Vòng xoáy phát ra lực hút cuốn lấy, Tô Minh bước vào trong hố đen, tầm mắt biến mơ hồ nhưng giây sau tan biến. Tầm mắt Tô Minh rõ ràng, trông thấy phế tích thê lương.
Vô số đá vụn bềnh bồng giữa không trung, mặt đất giăng đầy khe nứt, có nơi vỡ ra. Trên bầu trời không phải màu lam mà là xám, đưa mắt nhìn không có thực vật nào, tử khí đậm đặc tràn ngập trên mặt đất.
Năm con chó trắng bên cạnh Tô Minh đã mất tích, nhưng tinh thần hắn còn liên hệ với chúng. Năm con chó trắng cảm ứng được Tô Minh, đang lao nhanh tới.
Trước mặt Tô Minh có một hòn đá bềnh bồng giữa không trung, kích cỡ khoảng ngàn mét. Trên hòn đá có một tế đàn cổ kính, trông sứt mẻ tổn hại, có chín tầng, bên trên có một cái cây dường như hóa thạch. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy cây có chín nhánh, cuối mỗi nhánh có một con bướm.
Tô Minh nhìn tế đàn, mắt chợt lóe, bay lên lao hướng tế đàn. Khoảnh khắc Tô Minh đã đến gần, đứng trên tế đàn. Mắt Tô Minh sáng ngời nhìn cây hóa thạch, đặc biệt nhìn chằm chằm vào chín con bướm trên cây. Hình dạng con bướm giống hệt như Tang Tương mà Tô Minh đã thấy.
Tình hình này làm tinh thần Tô Minh chấn động, bỗng nghiêng đầu nhìn bên phải. Chỉ thấy trên bầu trời bên phải có một bóng người xuất hiện, là một người đàn ông trung niên, mặc áo dài màu lam. Người đàn ông trung niên xuất hiện liền lộ vẻ mặt cảnh giác, nhưng khi đưa mắt nhìn hướng Tô Minh, thấy hắn và tế đàn dưới chân hắn. ánh mắt Tô Minh liếc Tô Minh, hiển nhiên nhìn ra tu vi của hắn, nở nụ cười.
Người đàn ông trung niên mỉm cười nói:
- Không ngờ lần này may thật, mới tiến vào liền trông thấy một tế đàn. Vị đạo hữu này, nhường tế đàn cho Lâm ta được không?
Người đàn ông trung niên cất bước đi hướng Tô Minh, phát ra tu vi. Tô Minh nhìn ra được người đàn ông trung niên là một cường giả tứ trọng đạo tiên cảnh.
Tô Minh liếc tế đàn, trong thế giới tầng thứ nhất có mười vạn tế đàn tương tự. Tô Minh không lên tiếng, lắc người định quay đi. Tô Minh muốn quan sát thế giới này nhiều hơn chút, không cần thiết vì một tế đàn mà ở lại lâu.
Mắt thấy Tô Minh sắp rời đi, người đàn ông trung niên mỉm cười đi tới. Nhưng khi người đàn ông trung niên bước vào tế đàn thì mắt chợt co rút, nhìn chằm chằm Tô Minh bước đi.
- Bộ dạng của ngươi... Ngươi là tam hoàng tử của Thất Nguyệt tông!
Người đàn ông trung niên thân thể run lên, mắt lộ vẻ mừng như điên. Người đàn ông trung niên mặc kệ tế đàn, hóa thành cầu vồng lao hướng Tô Minh.
- Ha ha ha ha ha ha! Hôm nay hết sức may mắn, chẳng những thấy một tế đàn mà còn thấy tam hoàng tử bị Tu La môn, Nhất Đạo tông treo giải thưởng! Tam trọng đạo tiên cảnh bình thường. Hôm nay là ngày Lâm ta được tạo hóa rồi!
Người đàn ông trung niên hóa thành cầu vồng lao nhanh hướng Tô Minh.
Tô Minh nhíu mày, khóe môi cong lên. Tô Minh vốn định rời đi nhưng nếu người đàn ông trung niên đã không muốn, nếu gã đã muốn chết như vậy mà hắn không thành toàn thì hơi kỳ.
- Thử Tinh Thần Tiên cũng tốt.
Tô Minh giơ tay phải lên. Dây đỏ trên cổ tay hắn biến mất. Tô Minh vung tay phải, trên bầu trời phát ra tiếng nổ ầm ầm, bóng roi to lớn như sao hợp thành buông xuống mặt đất, xoay quanh bên cạnh hắn. Người đàn ông trung niên biến sắc mặt vội đứng lại, thụt lùi ra sau, vẻ mặt trầm trọng, hoảng sợ. Hai tay người đàn ông trung niên bấm pháp quyết, ngoài người xuất hiện một tầng áo giáp, ngoài áo giáp phủ mười tầng sáng trận pháp.
Nhưng dù là vậy thì khi Tô Minh vung roi lên, tiếng ầm ầm phát ra. Phòng ngự mười tầng trận pháp tan vỡ, áo giáp trên thân người đàn ông trung niên vỡ nát, bao gồm cơ thể gã bị roi đụng vào liên hộc máu. Ký ức của người đàn ông trung niên biến hỗn lonạ, giống như roi không phải quất vào người mà là đầu óc, khuấy não.
Máu phun ra, người đàn ông trung niên hét thảm thiết. Tô Minh lắc người đến trước mặt người đàn ông trung niên, giơ tay lên, ấn ký mặt trăng trong lần bàn tay chợt lóe ấn vào trán gã.
Tay phải của Tô Minh đụng vào trán người đàn ông trung niên, lực hút mạnh mẽ sinh ra từ ấn ký trong lòng bàn tay của hắn. Người đàn ông trung niên hét cực kỳ thảm thiết, ngoài người héo tàn, nhiều sự sống, tu vi trong mấy giây ùa vào ấn ký trong lòng bàn tay Tô Minh. Tiếng hét yếu dần, kh ithanh âm biến mất, trước mặt Tô Minh, người đàn ông trung niên chỉ còn lại có bộ xương gầy héo tàn. Linh hồn, mọi thứ của người đàn ông trung niên từ giây phút kia đã vĩnh viễn rời khỏi thân thể của gã.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, có ấn ký thần thông của ông lão, có Tinh Thần Tiên, có ý chí bốn chân giới, thậm chí về mặt tu vi chỉ yếu hơn đối phương một chút. Tô Minh như vậy nếu phải đấu một trận với người đàn ông trung niên mới chiến thắng thì hắn đã không là Tô Minh.
Tô Minh thu tay phải lại, cổ tay xuất hiện sợi dây đỏ. Tô Minh cất bước quay trở về tế đàn, đứng đó. Tô Minh giơ tay trái lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọc giản ấn vào thân cây hóa thạch. Ngọc giản lóe ánh sáng, cây hóa thạch trên tế đàn như hồi phục sự sống, dần sống dậy. Lúc cây sống dậy phát ra mùi hương, Tô Minh ngửi một chút, mắt chợt lóe. Tô Minh phát hiện ngửi một chút liền tăng tu vi.
Đạo linh trong con mắt thứ ba trên trán Tô Minh dường như rất thoải mái trong mùi hương ngọt ngào, đệ tứ trọng đạo linh ngưng tụ thêm chút.
Việc này thật quái dị, theo lý thì Cổ Thái đại trưởng lão không có lý nào quên việc tăng tu vi thế này, bởi vì dù lão không nói thì Tô Minh cũng sẽ phát hiện được. Vậy thì chỉ có một khả năng...
Mắt Tô Minh lóe tia sáng.
- Không lẽ mùi hương ngọt ngào này không giúp ích cho tu vi của ngươi khác?
Mắt Tô Minh chớp lóe, khoảng hai mươi giây sau thạch thụ trên tế đàn hoàn toàn sống lại, một cột sáng phóng lên cao. Từ xa cũng thấy được cột sáng này, vì khi cột sáng bắn lên trên thì Tô Minh thấy phương xa nơi chân trời có nhiều cột sáng đâm lên trời. Hiển nhiên những cột sáng đại biểu lúc này có nhiều tế đàn bị mở ra.
Cột sáng sẽ vĩnh viễn tồn tại, chẳng qua sẽ bị người tông môn khác tùy thời hoán đổi. Mộ khi cột sáng xuất hiện thì như hải đăng đối với người tông môn khác, sẽ bị hấp dẫn đến ngay.
Tô Minh trầm ngâm, đắn đo khi tế đàn mở ra sẽ có mùi hương ngọt ngào. Tô Minh lắc người lao nhanh ra xa, vừa xem xét ngọc giản vừa dựa theo chỉ dẫn trong ngọc giản đi tới nơi tu sĩ Thất Nguyệt tông tụ tập vừa tìm tế đàn.
Nửa tiếng sau, mặt đất trước mắt Tô Minh có một tế đàn đang bị mở ra, bên ngoài tế đàn có một thanh niên cầm ngọc giản ấn vào thạch thụ đã sống dậy. Bên cạnh thanh niên có bốn tu sĩ mặc quần áo giống nhau chiến đấu sinh tử với bốn người khác, ngăn cản Bọn họ quấy rầy.
Tô Minh thấy vậy mắt chợt lóe, hóa thành cầu vồng lao nhanh tới đây. Tốc độ của Tô Minh rất nhanh, khoảng vài giây, khi bảy, tám người đang đánh nhau thì hắn đã tới gần. Tu vi của Tô Minh vượt qua nhóm người này rất nhiều, khi hắn đến gần thì Bọn họ biến sắc mặt, đặc biệt là thanh niên mở ra tế đàn, con ngươi co rút.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang vọng, Tô Minh đến dấy lên cơn gió thổi bay nhóm người. Tô Minh như hóa thành tàn ảnh xuất hiện trên tế đàn, vung tay phải lên. Thanh niên đang mở ra tế đàn, đã thành công hơn một nửa hộc máu, vội lùi nhanh ra sau, độc ác nhìn Tô Minh. Thanh niên thấy Tô Minh đứng trên tế đàn, tay trái cầm ngọc giản, ấn vào.
Nhóm người bị văng ra giờ im lặng quay đầu đi, không chút dừng lại. Dù là thanh niên vẻ mặt oán độc cũng không lên tiếng, đi ngay.
Hai mươi giây sau, tế đàn nơi Tô Minh đứng xuất hiện ngột sáng. Cột sáng phóng lên cao, mùi hương tỏa ra, Tô Minh lại cảm nhận tu vi biến đổi. Mắt Tô Minh lóe tia sắc bén, khi mùi hương biến mất thì hắn hóa thành cầu vồng lao đi xa.
Một tiếng sau, bóng dáng Tô Minh lao nhanh qua từng tế đàn bị mở ra trong không gian tầng thứ nhất. Tô Minh có thử ấn ngọc giản của Thất Nguyệt tông vào những tế đàn đã mở, tuy thay đổi màu cột sáng nhưng kốc mùi tỏa ra. Tô Minh liền hiểu chỉ có lần mở đầu tiên mới cótác dụng như vậy. Giống như là linh khí tích hũy nhiều năm qua lan tỏa khi được mở ra, linh khí vô dụng với người ngoài nhưng là chất bổ cực kỳ quý giá với Tô Minh. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Tô Minh tính cẩn thận, nếu hắn mở ra hết mười vạn tế đàn, hút mùi hương như vậy thì tu vi sẽ ngưng tụ ra nhất trọng đạo linh. Nhưng khả năng này không lớn, tuy nhiên mới có tầng thứ nhất, vẫn còn tầng thứ hai, ba. Mắt Tô Minh lóe tia sáng, tâm tình hân hoan.