Đang ở trong đó như cây cổ thụ che trời, cho dù là ánh mặt trời giữa trưa thì trong đầm lầy vẫn phi thường tối tăm, cỏ dại cao hơn đầu người mọc thành bụi, tầm nhìn khá hữu hạn, không nghĩ qua lại bị lạc phương hướng ở bên trong.
"May mắn lúc trước có Lang Lang dẫn đường đi qua một lần, bằng không hiện tại nếu muốn tìm được chỗ đầm nước kia chỉ sợ sẽ phải tiêu phí nhiều sức lực."
Dịch Vân y như trong trí nhớ, một đường phăm phăm chạy trong rừng rậm, lúc này đã là ngày thứ mười hai hắn tiến vào rừng. Trên đường cũng từng gặp vài tam giai ma thú, hắn luôn giữa khoảng cách với chúng, mục tiêu là cái đầm nước nhỏ kia, hắn không muốn lãng phí thời gian vào chuyện khác.
"Tiểu tử, các địa phương trong đầm lầy ma thú nhìn sơ qua đều không khác nhau mấy, một cây một cỏ giống nhau như đúc, ngươi thật có thể xác định đã đi đúng đường?" Môn La đột nhiên xuất hiện bên người, nghi hoặc hỏi.
Bảy ngày qua, nhìn Dịch Vân ở trong rừng rậm đổi tới đổi lui, hắn nhìn mà đầu choáng váng, căn bản không rõ đâu là đâu.
Gật gật đầu, Dịch Vân tự tin nói: "Ban đầu khi cưỡi Lang Lang ta luôn chú ý sắc trời thay đổi, lấy đó làm phương vị mà phán đoán, một địa phương đi vài dặm đường, rồi chuyển sang địa phương khác, ta nhớ hết toàn bộ, tuy rằng hiện tại không có khả năng giống y như khi ngồi trên lưng Lang Lang nhưng phương hướng nhất định là đúng."
Môn La im lặng nghe, một hồi, hắn mới ca thán, cả giận nói: "Ai ai, việc nhỏ thế này ta nhớ không hết, tiểu tử ngươi rõ ràng do một tay ta dạy dỗ, tại sao phần tâm tư này… như vậy, theo như ngươi đánh giá, còn bao lâu nữa mới tới đầm nước kia?"
Suy nghĩ xong, Dịch Vân nói: "Lang Lang chạy vội đi, tốc độ có thể nhanh hơn ta, lúc trước nó theo tới đầm nước, đã đi khoảng 10 ngày đường mới đến đầm lầy ma thú. Trừ thời gian gặp Ba Bố Á dong binh đoàn vài ngày, từ đó ta nắm chắc khoảng thời gian phải đi… đại khái hai ba ngày nữa thôi."
Dịch Vân ngẩng đầu nhìn trời.
Trên đỉnh đại thụ, vô số tán cây chìa ra, ánh mặt trời dần dần ảm đạm. Cũng sắp đến lúc hoàng hôn, đến tối là lúc đầm lầy ma thú nguy hiểm nhất, nhận định phương hướng xong hắn cấp bách lao đi, cố tranh thủ đoạn thời gian còn lại trước khi mặt trời xuống núi.
Đêm đó, Dịch Vân chạm phải rừng cây gai, hắn dùng ma binh phạt một khoảng không ở giữa thành bãi đất trống, làm chỗ cắm lều ở tạm đêm nay.
Khi hắn và Cầu Cầu ăn lương khô xong, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi thì Môn La đột nhiên hốt hoảng.:"Tiểu tử, ta nhớ rõ lần trước đầu kia đại bổn lang cũng không đi đến rừng bụi gai a, ngươi thật xác định không có đi sai đường sao?"
Dịch Vân nghe vậy cười khổ: "Lão đại, ngươi trên đường hỏi ta mãi, đối với ta một chút tin tưởng ngươi cũng không có hả? Nói rồi, cho dù là đúng phương hướng cũng không nhất định y như con đường Lang Lang đi khi trước, ta có tin tưởng khoảng 2-3 ngày nữa là tới nơi rồi."
"Ách… thì ra là như vậy!" Môn La vuốt mũi ngây ngô cười nói: "Lão đại ta cũng chỉ lo lắng ngươi lạc đường mà thôi, nếu ở trong này lạc phương hướng có thể giống như khi ở Lạc Nhật sơn mạch, không được một năm rưỡi không ra ngoài được đâu…"
"Lão đại…" Dịch Vân hình như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên nói: "Trước ngươi không phải từng tham gia dong binh đoàn sao? Dong binh đoàn thường cẩn thận hơn người bình thường rất nhiều, khả năng tìm đường lại là hạng nhất, ta nhìn ngươi hướng nào cũng không giống nha?"
"Nực cười!" Môn La rất hợp tình hợp lý nói: "Ai quy định dong binh thì phải giỏi tìm đường? Chuyện vụn vặt ta giao cho đồng bọn, ta chỉ phụ trách tìm bảo vật, còn xử lý đại sự như giết người phóng hỏa, việc nhỏ ta mặc kệ toàn bộ."
Môn La khiến cho Dịch Vân không biết nói gì.
Tầm bảo hắn còn có thể lý giải, lại còn vơ vét tài sản, phóng hỏa giết người, việc này cũng là tác phong thông thường của dong binh đoàn? Môn La từng thành lập dong binh đoàn chứ không phải đạo tặc đoàn, hắn nhớ nhầm sao…?"
Trầm mặc một hồi, Môn La đột nhiên nói: "Nói tới đây, làm ta nghĩ đến ngươi lần này tìm đường rất cẩn thận, rất giống một đồng bạn của ta hồi đó, người đàn bà kia bất luận ở loại hoàn cảnh nào cũng rất nhanh tìm ra một con đường an toàn thoát ra, có mấy lần dong binh đoàn bị mấy đầu cửu giai ma thú vây công, một tay nàng dắt chúng ta tìm đường sống…"
"Nữ nhân?"
"Ừm, chính là một nữ nhân điên!"
Dịch Vân nghe vậy hơi giật mình, chợt nhớ Môn La từng nói qua, cô nàng kia từng dùng võ lực bức hắn, cứng rắn ép hắn phải cưới nàng.
"Nữ nhân muốn cưới ngươi, từng là thành viên dong binh đoàn?" Dịch Vân kinh ngạc nói.
"Ờ, chính là nàng! Từ khi gặp nàng, ta giống như trúng tà, vận mệnh đổi thành số con rệp, bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà, bị toàn đại lục đuổi giết, … tất cả đều phát sinh trong đoạn thời gian đó." Môn La nói xong, trên mặt hiện lên vẻ hối hận: "Biết nàng, cùng với nàng làm nhiệm vụ dong binh, là sai lầm lớn nhất trong cả đời ta."
"Ài, không nói nữa, dù sao nữ nhân điên kia cũng không còn tồn tại, nếu không vì biểu hiện mấy ngày nay của ngươi khá giống nàng, ta tuyệt không muốn nhắc tới nàng…"
Dịch Vân tuy tò mò nhưng Môn La không muốn nghĩ tới chuyện này, nên hắn cũng không hỏi lại.
Đêm khuya, Dịch Vân đang ngủ đột nhiên bị âm thanh chấn động từ xa làm bừng tỉnh.
"Tiếng đánh nhau, là ma thú sao?" Phát hiện thanh âm từ phía Tây cách khoảng 400 thước truyền tới, Dịch Vân lén lút hướng bên đó lặng lẽ chạy tới.
Khi hắn im lìm chạy tới nơi phát ra thanh âm, nhảy lên một cảnh cây to nhìn xuống, phát hiện dưới bụi gai xa xa có hai đầu ma thú, một đen một vàng, chính là Bàn Thạch Bạo Ngưu và … con ma thú đen kia khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh dị, hai mắt nó đỏ bừng, toàn thân đen như mực, hình thể cực kỳ khổng lồ, đúng là ngũ giai ma thú hắn gặp qua ở Lạc Nhật sơn mạch – Hồng Nhãn Cự Hạt.
"Đầm lầy ma thú lại có loại ma thú như Hồng Nhãn Cự Hạt?" Trong lòng Dịch Vân kinh ngạc lẩm bẩm.
Hồi tưởng lại lúc trước sơ ngộ ở Lạc Nhật sơn mạch, trong rừng gai quỷ mấy trăm dặm, mà vị trí hiện tại của hắn cũng là bụi gai cao ngất đầu người, gai nhọn cứng rắn đối với giáp xác không ảnh hưởng gì với Cự Hạt nhưng với ma thú khác thì cực kỳ khó chịu, khó trách bọn chúng lại chọn địa hình như vậy làm địa bàn.
Rồi, trận chiến giữa hai đầu ma thú cũng chấm dứt.
Chỉ thấy Bàn Thạch Bạo Ngưu xoay người chạy trốn, nó là ma thú cấp bậc tứ giai, không phải đối thủ Hồng Nhãn Cự Hạt Vương, nó vừa thi triển ra ma pháp hộ thuẫn địa hệ, đang muốn ngăn trở một chút để chạy trốn, thì lại bị một cặp càng từ sau vươn tới, hai càng to lớn mở ra, sau kẹp lại, đem thân thể nó nhấc lên khỏi mặt đất.
"Rống rống rống ~~~!"
Bàn Thạch Bạo Ngưu ngửa mặt lên trời tê rống, thanh âm vô cùng hoảng sợ, sau hai càng khẽ tăng lực, "xẹt … rắc …!" một tiếng, thân hình cỡ năm thước của nó bị kẹp đứt thành hai đoạn.
Khi chứng kiến Hồng Nhãn Cự Hạt Vương cắn xé thi thể Bàn Thạch Bạo Ngưu, Dịch Vân cả kinh, lẩm bẩm nói: "Con trâu kia từng khiến ta ăn khổ không ít, mà trước mặt con bò cạp kia một chút năng lực phản kháng cũng không có, đây là khác biệt của ngũ giai và tứ giai ma thú … thực lực chênh lệch quá lớn!"
Khi Dịch Vân đang cẩn thận muốn rời đi, Hồng Nhãn Cự Hạt Vương tựa như cảm ứng được, đột nhiên ngẩng đầu lên, lập tức thấy trên cành cây phía xa một tên nhân loại xuất hiện ở địa bàn nó, vụng trộm nhìn "bữa cơm" nó vừa săn được, chuyện này đối với ma thú là không thể chấp nhận.
"Xoạt xoạt xoạt ~~!"
Hồng Nhãn Cự Hạt Vương lập tức bỏ thi thể Bàn Thạch Bạo Ngưu, bật người chạy tới chỗ tên nhân loại kia. xem tại TruyenFull.com
"Tiểu tử, mau! Bậc ma thú này không phải bây giờ ngươi có thể đối phó, thừa dịp nó còn chưa tới vọt lẹ đi!" Môn La thấy Hạt Vương đuổi tới, trong lòng kinh hãi, quay qua thúc giục Dịch Vân.
Nếu là ngũ giai ma thú, lấy thực lực năm sao cao giai của Dịch Vân, Cầu Cầu hiệp trợ có lẽ ngăn cản được nó. Nhưng mà, con Hồng Nhãn Cự Hạt Vương này hình thể so với Hạt Vương ở Lạc Nhật sơn mạch còn lớn hơn rất nhiều, cho thấy nó đã đạt tới ngũ giai đỉnh, tùy lúc là tấn lên lục giai.
Ngũ giai ma thú tương đương thực lực cường giả sáu sao, con bò cạp này còn mạnh hơn, có lẽ tiếp cận sáu sao trung giai của nhân loại, không phải lấy thực lực hiện tại của Dịch Vân đối phó được.
Môn La kinh hoảng, thúc giục gấp, mà Dịch Vân vẫn như cũ đứng im ở trên cành đại thụ, trên tay hồng quang chợt lóe, một thanh ma binh đột nhiên hiện ra trong tay hắn, hắn nhìn chằm chằm Cự Hạt Vương không ngừng tiến lại gần, nói: "Lão đại, từ khi Yêu Đạt Trấn bị đồ diệt, ta liền không ngừng chạy trốn…"
"Khi thoát khỏi Yêu Đạt Trấn, ta ngay cả một sao chiến sĩ cũng không đến, mà Tát Ma gia tộc cùng các đại thế gia khác tìm còn không thấy, ta ly khai thành Đa Ni Tạp, lúc ấy là bốn sao Võ Đồ, sau đó, ở Lạc Nhật sơn mạch ta đào vong cả năm, rồi thật vất vả gặp hung thủ đồ diệt Yêu Đạt Trấn ta cũng chạy chối chết, nếu không phải nhờ Cầu Cầu, ta hiện tại sớm chết lâu rồi…
"Hiện tại, thực lực ma khí ta đều đạt tới lĩnh vực năm sao đỉnh phong, đây là độ cao mà khi trước ở Yêu Đạt Trấn ta không dám tưởng tượng, ta đã mạnh hơn! Chẳng lẽ, bây giờ còn trốn sao?"
Môn La nghe vậy kinh ngạc một trận!
"Ta ngàn dặm chạy tới nơi này, là muốn đột phá thực lực bản thân, nghĩ biện pháp tấn giai sáu sao lĩnh vực, sau đó tham gia Kỳ Vũ Ma Đấu Đại Hội, tự tay đoạt lại lãnh địa Yêu Đạt Trấn… cho nên, ta không muốn chạy trốn!" Dịch Vân ngữ khí lạnh lùng, kiên định nói.
Dịch Vân vừa nói xong, dưới chân bỗng nhiên lên hơn 10 cọc gai, trong nháy mắt liền cắt nát cây đại thụ, tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc đó, trong phạm vi mấy chục thước toàn bộ biến thành núi dao rừng kiếm, không hề có chỗ để né tránh.
Trong sát na từ đại thụ rơi xuống, Dịch Vân mạnh mẽ vận chuyển đấu khí, miệng ngâm tụng ma pháp, hai chân dùng sức đạp lên nhánh cây, không phải lui về mà lại hướng tới Hồng Nhãn Cự Hạt Vương lao ra, nguyên tố thủy hỏa chung quanh điên cuồng tụ tập, bàn tay Dịch Vân vung lên, hai đạo ma pháp thủy hỏa hiện ra, hướng tới chỗ Hạt Vương phóng mạnh tới.
Nhìn Dịch Vân dũng cảm tiến tới, Môn La vẫn cực kỳ lo lắng, tuyệt không để ý vô số mũi nhọn ở dưới đâm vào thân thể hư vô, hắn chỉ là linh hồn tồn tại, không có công kích gì có thể thương tổn được, mang theo chút thần thái kiêu ngạo, lẩm bẩm: "Đã bao nhiều năm? Từ khi tiểu tử này 7 tuổi, năm ấy ta gặp hắn, suốt đến nay đã 10 năm, từ tiểu tử vắt mũi chưa sạch khi ấy, giờ đã có được một cái tâm cường giả …
"Xem ra vai bà vú của ta cũng sắp thành công tốt đẹp rồi!"
Cái gì là tâm cường giả?
Cường giả không ỷ mạnh, không hiếp yếu, cho dù ở tuyệt cảnh tâm cũng không mất, có quyết tâm nghịch chuyển thế cục.
