân thở dài nói.
"Ta … hiểu rồi!"
"Ta cho ngươi thống khoái, tống ngươi ra đi một đoạn!"
"Đa tạ, Dịch hỏa huynh đệ!" Ba Khắc nhìn Dịch Vân thật sâu, sau cùng hai tiếng Huynh đệ là thật tâm thật sự, lập tức nhắm mắt chảy xuống hai giọt nước mắt muộn màng.
Một giờ sau, Dịch Vân tập trung thi thể dong binh đoàn một chỗ, mồi lửa thiêu đốt sạch sẽ, nhưng trong đó không có Khiết Tây Tạp, trầm tư chốc lát, nói: "Những thi thể này không có Khiết Tây Tạp, như vậy thị lúc kia bị thương bỏ chạy, hẳn là biết thời sơ sớm bỏ trốn rồi!"
Môn La gật đầu nói: "Nữ nhân này rất ác độc, ngươi hiện tại nếu bảo Lang Lang và Cầu Cầu truy tìm bốn phía hẳn có cơ hội rất lớn tìm ra thị, dù sao bị trọng thương thị không thể chạy xa được!"
Dịch Vân lắc đầu: "Nếu là người khác hiển nhiên chạy không xa nhưng thị tu luyện là hắc ám hệ, ma pháp tự xưng là tử linh ma pháp, rất am hiểu ẩn nấp khí tức, thị nếu ẩn trốn một nơi Lang Lang và Cầu Cầu cũng rất khó tìm được, Lam Duy Nhĩ gia tộc, trên danh nghĩa là thân tộc ta, thế nào hết A Bố Lý lại cho ra Khiết Tây Tạp… ai!"
"Loại thân nhân này không có cũng tốt! Nữ nhân này tâm tính hung ác, giữ lại là họa lớn đối với ngươi!"
"Lão đại nói không sai, trước đây ta quá mức ngây thơ! Ngay cả thân nhân thì sao, ta từng cứu thị một lần, lại tha chết một lần, nhưng thị hoàn hai lần ba lượt đưa ta vào chỗ chết, thủ đoạn mỗi lần một hung ác, đáng chết! Nếu thị bây giờ còn ở đây, ta tất nhiên một kiếm giết ngay, chỉ là hiện tại xem ra, mạng thị còn chưa tuyệt… ma thú ao đầm lớn như vậy, trong đó cao giai ma thú vô số, thị bị trọng thương, có hay không bình yên chạy đi, coi như tự cô ta đổ vận đi!" Dịch Vân nhàn nhạt nói.
"Đầu tiên là A Bố Lý, bây giờ là Khiết Tây Tạp, tương lai phải đối mặt Lam Duy Nhĩ gia tộc kia… thêm một Khiết Tây Tạp không nhiều, bớt đi thị không ít, sống hay chết xem tạo hóa của cô ta, hiện nay ta không cần để ý quá mức."
"Vận khí xú nữ nhân còn tốt, toàn bộ dong binh đoàn đều chết hết, duy còn mỗi một thị chạy thoát… cũng được, coi như hài kích thôi, chung quy không được làm vai chính, coi như thị là Lệ tâm thạch (đá rèn tâm), Ký ma kiếm (kiếm trừ tâm ma) của ngươi, qua lần này ngươi phải hiểu rõ, thị đáng giết mà không giết, là sai lầm hôm nay ngươi phạm phải!"
Dịch Vân yên lặng gật đầu.
Môn La suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ngươi vì sao phải lưu lại Ba Khắc, lẽ nào chỉ để nói với hắn mấy câu?"
Dịch Vân nhợt nhạt cười: "Ta với hắn vốn có hảo cảm, chỉ muốn biết hắn trước khi chết sẽ nói ra cái gì, như vậy mà thôi."
"Cũng chỉ để hiếu kỳ?" Môn La có chút vô pháp tin tưởng.
Dịch Vân cười nói: "Đều không phải! Có thể… là muốn hắn mang hối hận đi chết a!"
"Người chết bất quá đầu cắm xuống đất, đã chết là kết thúc, chỉ có hối hận cho dù chết cũng có thể tiếp tục cảm thụ thống khổ khi còn sống, hắn thống khổ là niềm vui của ta, đối với địch nhân, chết loại này là đặc sắc nhất!"
Dịch Vân nói xong, xoay người đi tới bên đích Cầu Cầu cùng Lang Lang.
Môn La cũng ngốc tại chỗ, nói không ra lời…