Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 191: Lời Huyết Thề

"Keng keng keng keng keng ~~!"

Dịch Vân trong nháy mắt liên tục khảm bổ 19 kiếm, mỗi một kiếm đều va chạm thật mạnh với ma binh của hắc y nhân, bản thân hắn phun ra một tràng tiên huyết. Thương tích mỗi lúc một tăng, cơ quan nội tạng bị chấn động mạnh, nhưng hắn mặc kệ toàn bộ, một bước không lùi, cũng vung mạnh ma binh trên tay, cho dù chết cũng nhất định đem tên hắc y nhân xuống địa phủ mới được.

Lúc này, hắn đã bỏ qua hết thảy băn khoăn, còn sống là mục đích duy nhất ở đây, phải giết người trước mắt!

Hắc y nhân càng đánh càng kinh hãi.

Trận chiến đấu này ngay từ đầu hắn mang tâm tình mèo giỡn chuột mà đánh, dưới sự khinh địch làm cho hắn liên tục bị vây khốn trong năm đạo thủy hỏa ma pháp, vì phá vây hắn phải hai hết 6 thành đấu khí toàn thân.

Tuy rằng hiện tại còn dư gần 4 thành đấu khí, nhưng hắn tin tưởng mười phần sẽ chiến thắng.

Chính là, người này từ khi bỏ ý định chạy trốn, chủ động giao phong với hắn, về sau càng đánh càng hăng, đánh một kiếm nặng một kiếm, cuồng phách, mãnh liệt. Tất cả đều vượt qua khả năng võ giả lĩnh vực năm sao, khiến hắn ngăn đỡ phi thường vất vả.

Hắn phi thường chắc chắn người này chỉ là năm sao cao giai, nhưng thực lực hắn chém ra lại hơn cả trình độ năm sao đỉnh phong, thậm chí tiếp cận cấp bậc sáu sao, phát hiện điểm này, trong lòng hắn không hiểu vì sao kinh hoảng lên.

Cho tới hiện tại, hắn mới thực đem Dịch Vân trở thành đối thủ có thể uy hiếp đến hắn, nên không còn chút nào khinh thị.

Dịch Vân dưới cơn phẫn hận, tuy rằng phát huy thực lực vượt xa bình thường, nhưng dù sao chênh lệch tinh cấp không phải chỉ tinh thần là bù đắp đủ.

Sáu sao trung giai so với năm sao cao giai, cách xa nhau ngàn dặm!

Trước mặt thực lực tuyệt đối, kỳ tích không tồn tại!

"Đương!"

Đến khi ma binh giao kích lần thứ 20, đấu khí trong cơ thể Dịch Vân đã dùng hết toàn bộ, một đạo kình phong ập tới chém tay hắn gãy làm hai, tạo thành góc vuông kỳ dị, ma binh trong tay nháy mắt rời ra rơi xuống, văng xa hơn 10 thước, cắm trên mặt đất.

Hắc y nhân thấy thế mừng như điên, đấu khí toàn thân hắn bây giờ cũng gần cạn kiệt, chỉ còn dưới 2 thành, vốn trận chiến đấu rất dễ dàng lại phát triển cho tới hiện trạng này, giằng co khổ chiến không phải là điều lúc trước hắn nghĩ đến.

Một gã thiếu niên chỉ ở năm sao cao giai, có thể đánh với hắn dai dẳng tới nay, chuyện này mà để cho cao tầng tổ chức biết được, hắn nhất định phải chịu xử phạt cực kỳ nghiêm khắc.

Mắt thấy Dịch Vân dần dần bất lực, ma binh cũng mất đi, đã vào thế nỏ mạnh hết đà, hắn làm sao bỏ qua cơ hội?

Nhanh chóng lao tới, giơ cao ma binh, đang định chém Dịch Vân làm hai thì một cái bóng đen như mực đột nhiên vọt tới cạnh hắn, lấy một góc độ cực kỳ xảo quyệt há mồm cắn bàn tay đang cầm ma binh của hắn.

Chính là Cầu Cầu tại lúc nguy cấp kịp thời trở về.

"A ~~~~~!"

Hắc y nhân cả kinh, bàn tay hắn bất ngờ bị con rắn nhỏ cắn đứt, khúc tay gãy còn nắm ma binh rớt xuống đất, một cỗ đau nhức kinh khủng ào tới.

Hắn giận dữ, đau đớn, lập tức vung chân đá mạnh một cú, hất Cầu Cầu văng ra xa.

Đúng lúc này, Dịch Vân đột ngột chạy ba bước tới trước mặt hắn, đem toàn bộ đấu khí còn sót lại vào cánh tay trái, nhắm chuẩn thời khắc hắc y nhân đá bay Cầu Cầu, một quyền bạo liệt đấm thẳng vào giữa ngực hắn.

"Ầm!"

Âm thanh nặng nề truyền ra, hắc y nhân há mồm phun một ngụm máu lớn, bay thẳng vào mặt Dịch Vân, xương ngực hắn dưới một kích kia gãy nát gần hết.

Một quyền này là Dịch Vân ngưng tụ khí lực cuối cùng, là một quyền cầu sống trong cái chết, lực đạo hiển nhiên không nhỏ, ngay cả hắc y nhân đạt tới sáu sao trung giai cũng không thể thừa nhận.

Tiếng xương gãy, quyền kình va chạm, hắc y nhân không có bị đánh bay ra, bởi cánh tay trái Dịch Vân thuận thế cắm vào trong ngực hắn.

Giờ khắc này, thân thể hai người áp sát vào nhau, Dịch Vân nhìn hắn, hắc y nhân trợn trừng mắt nhìn Dịch Vân, trong mắt hừng hực lửa giận, khuôn mặt vặn vẹo cùng kinh hãi.

Hai người y như tình nhân thân cận, nhưng không có chút mật ý nào bên trong, mà là tử ý lấp đầy tâm can.

Tay trái Dịch Vân trong cơ thể hắc y nhân đột nhiên mở ra, xoay qua chui vào trong tim hắn.

Hắc y nhân cảm giác một trận đau nhức vọt tới, vô cùng kinh hãi, bàn tay kia bóp chặt tay Dịch Vân đang thâm nhập vào ngực hắn, dùng chút lực muốn nghiền nát cánh tay Dịch Vân.

Dịch Vân làm như không hề đau đớn, bàn tay tiếp tục tiến vào thân thể hắc y nhân, sau đó năm ngón tay mở ra, đem một khối thịt trong đó kéo ra ngoài.

Hắc y nhân chấn động kịch liệt, trong nháy mắt vô lực ngã xuống, trên mặt hiện lên nét thống khổ, hắn nhìn Dịch Vân, con ngươi lộ ra ý cầu khẩn.

"Ngươi không phải vẫn muốn biết thân phận ta sao? Khụ khụ khụ…!" Nói một nửa, Dịch Vân lại ho ra một búng máu đen, ngẩng đầu lên, dùng ngữ khí lạnh lùng nói tiếp: "Nhớ kỹ tên ta, ta là Dịch Vân Tư Đạt Đặc. Là người năm đó còn sót lại khi các ngươi đồ diệt Yêu Đạt Trấn."

"Năm đó, ta mới 9 tuổi, tận mắt thấy các ngươi giết hại dân làng, một ngày kia, ta sẽ trả gấp bội cho các ngươi!"

Hắc y nhân nghe vậy toàn thân chấn động kịch liệt, ánh mắt không dám tin nhìn người thiếu niên trước mặt, chỉ nghe Dịch Vân nói cực kỳ bình thản: "Ta hiện tại liền lấy máu của ngươi cùng của ta mà thề, ngày sau ta sẽ tự tay đồ diệt tổ chức các ngươi, gà chó không tha, như có phạm lời thề này, ta Dịch Vân, thề không làm người!"

Máu của hắn cùng máu hắc y nhân trộn lẫn vào nhau, đan lại nhỏ xuống một trời hận ý.

Dịch Vân phun thêm một ngụm máu, dính lên người hắc y nhân, chính thức hạ lời thề!

Dứt lời, tay trái Dịch Vân hơi dùng sức, lập tức bóp nát khối thịt đang nhảy trong lòng bàn tay, nghiến nát trái tim thành thịt vụn.

Lúc sau, khí lực toàn thân hắn đã cạn sạch, hai chân mềm nhũn, ôm xác hắc y nhân còn đang co rút, ngã lăn ra đất.

Dịch Vân hiện mệt mỏi đến cùng cực, thân thể đau nhức thấu tâm can, hắn đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lại nghe tiếng rống kinh hoảng vang bên tai:

"Dịch Vân, mau, hơn ngàn binh lính đóng quân bên ngoài Yêu Đạt Trấn đã bị trận đánh của các ngươi lôi kéo lại đây, trong đó còn một tên áo đen khác, mau trốn vào tổ ốc, mau!" Môn La sốt ruột hét lớn.

Dịch Vân nghe vậy cố nén đau đớn, lập tức nhảy lên, nhanh chóng tiến tới cửa động mật thất, Cầu Cầu bên kia cũng bò lẹ đuổi theo, cả hai lại gần thạch động. Truyện được copy tại Truyện FULL

Dịch Vân nhìn thấy Cầu Cầu không có việc gì cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nhìn thi thể hắc y nhân, trầm ngâm nửa khắc hắn bống nhiên nói với Cầu Cầu: "Cầu Cầu, ngươi lại ăn hết hắn, nhớ kỹ, một chút cũng không để sót!"