"Dám đấu với trời, dám tranh với đất, có loại khí phách này mới xứng là hậu nhân Tư Đạt Đặc gia tộc!" Nói đến đây, Môn La thở dài: "Chỉ là, tiểu tử thúi này dám lấy mạng đặt cược, ngươi đổ thua là hết vốn a! Nếu ngươi thực chết trận nơi này, Tư Đạt Đặc gia tộc ta về sau sẽ tuyệt hậu… cho nên, lão đại mới bảo ngươi, nhanh nhanh sinh con, coi như an toàn chút, nếu ngươi lại gặp bất hạnh, cùng lắm lão đại ta lại làm bà vú, thay ngươi nuôi lớn đứa con, nhưng mà, tiểu tử ngươi luôn luôn khiến người ta lo lắng a, ai…!"
"Viêm báo, tới!", "Thủy thương xà kích, đánh!"
Một con viêm báo hừng hực lao tới, cùng 10 mũi thương bắn ra, một trái một phải từ trên cao hướng Hạt Vương lao xuống.
Bầu trời tối đen, nhất thời bị hai luồng ánh sáng hồng lam chiếu sáng, liệt hỏa nóng rực, thủy thương lạnh lẽo thấu xương, hai năng lượng nguyên tố bất đồng bình yên phân ra hai bên, một chút ảnh hưởng lẫn nhau cũng không có, ngược lại, uy thế còn mạnh hơn vài phần.
Viêm báo, xà thương từ bầu trời đêm lao xuống, vẽ thành hai đường hồng lam. Chỉ thấy một bên rừng gai gặp cực nóng bốc cháy, bên kia bị băng đóng bao phủ chu vi hơn 10 thước. Biển lửa tường băng phân ra trái phải, nhất thời hiện lên một màn thiên địa kỳ cảnh.
"Rầm!"
Đúng lúc này, Dịch Vân sau khi xuất ra hai đạo ma pháp, đột nhiên hai tay hắn nắm chặt ma binh, giơ lên cao, đấu khí toàn thân dũng mãnh dung nhập vào trong ma binh, toàn thân vận lực lên tay, 1 chiêu đánh ra, một đạo kiếm quang nửa vầng trăng theo đó bắn ra, tốc độ cực nhanh đuổi theo viêm báo phía trước, xông đến chính giữa hai đạo ma pháp, cùng đánh lên thân Hồng Nhãn Cự Hạt Vương.
Một đạo kiếm quang, hai đạo ma pháp đan xen vào nhau, cơ hồ cùng thời gian phóng đến trước mặt Hạt Vương, đây đã là thế công phối hợp hoàn mỹ nhất mà hiện thời Dịch Vân có thể xuất ra. Sức mạnh hợp lại, tăng cường lẫn nhau, tiến đến rất gần lục tinh lĩnh vực.
"Hoát hoát hoát!"
Hạt Vương thấy ba đạo thế công lực lượng cường đại cùng đánh úp lại, hỏa tốc ngừng thân thể to lớn lại, mồm to há ra, chỉ trong nháy mắt một mũi tên dài ba thước màu vàng từ đó bắn ra, hướng thế hợp công phía trước oanh tới.
Chỉ thấy quang cầu ẩn chữa năng lượng khổng lồ, lúc tiếp xúc kiếm quang tím đỏ lập tức cắn nuốt sạch luồng kiếm khí đó. Sau đó lại đón đầu viêm báo cùng hơn mười mũi băng thương, tất cả hòa lẫn vào nhau, năng lượng áp chế đối phương, lát sau toàn bộ tiêu thất trong không khí, chỉ còn quang cầu ánh sáng thoáng mờ nhạt…
Bốn đạo công kích uy thế khổng lồ cùng đánh vào nhau, trong đó ba đạo toàn bộ tiêu tán, quá trình này chỉ diễn ra không quá cái chớp mắt, nhưng vô cùng mãnh liệt, chỉ có khí lưu sau khi năng lượng nguyên tố va chạm bị chấn động gợn sóng bắn ra bốn phía.
Mắt thấy Hạt Vương phụt ra địa hệ quang cầu, thế nhưng dễ dàng hóa giải thế công mạnh nhất của mình, Dịch Vân trong lòng run lên: "Con Hồng Nhãn Hạt Vương này so với con ở Lạc Nhật sơn mạch còn mạnh hơn rất nhiều, đây là thực lực đích thực ngũ giai ma thú sao? Quả nhiên có lực lượng như cường giả lục tinh trung giai của nhân loại."
Địa hệ quang cầu dài ba thước sau khi đánh tan công kích của Dịch Vân, tốc độ hơi chậm một chút, sau từ không trung cực nhanh bổ xuống đầu Dịch Vân, mạnh mẽ tựa như mũi tên rời dây cung.
Dịch Vân thấy vậy lòng phát lãnh: "Chỉ nhìn nó vừa rồi dễ dàng cắn nuốt ba đạo liên hoàn công kích của ta là biết, nếu bị quang cầu này bắn trúng nhất định thi cốt vô tồn!"
Thân thể lại đang rơi xuống hướng quang cầu, trong lúc nguy cấp, Dịch Vân vận khởi ma lực trong khí hải, hai tay xoay ngang, đột nhiên mở rộng ra ngoài, một ma pháp đại hộ thuẫn chừng năm thước hiện ra trước mặt, gắt gao bảo vệ hắn.
Hai màu lam hồng đan vào nhau tạo thành ma thuẫn cực lớn, chính là dung hợp ma pháp hắn tự nghĩ ra, "Băng sơn viêm thuẫn".
"Ầm ~~!"
Trong nháy mắt Băng sơn viêm thuẫn hiện ra từ hư không, địa hệ quang cầu liền va chạm, cả hai hòa vào một khối, thanh âm nổ vang lan truyền phạm vi hơn 10 dặm, làm bừng tỉnh vô số chim rừng, dã thú hốt hoảng chạy trốn.
Hai đạo ma pháp khác thuộc tính va chạm lẫn nhau, sinh ra lực đạo khổng lồ, nhất thời Dịch Vân ở sau Băng sơn viêm thuẫn bị chấn bay về sau.
Lúc đang bay ngược về sau, hắn thấy ma pháp thuẫn cùng địa hệ quang cầu trên không trung từ từ áp chặt, hợp lại thành một khối, rất nhanh triệt tiêu năng lượng của đối phương. Sau đó, địa hệ quang cầu dài ba thước kia rất nhanh thu nhỏ rồi tan rã, tiêu tán bên cạnh dung hợp ma pháp hộ thuẫn.
Môn La vẫn ở tại chỗ cách đó không xa, nhìn thấy kết quả này không khỏi cảm thán nói: "Quả nhiên đúng như ta sở liệu, tiểu tử này có thể đem đấu khí xen lẫn vào trong song hệ dung hợp ma pháp, năng lực phòng vệ quả thật tăng cao lên một tinh cấp. Có thể lấy thực lực năm sao đỉnh phong đối kháng ngoài sáu sao trung giai, thật sự quá đả kích lòng người mà…"
"Pháp môn này thực như lời đầu khô lâu Bối Lợi Mỗ kia đã nói, nhất định có thể viết vào bộ kỳ thư Kỳ Ma Tuyệt Đấu Bảng. Pháp môn quỷ dị có thể vượt qua lạch trời, ngay cả bản lão đại cũng cảm thấy kinh dị vạn phần, chứ nói gì người khác! Nếu ngày sau tiểu tử đem pháp môn bày ra trước mặt nhân thế, không biết toàn đại lục sẽ rung động cỡ nào đây …!"
Hồng Nhãn Cự Hạt Vương phun ra địa hệ quang cầu, hóa giải ba đạo công kích của Dịch Vân, thân hình to lớn liền tăng tốc lao tới, thời khắc quang cầu bị Băng sơn viêm thuẫn chặn lại, nó ở dưới đạp mạnh mấy cái chân, lực đạo đào ra một cái hố to hơn 10 thước, thân hình đồng thời nhảy lên cao, nhằm ma pháp hộ thuẫn công tới.
Băng sơn viêm thuẫn vừa rồi trải qua va chạm, tuy rằng còn lơ lửng giữa không trung, nhưng thân thuẫn đã nứt nẻ khắp nơi, tùy thời đều có thể tan rã.
Hồng Nhãn Cự Hạt Vương lúc này đã vọt tới cạnh hộ thuẫn, vung mạnh cái đuôi nhọn, lập tức đập tan hộ thuẫn, băng vỡ hoa lửa bay đầy trời, nó lại thuận thế phóng tới Dịch Vân ở phía sau.
Dịch Vân bị thổi bay ra sau, trong lúc đang thối lui chợt thấy Hạt Vương một kích chấn vỡ dung hợp hộ thuẫn, lấy tốc độ cực nhanh phóng tới chỗ hắn. Trong nháy mắt đã tới trước mặt hắn, hơn nữa hai càng to gấp ba lần đánh tới hắn. Dịch Vân đang ở giữa không trung, đành phải vận đấu khí vào ma binh trong tay, phản kích lại hai cái càng kia.
Hạt Vương là ngũ giai ma thú đỉnh phong, cùng cấp với sáu sao cường giả, một kích chưa đến, đã mang theo kình phong rát mặt, cho thấy nó đã dùng toàn lực, căn bản không phải hiện tại Dịch Vân có thể ngăn cản. Mà hắn lại đang lơ lửng thế kia, không có chỗ mượn lực để né tránh, cứng đối cứng với Hạt Vương, thật sự là biện pháp duy nhất hắn có thể làm.
Khi toàn bộ đấu khí trong cơ thể hắn tích tụ vào ma binh, đang muốn đánh tới cái càng, Cầu Cầu đột nhiên từ trong lòng hắn thoát ra, ngay thời cơ không tưởng, bất ngờ lao vào Hạt Vương.
Cầu Cầu từ lồng ngực Dịch Vân lao ra, lợi dụng tốc độ cực nhanh, cùng phối hợp với ma binh của Dịch Vân. Mồm nó há to, cắn tới cái càng còn lại.
Hạt Vương thấy con mồi trước mắt sắp bị đánh gục, lại có một con rắn nhỏ đột nhiên lao ra liền cả kinh, nó phản ứng cực nhanh, một cái càng khác đập mạnh vào Cầu Cầu, đẩy văng nó bay trở về. Mà cái càng kia thế công không giảm, hướng người Dịch Vân đánh tới.
Cả kinh khi thấy Cầu Cầu bị phản chấn về, Dịch Vân lập tức thu ma binh che ngang ngực, miệng ngâm tung ma pháp chú ngữ, trong nháy mắt trước người hắn hiện lên ba hộ thuẫn thủy hệ, ma binh cũng phát ra ánh sáng đỏ rực, bốn đạo phòng ngự liên tiếp ngăn cách hắn với Hồng Nhãn Hạt Vương, đây là phòng ngực cực hạn hiện thời của hắn.
"Keng keng keng, Ầm ~!"
Một càng của Hồng Nhãn Cự Hạt Vương sử toàn lực, ngay lập tức oanh phá ba thủy hệ hộ thuẫn, sau nặng nề đập lên ma binh trước người Dịch Vân, lực phản chấn vô cùng lớn đánh Dịch Vân bay ra ngoài như đạn pháo. Lực đạo quá mạnh khiến hắn phải há mồm phun ra hai búng máu tươi, giữa bầu trời đêm, thân hắn như lá vàng rụng thẳng xuống bụi gai trong rừng.