Cầu Ma

Chương 466: Một câu nói

Chúc Cửu Giới, trong xác Chúc Cửu Âm, Tô Minh toàn thân tia điện bước đi. Bảy khối Man Cốt bùng phát hết khiến tốc độ của hắn nhanh hơn, chưa hết, tu vi cũng tăng cường không ít. Bây giờ hắn lao ra liên tiếp mấy trăm mét, lại uống giọt Hải Tủy thứ bốn. Hải Tủy vốn không có nhiều như vậy, nhưng lúc trong Vu thành Tô Minh đi tìm mua những thảo dược thì phát hiện có bán nó, chẳng qua số lượng không nhiêu, hắn tốn chút vu tinh mua nó.

Cứ thế hắn không chút tạm dừng, mái đến khi lao ra hơn bảy trăm mét, sau lưng hắn gió tanh mưa máu, đi qua đâu đều là tay chân cụt.

Nhưng hắn cũng trả cái giá lớn, máu bắn ra, giáp thần tướng tan vỡ, thu lại Hàm Sơn Chuông, còn có toàn thân khí huyết sôi sục làm mặt Tô Minh trắng bệch. Nhưng hắn không tạm dừng, tiêu hao hết lực Hải Tủy thì nguyên anh phát ra tiếng rít sắc nhọn.

Trong tiếng rít, Tô Minh nguyên anh toàn thân tỏa ánh sáng bao bọc Tô Minh bản thể theo nguyên anh vọt lên trước. Lập tức bóng dáng hắn biến mất.

Nguyên anh thuấn di, mang theo thân thể hắn xuất hiện gần ngoài trăm mét. Khi hiện ra, Tô Minh nguyên anh phát rít chói tai, lại thuấn di.

Liên tục bảy lần khiến Tô Minh xuất hiện hơn bảy trăm mét, đằng trước hắn rốt cuộc không sinh ra những thú hung vật nữa. Nhưng sau lưng hắn, thú hung vật vô biên vô hạn truy đuổi hắn.

Tô Minh thở hồng hộc, nguyên anh ủ rũ nhiều hơn trở về đan điền của hắn. Tô Minh cắn chặt răng lao nhanh, thân hình như cầu vồng, trong xác Chúc Cửu Âm tốc độ ngày càng nhanh. Lát sau, sau lưng hắn chỉ nghe tiếng gào lờ mờ của thú hung vật, hiển nhiên đã bị kéo xa khoảng cách.

Nhưng Tô Minh không thể thả lỏng, vì sau lưng cảm giác sức hút chẳng những không biến mất, ngược lại ngày càng mãnh liệt. Tiếng thì thào bên tai nhiều lần khiến Tô Minh muốn quay đầu nhìn lại. Nhưng hắn nhớ kỹ lời gã đàn ông Âm Linh nói, tuyệt đối không thể nhìn mắt Chúc Cửu Âm!

Tô Minh không ngoái đầu lại, vẫn lao nhanh đi. Thậm chí trên đường hắn lại uống một giọt Hải Tủy, khiến tu vi chớp mắt hồi phục, tốc độ nhanh đến không thể hình dung.

Hắn không ngừng đi sâu vào xác Chúc Cửu Âm, không ngừng tới gần đầu của nó, dần dần bốn phía ngột ngạt đến cực hạn, hít thở thôi đã khiến thân thể thấy nóng rực đau đớn.

Thậm chí vách thịt bốn phía một mảnh đỏ thẫm, có nhiều chất lỏng dọc theo tường chảy xuống, lan tràn xuống mặt đất phát ra tiếng xèo xèo.

Những chất lòng này hiển nhiên có chất ăn mòn rất mạnh, cảm giác nóng rực, nặng nề như nghẹn thờ làm Tô Minh thở hồng hộc, lòng đầy bực bội. Thật nhiều mồ hôi toát ra từ người Tô Minh, chỉ là mồ hôi vừa xuất hiện đã hóa thành khói trắng, khiến Tô Minh tiến lên trông như toàn thân bị sương mù lượn lờ.

Nếu đổi thành người ngoài có lẽ khó thể chịu đựng chốn này, nó không liên quan đến tu vi, đây là năng lực chống cự nóng bức. Nhưng Tô Minh thì vẫn giữ tốc độ cực nhanh, dù nóng cháy làm hắn rất khó chịu nhưng đây không phải lần đầu hắn nếm trải.

Trước kia khi còn là thiếu niên, hắn tạo ra động phủ bên trong có loại địa hỏa này, hắn từng đi sâu vào trong động phủ, nhìn thấy nguyệt dực, thấy dung nham cuồn cuộn. Hơn nữa hắn tu Man thuật, thậm chí chưa từng từ bỏ thuật Hỏa Man Bái Nguyệt, bản thân nó khiến Tô Minh khống chế hỏa mạnh hơn người khác nhiều.

Cho nên hắn mới có thể ở trong xác Chúc Cửu Âm chỗ cực nóng chạy như gió, tốc độ không giảm nửa phần.

Thời gian dần trôi qua, không biết bao lâu, trong ý thức của Tô Minh liên hệ với rắn nhỏ vẫn luôn tồn tại. Hắn có thể cảm nhận được ở nơi rất xa rắn nhỏ đang bay nhanh đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hắn nhiều lần kêu gọi nhưng rắn nhỏ không thèm để ý, Tô Minh có thể thông qua liên hệ với rắn nhỏ cảm nhận được trong người nó có lực lượng xa lạ khống chế tinh thần nó.

Dựa vào cảm ứng này, Tô Minh không chút tạm dừng, luôn theo sát sau, mãi khi đến một nơi ngay cả hắn đều khó thể chịu đựng, đó là một nơi như có thể thiêu đốt tất cả vật chất, phạm vi ngàn mét!

Khoảnh khắc tới phạm vi ngàn mét, toàn thân Tô Minh đau đớn, đó là đau vì bị thương. Hắn thấy trong phạm vi ngàn mét trước mặt, chỗ đó tỏa ra ánh sáng xanh, mặt đất là sắc xanh như đầm lầy, bên trong trống trải, bốn phía không có một mẩu xương.

Nóng rực tỏa ra từ đầm lầy xanh này.

Tô Minh chỉ đi ra mấy bước thì cảm giác như toàn thân đốt cháy thành tro mãnh liệt xuất hiện. Nếu hắn không làm hành động phòng ngự gì cứ trực tiếp đi qua, tin chắc không đến ba bước thì đôi chân hắn sẽ bốc cháy, khi đó chờ đơi hắn chỉ có chết.

Nhưng thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều, sau lưng lực hút và tiếng thì thào ngày càng mãnh liệt, khiến hắn không thể dừng lại nghĩ cách càng hoàn mỹ.

Trong lúc nguy ngập này, Tô Minh bỗng nâng lên tay phải, lập tức cắn vỡ đầu ngón tay bôi lên đôi con ngươi. Giây phút bôi máu, thuật Hỏa Man ở trên người Tô Minh bỗng di chuyển. Nơi đây không thể thấy trăng, nhưng khoảnh khắc bôi máu, máu như đốt cháy, khiến Tô Minh…Huyết Hỏa Trùng Trùng!

Khoảnh khắc Huyết Hỏa Trùng Trùng, nóng rực nơi này trong cảm giác của hắn biến yếu nhiều. Tô Minh không chút do dự mạnh vọt tới trước, hóa thành cầu vồng một trăm mét, hai trăm mét, ba trăm mét…mãi đến khi hắn bay ra sáu trăm mét, đôi chân lập tức truyền đến đau đớn, bốc cháy. Hai chân thiêu đốt, lửa bao phủ toàn thân, lúc này Tô Minh đã bay ra tám trăm mét.

Lửa bao trùm người hắn, vươn tới đầu hắn thì hắn đã vọt đến chín trăm mét. Bàn tay phải bị thiêu đốt nâng lên, lại Huyết Hỏa Trùng Trùng.

Một tiếng gào khàn đục vang lên, bóng dáng Tô Minh phút chốc phóng qua phạm vi ngàn mét, xuất hiện một chỗ khác trong đầm lầy xanh xác Chúc Cửu Âm.

Khi người hắn bước qua chỗ khác, theo quán tính lao ra mấy bước thì đôi chân Tô Minh liền phát ra tiếng két két. Chỉ thấy từng tầng băng giá phủ lên, cả quá trình chỉ trong chớp mắt, thân thể Tô Minh hóa thành tượng băng!

Tượng băng giữ nguyên động tác hắn cất bước, đứng đó không nhúc nhích.

Trước mặt hắn, đường hầm xác Chúc Cửu Âm, trải qua nóng cháy bắt đầu đến giai đoạn băng giá. Giờ phút này Tô Minh vừa tiếp xúc khí cực lạnh thì thân thể biến thành tượng băng.

Tô Minh trong tượng băng qua ba giây sau đôi mắt mở to bỗng nhấp nháy ánh lửa. Cùng lúc đó, tia điện ở lưng hắn dọc theo băng tầng lan tràn. Ngay sau đó, trong người Tô Minh tỏa lốc xoáy khuếch tán, từng tiếng két két quanh quẩn, tượng băng phút chốc thành bốn, năm mảnh.

Tô Minh nhấc chân đi ra, khí lạnh ập vào mặt, truyền vào người, lập tức cùng khí nóng trùng kích làm mỗi lần hắn hít thở thì trong người sẽ đau đớn.

Chỉ là so với những đau đớn đó, sau lưng luôn tồn tại lực hút và tiếng gầm gừ mới khiến Tô Minh để ý hơn tất cả.

Không phải hắn không nghĩ tới sắp đặt một số cạm bẫy ngăn cản, nhưng trước không nói tại đây lập cạm bẫy hay trận pháp khá khó khăn. Nên biết rằng thú hung vật đều từ trong xác này sinh ra, chúng nó đến đi không dấu vết. Tô Minh trước đó có thấy vụ thú di chuyển trong thịt Chúc Cửu Âm, còn có Cốt Sát là gai xương sâu dưới lòng đất di chuyển, vậy thì khó mà ngăn cản.

Mắt Tô Minh chợt lóe, cất bước tới trước, lần nữa phát huy tốc độ cực hạn, nghênh khí lạnh lao lên. Hắn không biết con đường này mình đi bao xa, cũng không biết ở phần nào trong xác con Chúc Cửu Âm.

Tất cả con đường hắn đi đều là dựa theo cảm ứng hướng rắn nhỏ bay!

Đang đi thì Tô Minh bỗng dừng bước chân. Có thể khiến hắn đang lao nhanh tạm dừng là vì phía bên phải vách tường khí lạnh phía trước hắn thấy một thân hình bị đóng băng.

Đó là một thân thể tàn khuyết khô đét, nhìn không ra bộ dạng, nhưng trên người nó mặc giáp tím. Giáp tỏa ra ánh sáng tím lấp lóe rất bắt mắt.

Xung quanh vách thịt có từng vệt sâu vết thương, từ dấu vết có thể thấy trước khi chết người này tạo thành tổn thương cho Chúc Cửu Âm. Trong đó có một vết thương như bị xé rách ra, khiến người nhìn kinh sợ. Nếu chỉ là vậy thì Tô Minh sẽ không dừng bước. Làm hắn dừng bước là vì bộ dáng áo giáp cùng hơi thở khiến chớp mắt hắn cảm thấy cực kỳ quen thuộc.

Cảm giác quen thuộc này trừ phi hắn từng gặp người đó. Áo giáp này và giáp Man tộc của hắn giống y khuôn đúc, trừ màu sắc!

Giáp của Tô Minh là hư ảo, Man giáp chân chính phải đi Đại Ngu vương triều mới lấy được. Đại Ngu vương triều có tồn tại hay không thì chưa biết, nhưng bây giờ áo giáp trong mắt Tô Minh, nó…tồn tại thật sự!

Khoảnh khắc thấy áo giáp, tim Tô Minh đập nhanh. Đây là từ khi hắn vào Chúc Cửu Âm nhìn thấy một vật làm hắn rất động tâm.

Vào lúc này, lực hút và tiếng thì thào sau lưng hắn càng mãnh liệt, tiếng gầm gừ tiếp nối. Thậm chí vách tường bốn phía và trước mắt Tô Minh có nhiều cục u nhô lên, hiển nhiên những thú hung vật đuổi theo!

Tô Minh không chút do dự, hắn tiến lên một bước, đi tới cạnh bộ xương, chộp lấy giáp tím. Nhưng khoảnh khắc tay hắn đụng áo giáp thì bộ xương Tô Minh nghĩ đã chết bỗng nâng tay phải, chộp lấy cổ tay hắn!!!

Cùng lúc đó, trong hốc mắt khô lâu lóe ánh sáng âm u yếu ớt.

"Ta tìm đến rồi…đời thứ ba…"

Chính lúc này, trong tâm thần Tô Minh, liên hệ rắn nhỏ và hắn ngoài ý muốn bị cắt đứt.

Cùng lúc đó, sương khói ngoài người Chúc Cửu Âm, người áo đen một đường theo đến đang xếp bằng ngồi trong góc, mắt chớp lóe như chần chờ và do dự. Một lát sau, lão nâng lên tay phải lật lại, trong tay lập tức xuất hiện một ngọc giản xanh.

"Đây là chủ nhân tự tay luyện chế, để lại cho ta một khối Túc Mệnh cuối cùng." Lão già cắn răng, ấn ngọc giản xanh vào trán.

Giây phút lão ấn ngọc giản xanh vào trán thì người run bần bật, đôi mắt lượn lờ sương khói, dần dần, con ngươi lão xuất hiện hình ảnh. Người trong hình ảnh chính là Tô Minh hiện đang trong xác Chúc Cửu Âm!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất