Trong rừng cây quái dị, dựa theo ý nghĩ của thiếu nữ thì Tô Minh trên đường đi nên chặt hết cây cối, dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi đây mới đúng. Nhưng hành động của hắn khiến thiếu nữ khó hiểu.
Tô Minh mỗi đi một bước đều rất cẩn thận. Hắn đi là nơi đa số cây cối không dày đặc, vậy thì tốc độ sẽ chậm nhiều.
Thiếu nữ không dám mở miệng, nhưng trong lòng băn khoăn về tu vi của Tô Minh, chẳng qua ấn tượng của cô với Tô Minh, bộ dạng tóc đỏ cực kỳ sâu. Dù bây giờ băn khoăn nhưng vẫn cảm thấy A Công lựa chọn sẽ không sai lầm.
Mãi đến khi họ đi trong rừng một ngày, bầu trời có vài vệt sáng xẹt qua, khí thế cực kinh người. Đi qua đầu thì tầng mây cuồn cuộn như bị tách ra, trong vài vệt sáng có năm người.
Trong đó bốn người là thiếu niên nam nữ, người ở trước nhất là một người đàn ông trung niên diện mạo rất tuấn tú. Người này biểu tình lạnh lùng, tỏa ra khí thế cường giả, khi đi qua rừng cây thì cúi đầu nhìn xuống, thấy ba người Tô Minh, đảo mắt qua xong lựa chọn phớt lờ, mang theo bốn thiếu niên nam nữ lao nhanh đi.
Thiếu nữ nhìn thấy tất cả, lòng rất sốt ruột, liếc Tô Minh, chần chờ thật lâu cuối cùng giữ im lặng.
Chỉ có thiếu niên là tâm tình ngược lại với thiếu nữ, gã cảm thấy như vậy rất tốt, khả năng lớn nhất tránh đi rắc rối. Gã chỉ thấy năm người vừa bay qua có chút phô trương, ở Chúc Cửu Giới tràn ngập nguy hiểm mà huênh hoang bay như vậy thì không phải chuyện gì tốt.
Khi ba người ở trong rừng qua đêm khuya thứ nhất thì bầu trời xuất hiện chín mặt trăng. Khi Tô Minh thấy chín mặt trăng, con ngươi co rút.
Chín mặt trăng tỏa ra ánh trăng nhu hòa rắc trên mặt đất, khiến đất lấp lánh ánh sáng, bầu trời nhu hòa hơn, hình như tầng mây dày đặc cũng tản ra trong đêm.
"Nghỉ ngơi!" Tô Minh dừng bước ở nơi bốn phía không có nhiều quái thụ, bình tĩnh nói.
Nói xong hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, thu lại tầm mắt nhìn trăng trên cao, nhắm mắt tĩnh tọa.
Thiếu nữ có chút bất đắc dĩ, cô cảm thấy còn có thể chạy đi tiếp, nên cố gắng đi Vu thành. Cô thậm chí cảm thấy nên bay nhanh đi mà không phải đi bộ, nếu đi bộ thì không biết bao lâu mới đi hết con đường ba mươi vạn dặm.
"Lan Lan, uống nước đi." Khi thiếu nữ trong lòng bất mãn thì thiếu niên tới bên cạnh cô, lấy ra một túi da đưa qua.
"A Hổ, chúng ta cứ đi như vậy thì mất bao lâu mới đến được Vu thành chứ." Thiếu nữ đón lấy túi da, uống một hớp nước, nhỏ giọng lầm bầm.
"Ta cảm thấy mặc kệ chúng ta đi bao lâu, chỉ cần có thể bảo đảm an toàn là được." Thiếu niên tên A Hổ gãi đầu, cười nói.
"An toàn, ngươi chỉ biết nói an toàn. Bình thường trong bộ lạc ngươi như thế này là rất yếu hèn, ngươi biết không? Lại nói ta không cảm thấy an toàn gì cả, bay trên bầu trời mới là an toàn, có thể nhanh chúng rời khỏi rừng cây quái quỷ này." Thiếu nữ trừng mắt, bất mãn, hiển nhiên đem bực mình vào ban ngày trút lên người thiếu niên.
Thiếu niên ậm ừ, không dám lên tiếng, hiển nhiên rất sợ thiếu nữ. Qua một lúc, gã lấy từ trong ngực ra ít thực vật đặt ở trước mặt thiếu nữ.
"Chỉ biết ăn!" Thiếu nữ lại mắng vài câu, xem thiếu niên bộ dạng khép nép thì trừng gã một cái, không thèm để ý nữa.
Tô Minh ngồi xếp bằng tại đó, nhìn như bình tĩnh kỳ thực hắn rất cảnh giác, thần thức vào ban ngày tỏa ra một ít, phạm vi vạn dặm nhưng đều là trong cánh rừng lạ lùng này. Hắn có cảm giác đi trong đây như có vô số đôi mắt đang nhìn nhóm mình, nhưng so với ánh mắt vô hình đó, hắn phát hiện trên bầu trời, đặc biệt là trong mây đen ban ngày thì còn nhiều ánh mắt như thế hơn.
Thậm chí khi thần thức Tô Minh quét qua, hắn có loại cảm giác kinh sợ, cho nên mới không chọn bay. Đặc biệt là ban ngày nhìn năm người kia xẹt qua giữa không trung, Tô Minh lập tức cảm giác được những ánh mắt vô hình đầy tham lam nhốt chặt vào nhóm người đó, hắn liền từ bỏ ý định lao nhanh trên trời.
Dù là đi trong rừng, đường hắn đi nhìn như không có gì nhưng kỳ thực đều là sau khi hắn tán thần thức, tìm kiếm một con đường ít có ánh mắt nhìn vào nhóm mình nhất. Chỉ có như vậy hắn mới yên lòng.
Nhưng những điều này không phải hồn thạch có thể biết. Thiếu nữ bất mãn và suy nghĩ trong lòng làm sao Tô Minh không nhìn thấu, nhưng hắn không cần giải thích.
Tô Minh ngồi xếp bằng. Mắt khép hé khe hở nhìn chín vầng trăng trên trời, mắt chợt lóe.
"Chín vầng trăng, không biết tại đây thi triển thuật Hỏa Man, Huyết Hỏa Trùng Trùng thì sẽ có hiệu quả như thế nào." Tô Minh không hành động thiếu suy nghĩ, ý tưởng này xẹt qua trong đầu rồi biến mất.
Một đêm bình tĩnh, khi sáng sớm đến, Tô Minh đứng lên, mang theo hồn thạch tiếp tục tiến lên. Ngày này đường họ đi theo thiếu nữ thấy thì càng không thể hiểu được. Bởi vì có mấy lần con đường đi hoàn toàn là đường vòng, chỉ khác là nơi họ đi rất ít cây cối, thậm chí một số chỗ không có một gốc cây. Nếu không có so sánh thì thiếu nữ cũng nhịn xuống, nhưng ngày thứ hai sắp hoàng hôn, phía xa đằng trước truyền đến tiếng nổ kịch liệt.
Tiếng chấn trầm đục truyền đến, Tô Minh dừng bước, quay đầu nhìn, ánh mắt xuyên thấu rừng cây, thấy ngoài trăm mét có một gã đàn ông nửa thân trần nhe răng cười nhăn nhở đi tới, tay phải cầm rìu to lớn. Gã qua đâu thì cây cối vỡ nát để lại nhiều chất lỏng xanh.
Sau lưng gã đàn ông đi theo hai thiếu niên, vẻ mặt hưng phấn theo sát phía sau, nhanh chóng đạp qua những chất lỏng xanh này.
Bả vai gã đàn ông ngồi một thiếu nữ. Thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, chân lắc lư, bộ dạng đắc ý.
Khi ba người Tô Minh nhìn hướng họ thì khoảng cách trăm mét, dù có chút cây cối chặn nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhau. Thiếu nữ ngồi trên vai gã đàn ông cười khanh khách nói.
"Đó là tộc hữu bộ lạc nào? Chúng ta là Điền An bộ lạc, các ngươi thì sao?"
Lan Lan hâm mộ nhìn thiếu nữ ngồi trên vai gã đàn ông, đặc biệt là gã tỏa ra khí thế hiển nhiên là Chiến Vu Ưương. Nhìn đám quái thụ bị vỡ nát dưới búa của gã đàn ông, nhìn nhóm người họ tiến lên tốc độ nhanh gấp mấy lần bên mình thì càng bất mãn Tô Minh sâu hơn.
"Chúng ta là Bạch Ngưu bộ lạc, ta tên Lan Lan." Thiếu nữ lập tức nói. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Tô Minh đứng một bên nhướng mày, thiếu niên tiến lên kéo tay áo thiếu nữ.
"A Công nói không cho chúng ta trước khi hoàn thành Nhiếp Hồn tu tiếp xúc nhiều với bộ lạc khác." A Hổ thấp giọng nói.
"Bạch Ngưu bộ lạc, không nghe nói, chắc là bộ lạc nhỏ. Chỗ các ngươi đi đều là hẻo lánh, không lẽ sợ đám cây cối này? Vậy đi, cho phép các ngươi đi theo sau chúng ta." Thiếu nữ ngồi trên vai gã đàn ông cười cười, giọng điệu hơi kiêu ngạo.
Nói xong không đợi Lan Lan đáp lại, thiếu nữ theo gã đàn ông lao nhanh mở đường cùng hai thiếu niên đi xa. Một trong hai thiếu niên khi đi thì ngoái đầu liếc ba người Tô Minh, vẻ mặt khinh thường.
"Đi thôi." Tô Minh vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh, thu lại tầm mắt, xoay người tiếp tục đi theo con đường thần thức cảm ứng.
Mới nãy một giây hắn mãnh liệt cảm giác được trong rừng những ánh mắt vô hình lập tức bị gã đàn ông hấp dẫn. Gã đàn ông tồn tại như ngọn lửa trong đêm tối hấp dẫn tất cả tồn tại trong hắc ám.
"Nhưng mà, nhưng mà tại sao chúng ta phải đi phía này? Chỗ đó rõ ràng đã bị mở đường, tại sao không qua bên kia!" Thiếu nữ tên Lan Lan nhịn hai ngày sau giờ đây không thể đè nén nữa.
"Còn nữa, người khác đều bay trên trời, tốc độ rất nhanh, coi như không bay lên trời thì cũng đi nhanh trong rừng, vậy là có thể nhanh chóng ra khỏi rừng cây này rồi, có thể nhanh chúng đi Vu thành! Nếu chúng ta tới đó có thể khiến nhiều người chú ý, điều này có lợi cho Bạch Ngưu bộ lạc ta!"
Thiếu nữ vội vàng nói, Tô Minh như không nghe thấy, không thèm ngoái đầu lại, vẻ mặt không chút dao động tiến lên.
Thiếu niên mặt lộ chua xót nhìn Tô Minh, lại nhìn Lan Lan.
"Lan Lan, A Công chọn tiền bối bảo vệ chúng ta, ta nghĩ…cách làm của tiền bối chắc có lý."
"Ngươi câm miệng!" Thiếu nữ vốn tức giạn Tô Minh không để ý đến mình, giờ trút hết cơn gian lên người thiếu niên.
Thiến niên ậm ừ mấy tiếng, để mặc thiếu nữ mắng, nhỏ giọng khuyên bảo. Cuối cùng thiếu nữ không cam lòng, cùng thiếu niên đuổi theo Tô Minh.
Thời gian trôi qua từng chút một, chớp mắt đã bốn ngày. Bốn ngày này thiếu niên nhìn thấy mấy người bay trên trời, đã nảy ra nghi ngờ tu vi của Tô Minh.
Chẳng qua cô không chú ý đến trên con đường họ đi qua một ngày trước, có mấy cây mặt trên nhô ra như mặt người, bộ mặt lộ thống khổ, nhìn thoáng qua rất khó thấy khuôn mặt cùng màu với cây cối, sẽ tưởng là hoa văn cây. Những bộ mặt nếu nhìn kỹ thì có gã đàn ông, có thiếu nữ, còn có hai thiếu niên đó.