Cầu Cầu giơ bộ mặt ngạc nhiên lên, rồi hình như hiểu ý, bò đến cạnh hắc y nhân, mở to mồm nuốt cả thân thể hắn vào, y như ý muốn Dịch Vân.

Môn La nhìn cảnh tượng như vậy, khó hiểu hỏi: "Hắn đã bị ngươi bóp nát tim chết chắc rồi, ngươi còn muốn cho Cầu Cầu ăn làm gì?"

Dịch Vân vừa đi vội tới tổ ốc, vừa nhàn nhạt nói: "Lão đại ngươi không phải nói một tên khác đang chạy tới đây sao? Nếu cái xác bị đồng bọn hắn tìm được, nhất định sẽ bị lộ người giết hắn là song tu giả đồng đạt năm sao lĩnh vực, ngày sau chỉ sợ tổ chức sau lưng mấy tên này tìm được manh mối trên người ta, hủy thi diệt tích cho nó chắc…"

"Mặt khác, tên này có thể là một trong những hung thủ đã tự tay tham dự giết hại Yêu Đạt Trấn năm đó, tuy ta tự tay giết hắn nhưng cũng không thể hóa giải chút nào phẫn hận trong lòng ta, một mẩu của hắn ta cũng không để lại trên đời này!"

Môn La nghe vậy giật mình, lập tức im lặng.

Cầu Cầu ăn xong hắc y nhân, liền bò theo Dịch Vân đi vào động.

Chẳng qua khi nó thấy binh khí hắc y nhân lưu lại cùng với hai thanh ma binh Dịch Vân làm rơi, liền nhân tiện quấn trở về, lại bò tiếp vào cửa động.

Khi người và rắn đều cùng đi vào tổ ốc, đóng cửa xong, Dịch Vân nhất thời buông lỏng, lại há mồm phun một búng máu đen, cả người hắn đổ thẳng xuống đất, hôn me ngay lập tức.

"Hưu ~!"

Thời khắc mật thất đóng cửa, một bóng đen trong rừng cây phóng ra, tốc độ cực nhanh.

Hắn chính là hắc y nhân vừa rời đi.

Khi hắn đi tới bãi đất trống trước tổ ốc, phát hiện mấy vệt đỏ sẫm trên mặt đất, chung quanh bị tàn phá thay đổi hoàn toàn, cả kinh đứng dậy nhìn bốn phía, trầm giọng kêu lên: "Số 3, ngươi còn ở đây không?"

Liên tục gọi to hai tiếng không có người đáp lại, hắn ngẩng đầu nhìn sơn động trên vách đá núi, nơi đó là chỗ duy nhất có thể giấu người ở cánh đồng này. Hàn quang chợt lóe trong mắt, lập tức hướng vách núi chạy tới.

Tiến đến trong động, phát hiện bên trong không lớn, trừ một tòa luyện thiết cũ kỹ không còn cái gì khác, nơi nhỏ hẹp như vậy không có khả năng có người núp, hắn chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu đi ra ngoài, lại tới gần mấy vệt máu bên ngoài.

"Nơi này rõ ràng từng có một trận đánh nhau kịch liệt, số 3 tu luyện đấu khí phong hệ, mà ở đây ngoài phong hệ còn có dấu tích thủy hỏa nguyên tố, xung động vô cùng rõ ràng, hiển nhiên vừa rồi số 3 đã chiến đấu với hai pháp sư thủy hỏa hệ, nhưng vết máu lưu lại không có thi thể, không biết hắn đã bại trận chưa?" Hắc y nhân thần tình khó hiểu lẩm bẩm.

Vừa rồi hắn chạy ra ngoài Yêu Đạt Trấn, chợt nghe phía sau thanh âm binh khí va chạm mạnh mẽ, lập tức đoán ra chỗ số 3, cho nên hắn phi nước đại quay về, nhưng khi hắn tới nơi, chiến đấu đã sớm kết thúc, số 3 cùng địch nhân vô thanh vô tức biến mất, làm cho hắn vô cùng hoang mang.

Một hồi, phía trước truyền đến tiếng binh lính rầm rập chạy tới, hắn biết quân đội ở đây đã lại gần, lại nhìn bốn phía một lần nữa lạnh giọng nói: "Bất quá chỉ là hai ma pháp sư mà thôi, nguyên tố lưu lại cũng không lớn, phán đoán hẳn không mạnh lắm, cao lắm chỉ là năm sao pháp đồ, số 3 lại vô dụng đến nỗi bị loại đó bắt đi, chết cũng đáng!"

Nói vừa xong, hắc y nhân nhảy một cái, biến mất trong rừng cây.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất