Dịch Vân lúc này không do dự nữa, nặng nề gật đầu thối lui năm bước, kéo dài cự ly ra 10 thước, hét lớn một tiếng: "Viêm báo tới!"
"Xuy!" viêm báo thật lớn vừa hiện rơi xuống đất lập tức phóng tới trước, thanh âm xuy xuy không ngừng phát ra, đó là âm thanh do hỏa viêm thiêu đốt không khí, thân thể viêm báo nhiệt độ cao dọa người, kéo lên một trận gió nóng quấn quanh, gió thổi lửa bay, giống như một đoàn hỏa cầu cực lớn bay tới Mễ Nặc.
Ầm ầm nổ một tiếng, viêm báo mãnh liệt công kích, bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng xanh lục tạo thành tấm chắn, cường đại xoay chuyển dòng xoáy, sinh ra một cỗ hấp lực cực đại rất nhanh tiêu hao hỏa viêm nóng cháy trên người viêm báo, vẻn vẹn nháy mắt viêm báo liền hóa thành nhiệt khí tiêu tán, Mễ Nặc bình yên đứng trong ánh sáng xanh, vẻ mặt như đang dạo chơi.
"Thương xà kích!" ngay lúc viêm báo tiêu tán, Dịch Vân co tay lại, đưa ra một vòng cung phóng ra hơn 10 tia nước, mũi nhọn như thương màu xanh thẫm, quỹ tích bắn ra quỷ dị, toàn bộ đều phóng tới Mễ Nặc.
Hơn 10 mũi thương theo nhiều hướng khác nhau, bao vây tấn công, từ sáu phương song song bắn tới người Mễ Nặc, hoàn toàn phong kín khả năng chạy trốn.
"Phốc phốc phốc" hơn 10 âm bạo vang lên liên tiếp, băng thương lam thẫm hầu như cùng lúc đánh lên bức tường gió xoáy, nhiệt độ băng hàn bị làn gió hấp thu tản ra, thoáng cái không gian mờ mịt, sau đó hơn 10 mũi nhọn trước người Mễ Nặc băng tan tứ tán, chốc lát toàn bộ chu vi an tĩnh lại, băng thương hóa giải xong, nhưng Phong hệ hộ thuẫn vẫn bập bềnh, một điểm rách cũng không có.
Mễ Nặc cười khẽ một tiếng, sau đó trên mặt hắn hiện lên vẻ ngưng trọng nhìn Dịch Vân.
Lúc này nhiệt độ bên trong diễn võ ma trận đột nhiên tăng lên, một đoàn khói xanh đột khởi, hoa lửa thăng thiên, càng ngày càng dày đặc, bỗng nhiên một hỏa long bên trong tinh hỏa bay ra, lăng không xoay chuyển, một đầu viêm long khác theo sau, hai cự long giao nhau quấn quít, mạnh mẽ lao tới Mễ Nặc.
Dịch Vân đầu đầy mồ hôi, miệng phun ra một câu chú ngữ: "Song long viêm vũ!"
Hỏa hệ ma pháp bốn sao đỉnh phong, cũng là hỏa ma pháp tối cao hắn hiện nắm trong tay.
Hai đầu viêm long trên trời giáng xuống, cũng không xông tới Mễ Nặc mà chỉ quấn lấy hắn từ đầu đến chân, hỏa viêm thiêu đốt vang lên từng đợt "Xuy xuy", thân thể Mễ Nặc rơi vào trong biển lửa.
Hỏa long vừa chạm vào thân thể hắn, liền đưa hắn vây khốn, sau đó dịch thể chuyển hóa hình thái, biến thành nham tương nóng chảy đổ xuống thân hắn, nhiệt độ lúc này dĩ nhiên lên tới hơn ngàn độ, bất luận sinh vật gì đều không có khả năng bên trong viêm lưu còn sống.
Dịch Vân có lo lắng cho Mễ Nặc? Không! Hắn lúc này lại ngâm một tràng chú ngữ, hai tay kết thành một tư thế cổ quái, trong miệng hô đạo chú ngữ sau cùng: "Nộ viêm nhiên!"
Sau đó, tựa như ma lực toàn thân cạn kiệt, thân thể run rẩy không ngừng, ngã ngồi về phía sau.
Mễ Nặc thân ở trong hỏa viêm, lúc này lại bị một dòng suối lửa phun tới, từ dưới chân hắn phun ra không trung hình thành một đóa hoa đỏ tươi, trong nháy mắt bao bọc hắn lại, biển lửa càng thêm nóng, lửa văng tứ tán, một bộ phận chạm vào đường biên diễn võ ma trận bị bức tường vô hình ngăn trở, lại chảy về Mễ Nặc, chi vi năm thước quanh hắn toàn bộ hóa thành biển nham tương.
Dịch Vân ngã ngồi trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm lớn, liên tiếp phát ra ma pháp hiển nhiên ma lực trong thân thể hắn sớm chịu không nổi, hắn cũng không lo lắng tình huống Mễ Nặc, chỉ là hiếu kỳ lão sẽ hóa giải ra sao hai hỏa hệ ma pháp cực mạnh của hắn.
Gió thay đổi, đầu tiên dần dần hội tụ, sau đó ngưng kết thành cuồng phong, rồi một đoàn gió xoáy xoay chuyển quanh thân Mễ Nặc.
Viêm lưu bên người hắn toàn bộ bị gió xoáy lưu chuyển phóng lên cao, một màn kỳ cảnh, chỉ thấy gió xoáy vô hình quấn lấy viêm lưu, lửa cháy trong gió hình thành một hỏa trụ cao hơn 10 thước, dưới tác dụng của gió xoáy, lát sau gió tan lửa tàn, toàn bộ tiêu tán trước mặt Dịch Vân, diễn võ ma trận khôi phục vẻ tĩnh lặng.
Mễ Nặc không dính chút bụi đứng tại chỗ, y phục trên người hoàn hảo một điểm cháy xém cũng không có, vẻ mặt tiếu ý nhìn Dịch Vân.
Dịch Vân thấy thế ngây người một hồi, sau đó lắc đầu cười nói: "Ta biết thực lực của ta, khẳng định không thể gây thương tích cho lão sư, thê nhưng không nghĩ tới ngay cả một mảnh áo lão sư cũng đốt không được, thực lực cửu tinh cường giả, học sinh thật sự nhận thức được rồi!"
Mễ Nặc đi tới trước mặt Dịch Vân cười nói: "Ta có nói ngươi xuất ra toàn lực, nhưng không nghĩ tới ngươi thực sự dùng toàn lực đốt vi sư, nếu không phải ngươi dùng hết ma lực chắc còn muốn khảo vi sư thêm chút nữa a! Ta dạy qua mấy nghìn học sinh nhưng chưa có một người toàn lực hạ thủ như ngươi, nói vậy, nhưng ta lại thưởng thức điểm ấy của ngươi, ha ha ha!"
Dịch Vân cũng cười nói: "Thực lực của ta ta rõ ràng, xác định không thể gây thương tổn cho lão sư, cho nên ta tận lực thi triển ma pháp, nếu còn lưu thủ thì không có ý nghĩa gì nữa!"
Mễ Nặc nghe xong cười to một trận, hắn nói: "Ma pháp của ngươi phát ra rất thông thuận, đã vượt qua mong muốn của vi sư, nhưng mà kỹ xảo còn phải cải tiến rất nhiều, vi sư hiện tại truyền cho ngươi một pháp môn sử dụng ma pháp tuyệt hảo!"
"Nhìn!" Mễ Nặc nói xong chuyển qua hướng khác, tay phải huy nhẹ, một đạo phong nhận bắn ra, sau đó hơn mười phong tiễn bỗng nhiên xuất hiện từ sau phong nhận, hai đạo ma pháp va chạm giữa không trung, một hồi lâu hóa thành gió nhẹ tiêu tán.
"Cùng lúc xuất ra hai ma pháp?" Dịch Vân lập tức nhảy dựng lên, kinh hãi.
"Không sai!" Mễ Nặc giải thích: "Kỳ thực cũng không phải đồng thời, chỉ là thời gian trước sau chênh lệch rút ngắn tối đa mà thôi!"
Nói xong, Mễ Nặc lại sử ma pháp, lần này lại là một đạo gió xoáy hơn 10 thước và một con phong hổ, hai ma pháp phân ra trước sau đánh tới giữa không trung, rồi song song tiêu tán.
Dịch Vân hai mắt mở to, rất là khiếp sợ.
Mễ Nặc cười nói: "Phong hổ cùng Gió xoáy rồng đều là ma pháp năm sao, tinh vị hiện tại của ngươi hẳn cũng khả dĩ làm được như thế!"
Dịch Vân vừa nghe, tâm trạng vui vẻ, gấp giọng nói: "Cùng một lúc xuất ra hai ma pháp? Lão sư, người làm như thế nào?"
"Nói qua thì… chỉ là một loại kỹ xảo đặc thù mà thôi!" Mễ Nặc nói: "Khi ngươi niệm một loại ma pháp chú ngữ, sắp sửa thi triển ra thì dùng một tầng ma lực trong cơ thể bao bọc lại, đưa trở lại trong khí hải. Sau đó lập tức ngâm tụng chú ngữ thứ hai, khi hoàn thành thì giải trừ màng bao thi triển hai ma pháp ra!"
Dịch Vân nghe xong lập tức bừng tỉnh đại ngộ, theo lý luận mà nói thì xác thực làm được! xem tại TruyenFull.com
Mễ Nặc lúc này nói tiếp: "Cái yếu quyết này nói thì đơn giản, thế nhưng nếu muốn nắm vững thời cơ thật không dễ dàng, làm sao để hai cổ ma lực song song sinh ra, tại trong cơ thể không ảnh hưởng nhau là vấn đề then chốt, phải luyện tập rất nhiều mới thuận lợi thi triển."
"Nếu ngươi khống chế không được, ma lực trong khí hải trùng kích nhau làm đảo loạn ma lực vận hành, tuy không hại đến sinh mệnh nhưng … vài ngày nằm điều dưỡng khôi phục là không tránh khỏi rồi!"
Mễ Nặc lúc này giảng thuật cho Dịch Vân mấy điều lưu ý, Dịch Vân dụng tâm ghi nhớ, nửa giờ sau, Dịch Vân khôi phục ma lực hơn phân nửa, cảm nhận chỗ thần kỳ của diễn võ ma trận, bên trong này tốc độ phục hồi ma lực quả nhiên nhanh hơn bên ngoài rất nhiều.
"Ngươi hiện tại bắt đầu thử xem, có vi sư một bên nhìn, sẽ không có tình huống ma lực trùng kích nhau đâu!" Mễ Nặc nói.
Dịch Vân gật đầu, hít sâu một hơi, lập tức luyện tập.
Ngay khi Dịch Vân làm đến lần thứ 10, phục hồi tinh thần lại thì mảnh rừng phía xa xa vàng rực, ngày hôm nay thế nhưng lại ở trong ma trận luyện tập mà qua.
Mễ Nặc nhìn Dịch Vân, thoả mãn cười nói: "Tiểu Dịch Vân, ngươi đã hiểu môn đạo, mấy ngày sau, ngươi cứ tu luyện như thế, chờ ngươi hoàn toàn nắm giữ pháp môn này, vi sư lại truyền cho ngươi ma pháp lĩnh vực năm sao."
"Ma pháp phải học tập từ đầu đến đuôi, một lòng muốn nhanh vội vã học ma pháp uy lực cường đại, không bằng ưu tiên củng cố toàn bộ ma pháp cấp thấp trước mới là trọng yếu!"
Nói đến đây, Mễ Nặc từ trong lòng xuất ra một thẻ bài, nói: "Vi sư cũng không thể mỗi ngày đều đến nhìn ngươi tu luyện, khối lệnh bài này ngươi cầm, sau này có thể tự do đến đây, ngày mai bắt đầu, ngươi ở đây tu luyện, chờ ngươi hoàn toàn nắm giữ pháp môn này, đến phòng viện trưởng tìm ta."
Dịch Vân tiếp lấy lệnh bài, cạm tạ Mễ Nặc, theo đường cũ trở về.
Đi qua hai trạm kiểm soát, ra khỏi Thiên Phong học viện, sắc trời hoàn toàn tối đen, màn đêm đã phủ xuống.
Dịch Vân đi xuống bậc thang, trong lòng vẫn là hưng phấn không ngớt: "Ngày hôm nay thu hoạch quá tốt! Tuy rằng mới là ngày đầu tiên, chỉ vừa mới hiểu nhưng ta nghĩ so với hôm qua ta lại mạnh hơn không ít!"
Môn La lúc này đi tới bên người Dịch Vân, cũng cười nói: "Mễ Nặc lão nhân này cũng thật có bản lĩnh, dạy ngươi không hề giữ lại, xác thực làm cho thực lực ngươi tiến bộ không ít!"
"Ừ! Cơ hội khó có được như vậy không thể để vô ích, đoạn thời gian tới ta nhất định nắm giữ hoàn toàn kỹ xảo pháp môn này mới được! Đây là việc hàng đầu trước mắt!"
"Đừng quên! Còn có luyện khí!" Môn La nói xong, thở dài: "Ai, luyện tạo ma binh một ngày đêm, dĩ nhiên liên tục phế đi bảy phần tử tinh quáng, nhưng chỉ luyện ra có một thanh ma binh nhị phẩm đỉnh phong! Lấy tu vi đấu khí hiện tại của ngươi rõ ràng luyện ra được ma binh tam phẩm sơ giai, làm sao làm ra cái dạng này không biết, ta nhìn mà đau lòng a!"
"Ách, việc này từ từ mới được, gấp không tốt đâu!" Dịch Vân chột dạ nói.
"Quên đi, ta chỉ nói suy nghĩ trong lòng thôi, việc luyện tạo ma binh không phải chỉ cần mạnh hơn là được, luyện tập hàng ngày cho quen thuộc cũng quan trọng không kém, nếu ngươi thật muốn ngày sau luyện ra cao phẩm ma binh, hiện tại chuẩn bị công phu cho kỹ đi!" Môn La nhắc nhở.
Dịch Vân nghe xong gật đầu: "Lão đại, ta hiểu mà! Chờ ta nắm giữ hoàn toàn pháp môn này, lại học ma pháp ngũ giai xong, ta sẽ toàn tâm luyện khí, việc này ta cũng rất sốt ruột a!"
"Ngươi hiểu là tốt rồi! Được rồi, ngươi để Cầu Cầu đơn độc cả ngày ở thiết phường, nó không phát giận sao?"
"Có thể! Hẳn hơi hốt hoảng chút, chúng ta để lại phần thực vật cho 10 người là được rồi!" Dịch Vân cười nói.
Môn La lắc đầu: "Con rắn phá sản này thật đúng là kỳ lạ, lại muốn uống rượu ăn thịt, tên này đúng là nuôi không nổi, hết lần này tới lần khác đều ăn không lớn lên chút nào, vẫn là con rắn nhỏ, không biết đồ ăn nó chạy đi đâu nữa?"
Dịch Vân mỉm cười, không đáp lời, đêm xuống, một đường đi nhanh trở lại…