Cầu Ma

Chương 404: Không làm tiên!

Cùng lúc đó, trên người Tô Minh, hắn chịu đựng nỗi khổ sáu sợi chỉ chui vào tim thì các vị trí trên người nổi cục u.

Bộ dạng những cục u hệt như mấy cái ở trên trời, khiến Tô Minh trong chớp mắt này không thành hình người.

Cảm giác thống khổ ấy khiến tiếng cười cảu Tô Minh càng lớn hơn. Hắn nhảy người lên, trong lúc Địa Khí Long không ngừng thu nhỏ thì ấn pháp quyết, lao vào trong đầu Địa Khí Long, kéo theo con rồng xông hướng bầu trời tiên tộc.

Trên bầu trời, theo sáu mươi bảy cục u vỡ nát, bên trong sáu mươi bảy con giống ve đen mọc cánh bay ra!

Những con trùng quái dị rít gào lao hướng Địa Khí Long, hai bên ở trên bầu trời lần nữa đụng chạm, tiếng *oành oành* vang vọng. Địa Khí Long thân hình từ mặt đất vọt lên, mặc kệ đám sâu chui vào. Tô Minh không để ý thân thể đau đớn, kéo theo Địa Khí Long vọt hướng trời tiên tộc.

"Nếu Đế Thiên ngươi có thể giáng trần trời phạt, ta thà rằng hủy trời, từ đây cắt đứt huyết mạch tiên, không làm tiên nữa!" Tô Minh tóc đỏ gầm lên.

Địa Khí Long hoàn toàn đụng vào bầu trời, tiếng ầm ầm vang vọng, bầu trời xuất hiện sóng gợn dao động, dấu vết rạn vỡ!

Nhưng cùng lúc đó, Địa Khí Long vỡ ra từng tấc, đánh vào bầu trời xong tan vỡ biến mất. Tô Minh hộc bãi máu, khắp người đau đớn, ngoài thân thể tràn ngập trùng đen, tử khí lộ ra trên người.

Còn bầu trời tiên tộc cũng chỉ là xuất hiện từng vòng nứt vỡ, dấu vết tan vỡ đang nhanh chóng khép lại.

"Ngươi xuất hiện là ngoài ý muốn. Tất cả, kết thúc. Trước lục thất thiên phạt, hồn ngươi sẽ tan biến, tất cả trở về quỹ tích cũ."

"Kết thúc? Chưa đâu!"

Khi Đế Thiên phát ra tiếng nói thì Tô Minh bị bầy trùng đen cắn xé, khắp người bọc mũ vỡ, bên trong người chín sợi chỉ xanh xé rách nội tạng, dày đặc tử khí phát ra thanh âm kỳ dị.

"Ta nhớ ra rồi, ta không phải Tô Minh, ta là…Hồng La!!! Ta là Hồng La lão tổ!!!"

Tô Minh vốn hai mắt khép kín bỗng mở ra, bên trong lóe tia sáng. Khoảnh khắc trước khi chết, trước khi hồn hắn tan biến, trong giây phút sinh tử, ký ức mơ hồ đột nhiên rõ ràng.

Hắn nhớ ra thân phận của mình, nhớ ra tên mình!

"Ta là Hồng La lão tổ, ta là con trai tiên đế, ta nói có đúng không, sư huynh Đế Thiên thân mến của ta?" Mắt Tô Minh chớp lóe tia sáng, người mạnh run lên, thần thức lập tức khuếch tán, đẩy trùng ra một mét nhưng chúng không bị tổn hại, lại xông về phía hắn.

"Ta nhớ ra rồi, năm đó ngươi vì có e ngại nên không dám giết ta, phong ấn ta trong người Túc Mệnh, ta nhớ ra rồi!!! Túc Mệnh, ha ha, thân thể này, không lẽ chính là Túc Mệnh? Ta nhớ rồi, nơi này là Man tộc, là cố hương của Man Thần đời thứ nhất. Sau khi Man Thần đời thứ nhất đi rồi, ngươi cùng người khác giết vào nơi này, chấp hành kế hoạch giết chết Man Thần đời thứ hai. Trở vền rồi ngươi mang theo một đứa trẻ, trong đó một chết một sống. Đứa sống kia, chính là thân hình ta đang ở đúng không? Đứa trẻ bị cha ta đích thân xem xét, đặt tên là Túc Mệnh!" Tô Minh tóc đỏ âm trầm nói.

Đế Thiên biểu tình vẫn lạnh lùng, không lên tiếng, tay phải nâng lên chỉ hướng Tô Minh. Lập tức tất cả bọc mũ trên người Tô Minh đều thối rữa, bốn phía trùng vọt tới chui vào chỗ mục rữa, điên cuồng cắn xé. Trong người Tô Minh, chín sợi chỉ xanh trực tiếp đâm vào trái tim!

Tô Minh tóc đỏ lượn lờ tử khí, khóe miệng bỗng lộ nụ cười quái dị.

"Sư huynh thân mến của ta, ta có một thuật pháp, trừ phi ngươi đã quên rồi, đây chắc cũng là nguyên nhân năm đó ngươi không giết chết ta. Hoàng mạch tiên tộc ta, có cổ pháp bổn mệnh! Thập mệnh khả thụ!"

Khoảnh khắc Tô Minh tóc đỏ nở nụ cười, sức sống trên người bỗng biến mất, đứt hơi. Nhưng khoảnh khắc hắn chết thì sức sống lập tức lại xuất hiện, lần này khí thế mạnh hơn trước nhiều.

Những trùng đen chui vào người hắn lập tức rời đi, nổ tung ngoài người hắn, trở thành mảng lớn vòng khói đen. Thân thể hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng khép lại. Vết thương bọc mủ rữa nát chớp mắt khép lại. Thậm chí chín sợi chỉ xanh vốn chui trong người lại bị buộc xuất hiện ở dưới lớp da, như là sắp bịp buộc ra khỏi người.

"Ta nói ngươi chết thì nhất định phải chết…quân mệnh không hai!" Đế Thiên vẫn giữ vẻ mặt như cũ, chậm rãi nói ra câu này. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Khi y thốt ra câu nói, sự sống mới hồi phục trên người Tô Minh tốc đỏ bỗng bị ức chế. Chẳng những thế, còn có dấu hiệu nghịch chuyển. Vết thương khép lại lần nữa xuất hiện, chín sợi chỉ xanh bị dưới lớp da lại chui vào người Tô Minh. Trùng đen bốn phía tan vỡ thành khói đen xuất hiện, ngưng tụ hóa thành sáu mươi bảy con trùng đen nhỏ, như thời gian đảo ngược, xông đến chỗ Tô Minh.

"Đây là cổ pháp truyền thừa hoàng mạch tiên tộc ta, không ngờ ngươi nắm giữ. Xem ra cha ta dữ nhiều lành ít rồi." Mặt Tô Minh tóc đỏ tái nhợt, chua xót nói.

"Ngươi vốn không nên thức tỉnh, phong ấn còn chưa tới lúc mở ra, bây giờ bình định, tất cả như thường." Đế Thiên bình tĩnh nói, tay phải nâng lên, tay áo vung hướng Tô Minh tóc đỏ.

Lập tức gió vô hình xuất hiện trước mặt Tô Minh tóc đỏ, khoảnh khắc đụng vào, người hắn lượn lờ tử khí, thân thể phạm vi lớn mục rữa, bị trùng đen cắn xé, nội tạng hắn bị sợi chỉ xanh xuyên thấu. Người chỉ còn lại một tia sự sống, mà một chút này đang nhanh chóng tán đi.

Theo Đế Thiên phất tay áo gió thổi người Tô Minh, khí đỏ phát ra từ đỉnh đầu hắn, ở sau lưng hóa thành ảo ảnh, bộ dạng ảo ảnh đó khác với hắn. Khuôn mặt tuấn tú lộ ra cảm giác yêu dị, đó mới chính là Hồng La!

Bây giờ gã thân thể ảo ảnh đang nhanh chóng tan biến, hồn bị buộc ra khỏi người Tô Minh. Trên người Tô Minh những con trùng chui ra bay hướng hồn, còn có chín sợi chỉ xanh cũng bay ra, chui vào hồn Hồng La sắp tan đi. Trên người ảo ảnh Hồng La nổi lên sáu mươi bảy cục u, nhanh chóng tan vỡ.

"Sắp chết ư…đây chính là cảm giác cái chết sao…nhưng ta không hối hận!" Ảo ảnh hồn Hồng La biểu tình hoảng hốt, cười to.

Theo hồn ảnh của gã thoát khỏi người Tô Minh, gió thổi quét người hắn bá đạo xông vào trong, khiến vết thương nội tạng trong người hắn trực tiếp khép lại, mục rữa trên người cũng chớp mắt biến mất. Thân thể hắn giống hệt như lúc chưa bị thương. Lực lượng trong người hắn thanh lý tu vi Hồng La để lại.

Tất cả tựa như Đế Thiên đã nói, y phải bình định, đem tất cả quỹ tích hồi phục trở về chưa ra ngoài ý muốn, khiến mọi thứ chấp hành theo ý chí của y, không cho phép xuất hiện ngoài ý muốn nữa!

Lực lượng Đế Thiên ở trong người Đế Thiên tiến hành thanh lý thì Hồng La sắp sửa tan biến, hoảng hốt không biết nhìn thấy cái gì, vẻ mặt ngẩn ngơ, mắt chợt lóe, nhìn chằm chằm Tô Minh hai mắt nhắm nghiền.

"Số mệnh…Túc Mệnh, Đế Thiên, ta hiểu rồi, hóa ra kế hoạch của ngươi là vậy!!! Nếu thế thì để ta trước khi chết giúp hắn một phen!" Hồng La bỗng cất tiếng cười to, mắt lóe tia sáng kỳ lạ. Giây phút tân thể tan biến, ảo ảnh hồn đột nhiên bốc cháy.

"Cổ truyền thừa huyết mạch tiên tộc, Vãng Sinh Đạo!" Hồng La cười to, bây giờ hồn ảnh chỉ còn lại cái đầu, thiêu đốt, mắt lóe hai tia sáng âm u bay ra khỏi mắt gã rơi vào người Tô Minh.

Khi chuyện xảy ra, sắc mặt Đế Thiên lần đầu tiên biến đổi, tay phải nâng lên chỉ về phía trước. Giây phút hai luồng sáng âm u tới gần Tô Minh lập tức tan vỡ hóa thành từng đốm sáng tản ra.

Nhưng ngay lúc đó, điểm sáng tản ra lại ngưng tụ, lấy tốc độ Đế Thiên không kịp ngăn cản chui vào trán Tô Minh. Sau khi chui vào trán, lực lượng tia sáng bùng nổ trong người Tô Minh, va chạm với lực lượng Đế Thiên muốn thanh lý tu vi hắn. Hai lực lượng va chạm trong người khiến Tô Minh hôn mê khóe miệng tràn máu tươi, khiến thân thể hắn rơi xuống dưới đất. Ngay cả Đế Thiên cũng không chú ý, thân hình Tô Minh rơi xuống bị ánh sáng âm u của Hồng La dẫn động rớt tới tòa núi Vu tộc, tế đàn tám góc đỉnh núi, quan tài đá trung tâm tế đàn.

Lúc này, hồn ảnh Hồng La thiêu đốt dần biến mất giữa không trung, nhưng tiếng cười, giọng của gãp vang vọng vô tận trong trời đất.

"Trước đạo một lạy ba vạn năm. Quay đầu phàm trần, không làm tiên!" Thanh âm tang thương của Hồng La dần tán đi, nhưng câu nói của gã vang vọng bên tai Đế Thiên, cũng quanh quẩn trong…hồn Tô Minh!

Thân thể Tô Minh bùm một tiếng rơi vào trung tâm tháp tám góc, trên quan tài, máu nơi khóe miệng chảy xuống quan tài.

Đế Thiên mặt không biểu tình, xoay người hướng mặt đất, tới đỉnh chóp ngọn núi kia, Tô Minh nằm trên nắp quan tài trung tâm tế đàn tám góc.

Đế bào trên người y đã ảm đạm không ánh sáng, đế quan cũng mất đi ánh sáng vàng, mặt y thêm không ít nếp nhăn, bây giờ bộ dáng không giống trung niên. Hiển nhiên cuộc chiến với Hồng La không nhẹ nhàng như mặt ngoài y lộ ra.

"Tất cả, kết thúc." Đế Thiên đi tới tế đàn tám góc.

Nhưng khoảnh khắc y tới gần Tô Minh, lần đầu tiên, biểu tình y thay đổi!

Bởi vì y nhìn thấy một đôi mắt!

Tô Minh mở mắt ra!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất