Cầu Ma

Chương 1202: Tạo của ta

Hai mắt Tô Minh lóe lên, tùy ý để mấy ký hiệu kia tới gần, dung nhập vào trong mi tâm của hắn. Khi ký hiệu này biến mất trên trán hắn, trong nháy mắt tâm thần Tô Minh chấn động. Tu vi trong cơ thể hắn lập tức vận chuyển theo một quỹ đạo nào đó, hồi lâu sau mới dần biến mất. Hắn nhìn thấy thân ảnh một nam một nữ trên bầu trời kia lại trở về một mặt gương cực lớn kia rồi biến mất trên bầu trời.

- Hiểu ra lực lượng ký hiệu, cảm ngộ ý niệm của các ngươi, dùng niệm hóa thành ý, dùng ý của các ngươi đi sáng chế tạo của các ngươi!

Ánh mắt lão già áo bào trắng đảo quanh bốn phía, lạnh nhạt nói xong, khoanh chân ngồi xuống, vẫn không nhúc nhích.

Những người ngồi khoanh chân bốn phía cũng đều lâm vào cảm ngộ.

Tô Minh cũng đang ngồi đó, trầm mặc nhắm nghiền hai mắt, cảm ngộ lời nói của lão già kia, học tập thuật mạnh nhất của Đại Man Bộ, Hoang Cổ Nhất Tạo.

- Niệm của ta là Man Thần niệm...

Tô Minh thì thào. Đây là niệm từ sớm nhất của hắn. Đây là quyết định của hắn vào một khắc trở thành Man Thần, quyết định đối với Man tộc.

Tín niệm này kiên định trong nội tâm Tô Minh. Hắn cảm thấy tuế nguyệt đang trôi qua. Hắn nhìn thấy mặt trời, trăng sao đang vận chuyển, thấy được tộc nhân bốn phía có người rời đi, có người lại tới.

Hắn càng thấy có người giống như nắm giữ được lực lượng của Hoang Cổ Nhất Tạo này, bạo phát ra hào quang chói mắt. Hắn cũng nhìn thấy thời gian trôi đi rất nhanh, người già trong bộ lạc chết đi, trung niên trở thành người già, trẻ con trở thành trung niên, cho tới khi không biết qua bao nhiêu năm, mỗi đời tộc nhân ở nơi này sinh sôi nảy nở. Những người ở trên sân này cũng được thay bằng một đám người mới.

Về phần lão già áo bào trắng kia cũng đã hết thọ nguyên mà qua đời, đổi lại Tiên linh trên bầu trời lần lượt xuất hiện trong ánh sáng, lần lượt truyền thừa Hoang Cổ Nhất Tạo.

Thậm chí Tô Minh còn phát giác ra là trong bao nhiêu năm tháng trôi qua, những Tiên Linh phủ xuống kia, trên mặt bọn họ dần dần không còn nụ cười, bị thay thế bằng vẻ âm trầm, bị ý kinh hoảng trong nội tâm thay thế. Cho tới khi bọn họ cũng không thường xuyên giáng xuống như trước mà thời gian dần dần càng ngày càng ít.

Dù là như thế, Tô Minh cũng không nhớ ra rốt cục mình được truyền thừa Hoang Cổ Nhất Tạo này bao nhiêu lần rồi. Cho tới một ngày hắn nhìn Tiên Linh trên bầu trời biến mất, nhìn bộ lạc Man tộc trên đại địa sinh sôi nảy nở, giống như chưa tràn đầy. Cho tới ngày hôm nay, hắn nhìn bầu trời xuất hiện nổ vang, trong tiếng nổ vang liền tan vỡ....

Bầu trời chia năm xẻ bảy. Tô Minh thấy được rất nhiều Tiên Linh yên lặng từ trên trời nhìn mặt đất, nhìn Đại Man Bộ, nhìn những bộ lạc khác, nhìn tộc đàn mà bọn họ chế tạo ra. Tô Minh cũng đang nhìn lại bọn họ.

Thần sắc bọn họ ảm đạm. Bọn họ mang theo tiếc nuối. Sau khi sáng tạo ra một đại điện thay thế bọn họ truyền thừa, thân thể bọn họ liền biến mất ở cuối trời. Khí tức của bọn họ theo thời gian trôi qua cũng biến thành hư vô. Một tia chớp đỏ đột nhiên giáng xuống. Tô Minh nhìn hình dáng tia chớp kia giống hệt như tia chớp ở mi tâm hoang thú.

Tia chớp này đánh thẳng lên đại điện do Tiên linh sáng tạo, tiếng nổ vang trời. Đại điện dù không tan vỡ nhưng xuất hiện trọng thương không thể khép lại được....

Tô Minh thấy được hết thảy.

Hắn cũng thấy được niên đại Tiên Linh biến mất, ở tộc đàn đại chiến. Trong trận chiến này hắn thấy người của Đại Man Bộ tử vong từng người một, ấy bọn họ vì thăng tiên, biến Tế Tiên thai thành Thăng Tiên thai. Mỗi người tộc nhân đều đi tìm trình tự của Chúng Linh Điện. Tô Minh thấy rất nhiều người tử vong.

Hắn thấy trẻ con trong bộ lạc không còn mỉm cười hồn nhiên nữa, còn thấy tộc nhân từ từ tàn lụi...

- Ý của ta là quật khởi Man tộc!

Sau khi chứng kiến tất cả, Tô Minh ngồi trên Thăng Tiên thai liền thì thào tự nhủ. Ý của hắn đã từng tồn tại nhưng hôm nay biến thành cực kỳ kiên định.

Tô Minh nhắm một lại. Khi hắn mở ra một lần nữa thì giống như đã đi qua không biết bao nhiêu tuế nguyệt. Đại Man Bộ đã trở thành một phế tích trống trải. Hắn nhìn thấy mình đang đứng trên sân, chẳng biết lúc nào lại có thêm một người.

Đó là lão già, một lão già mặc trường bào. Trước mặt hắn có một sống lưng hung thú. Hắn nhìn lên trời, hai mắt vô thần, tay phải cầm một khối đá. Xương sống kia xung động, phát ra tiếng răng rắc.

Tiếng động này vang vọng khiến người ta nghe thấy mà nội tâm xuất hiện đau đớn. Có thể giờ phút này tâm thần Tô Minh xuất hiện chấn động mãnh liệt. Hắn nhìn lão già kia. Cặp mắt của hắn hơi mơ hồ. Lão già này là một người mù, dáng vẻ giống hệt người mù mà Tô Minh đã gặp ở đại địa Man tộc. Nhưng lúc này nhìn lại, hắn lại thấy đối phương giống A Công của Tô Minh như đúc!!

Cảnh tượng này khiến Tô Minh nghĩ tới lời đối phương nói với hắn... Giới Man Sơn.

Trên người lão già này, Tô Minh cảm nhận được một luồng chấn động cường đại. Chấn động này đại biểu cho tu vi, là một loại lực lượng khiến Tô Minh cảm thấy kinh hãi. Càng khiến Tô Minh co rụt hai mắt lại đó là lão già này không phải giống như lão nhân mù của Man tộc hay A công mà trên người hắn có khí tức của Linh tiên.

Tô Minh tận mắt thấy hắn lộ nụ cười thảm, tay trái nâng lên vỗ vào Thăng Tiên thai một cái. Lập tức linh đài chấn động, sau đó toàn bộ đại địa cũng chấn động. Trong nháy mắt bầu trời cũng run rẩy. Toàn bộ thế giới trong chớp mắt này thay đổi triệt để.

Ban ngày biến thành hoàng hôn, bông tuyết bắt đầu rơi. Toàn bộ đại địa đã trở thành lạ lẫm. Mà ngay cả Thăng Linh thai cũng một lần nữa trở thành một tế đàn cao cao. Mấy chục người Man tộc mặc áo đen, yên lặng quỳ lạy ở phía xa xa. Từ phía xa có thể thấy một hoàng cung rất lớn....

Tô Minh khi nhìn thấy tất cả bốn phía, thân thể run rẩy. Đây là cảnh hắn rất quen thuộc. Đây là... Đại Ngu Hoàng Cung mà hắn đã thấy ở Man tộc!!

Răng rắc, răng rắc...

Tiếng động này vang vọng bốn phía, phiêu diêu trong gió tuyết, rất lâu không tiêu tan. Gió tuyết trên bầu trời càng lúc càng nhiều, tuyết bị gió cuốn, tung bay tám phương.

- Còn có hy vọng sao... Còn nữa không...

Tiếng nói tang thương sục sôi trong gió tuyết, mang theo vẻ bi thương, mang theo tiếng gào rút không cam lòng, truyền ra từ trong miệng ông lão kia.

Gió tuyết nức nở nghẹn ngào, giống như trả lời ông lão, đồng thời cũng phá tiếng nói của hắn thành từng mảnh nhỏ, bao phủ bên trong gió tuyết.

- Nếu như có hy vọng thì hy vọng ở phương nào? Nếu không có hy vọng thì tại sao lại cho ta thấy!!

Lão già giống như điên cuồng, gào thét cuồng loạn vang vọng chín tầng trời. Tô Minh kinh ngạc nhìn tất cả, trầm mặc không nói.

Tuyết càng lớn.

- Nếu ngươi đã cho ta ấy thì nhất định sẽ có hy vọng. Thế nhưng hy vọng... Ở phương nào!

- Hôm nay Minh Hoàng mất rồi, Tam Thái Khai Hoang, gió tuyết thế này. Vạn Cổ Nhất Tạo, lão phu định lừa trời!

Tay trái lão già nâng lên bấm pháp quyết. Lập tức Tô Minh thấy gió tuyết bốn phía trong thiên địa trong chớp mắt ngưng tụ lại, hóa thành một con rồng gió tuyết, ngửa mặt lên trời gào rú, lao thẳng lên trời xanh.

Nhưng trong nháy mắt khi con rồng gió tuyết này phóng tới trời xanh, giống như nó đụng phải một vách ngăn vô hình. Dường như có một luồng ý chí bỗng giáng xuống, đánh tan con rồng gió tuyết này.

Lão già ngửa mặt lên trời rống một tiếng, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Cùng lúc đó, mấy chục vạn tộc nhân Man tộc dưới tế đàn cũng đều quỳ lạy, cắn chót lưỡi, đồng thời phun máu tươi. Máu tươi của bọn họ nhanh chóng dung hợp một chỗ, tính cả máu tươi của lão già kia mà bay lên bầu trời, dung hợp với con rồng gió tuyết, thình lình hóa thành một con huyết long như máu tươi đầm đìa. Mang theo tiếng gào rú của mấy vạn Man tộc, huyết long này lại xông lên bầu trời một lần nữa.

Tiếng nổ vang vọng. Nó phá tan được tầng ngăn cách vô hình kia, đi tới một điểm rất cao trên trời xanh thì thân thể đột nhiên ngừng lại...

Trong nháy mắt này, huyết long giống như thấy được bên ngoài bức tường ngăn cách trên trời xanh, thấy được một cảnh tượng.

Cảnh tượng đó chỉ có một vật... Đó là một con bướm, một con bướm đang bay múa bên ngoài trời xanh...

Ầm!

Huyết long rống lên thê lương, thân hình tan vỡ, hóa thành từng bông tuyết màu máu, rơi xuống khắp không trung. Cũng vào lúc này, trong chớp mắt khi huyết long tan vỡ, từ miệng nó truyền ra một tiếng rống thê lương hoàn toàn bất đồng!

- Thương...

Tại thời điểm tiếng rống này vang vọng, tâm thần Tô Minh chấn động. Lão già bên cạnh tràn máu tươi khỏi khóe miệng, cũng thì thào một chữ.

- Thương...

Tay phải hắn nắm lấy tấm đá, giờ phút này đặt bên trên xương sống của thú dữ kia, vẫn không nhúc nhích.

- Ta nhìn thấy một thế giới mà các ngươi không nhìn thấy... Không nhìn thấy... Hy vọng...

Lão già thì thào đắng chát, cầm tấm đá trong tay phải, lại ma sát lên xương thú, phát ra âm thanh răng rắc.

Thân ảnh của hắn lộ vẻ đìu hiu, dung hợp với tiếng động này, lộ cảm giác bi ai và cô độc, xuống dốc.

- Hy vọng... Không phải ở chỗ này mà đang ở tương lai...

Lão già thì thào.

Hình ảnh tới thời khắc này, Tô Minh lại nhắm mắt lại. Khi hắn mở mắt ra lần nữa, hình ảnh đã thay đổi. Cũng không biết qua bao nhiêu năm rồi. Thiên địa nổ vang, từng luồng sương mù tràn khắp tám phương. Tiếng tử vong thê lương vờn quanh bốn phía. Tô Minh kinh ngạc nhìn mảnh đất này trong trường hạo kiếp đã trở thành phế tích. Thời gian dần trôi qua, cho tới khi bốn phía tĩnh mịch. Tô Minh trầm mặc, đứng dậy, nhìn thấy bốn phía có vô số hồn phách.

Những hồn phách này dường như lúc trước khi Tô Minh hiểu ra, ở nơi này qua tuế nguyệt viễn cổ, tại thời điểm Tô Minh thăng linh vẫn tồn tại ở đâên lặng nhìn Tô Minh. Cho tới giờ khắc này, Tô Minh mới nhìn thấy bọn họ.

Đó là số hồn vô biên vô tận, vượt qua cả tỷ hồn. Đó là tất cả người của Đại Man Bộ đã chết. Bọn họ bởi Tô Minh xuất hiện, bởi Tô Minh tồn tại mà xuất hiện, thấy Tô Minh cảm ngộ, thấy Tô Minh bước vào Linh tiên...

Tô Minh yên lặng nhìn bọn họ. Giọng nói của hắn hơi khàn khàn, thì thào nói nhỏ.

- Tạo của ta là một lần nữa sáng tạo ra Đại Man Bộ, cho hồn các ngươi có khí tức! Đây chính là tạo của ta, cũng là Man Thần tạo!

Trong tích tắc khi Tô Minh mở miệng, hồn phách bốn phía đồng thời cúi đầu với hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất