Tô Minh mặt không biểu tình, ngồi khoanh chân trên lưng Xích Mãng Phượng, ý tiêu điều lượn lờ quanh người hắn, hòa hợp với ánh mắt lạnh lùng cho người cảm giác như quanh hắn tồn tại băng tuyết. Nhưng từ người Xích Mãng Phượng toát ra nóng cháy hoàn mỹ kết hợp với lạnh băng hình thành hư ảo kỳ lạ khiến ánh mắt người bị vặn vẹo trong nóng lạnh, do đó Tô Minh cho người cảm giác thêm một phần bí ẩn.
Nhạc Hoành Bang lao nhanh đằng trước, lòng kích động khó thể che giấu. Gã không thể khống chế vẻ mặt đã lộ ra một ít, tốc độ rất nhanh hóa thành cầu vồng lao hướng phía xa, tới động phủ Kỳ Bắc Sơn kẻ thù của gã.
Xích Mãng Phượng ở phía sau gầm rống chất chứa vui vẻ, bên trong có sự khát vọng và bùng nổ nhiều năm áp lực. Từ khi nó có ý thức đã luôn bị phong tỏa trong miệng núi lửa, tối đa bay ra chưa đến ngàn mét. Phong ấn đó như cái lồng giam hết đừi này tới đời khác, nếu như Tô Minh không đến thì cả đời nó sẽ bị giam cầm không thể đi nửa bước. Nhưng Tô Minh đến thay đổi tất cả, đánh vỡ cách cục truyền thống trên Xích Mãng Phượng, hay chính xác hơn hạc trọc lông đã lập công lớn trong chuyện này.
Theo tiếng gầm của Xích Mãng Phượng, từng đợt dao động quanh quẩn nguyên Hỏa Xích Tinh, tiếng gầm kinh thiên động địa vang vọng tám hướng, lập tức dẫn đến mãnh thú được người nơi đây gọi là thần linh bị phong ấn mỗi khu vực không thể ra ngoài, chúng nó ngẩn ra rồi cùng gầm lên đáp lại.
Phút chốc tiếng gầm đến từ mỗi khu vực Hỏa Xích Tinh truyền khắp thiên địa, vang vọng mọi ngóc ngách tinh cầu. Biến đổi kỳ lạ đột ngột lập tức khiến tu sĩ Hỏa Xích Tinh ai nấy biến sắc mặt, hoảng sợ đoán rằng đã xảy ra biến cố gì.
Tiếng gầm từ bốn phương tám hướng kéo dài không dứt, nếu không phải không có uy nhiếp và thần thức từ trên trời giáng xuống thì đã có người nghĩ rằng chân vệ lại đến. Đặc biệt là một số người đang tế phẩm cho thần linh khu vực mình, trong khoảnh khắc kinh hoàng vì thần linh của họ không liếc tế phẩm nữa mà hướng tới bầu trời phương bắc cực hạn khu vực phong ấn phát ra tiếng gầm kinh thiên.
Trong tiếng gầm rõ ràng là hâm mộ cùng điên cuồng, loại cảm giác này tựa như đám người bị nhốt trong tù chợt có một ngày thấy đồng bạc đi ra khỏi lồng giam, mà nếu lặng yên thì thôi, người đi ra còn lớn giọng cười. Vậy là dẫn đến điên cuồng oanh động nguyên Hỏa Xích Tinh.
Tương đối với tu sĩ trên Hỏa Xích Tinh kinh hoàng khó hiểu thì tu sĩ ở khu vực bắc bộ hảng hốt, tinh thần rung động mạnh, không dám tin ngẩng đầu nhìn trên bầu trời có bóng dáng khổng lồ đang gầm rống xẹt qua.
Đó là Xích Mãng Phượng dài mấy ngàn mét, toàn thân đỏ rực, có đầu phượng. Con thú gầm rống xẹt qua bầu trời dẫn đến chân động như nghiêng trời lệch đất, đảo ngược tinh thần những người chính mắt trông thấy.
"Đó là...thần linh Xích Mãng Phượng trong miệng núi lửa?"
"Không lẽ là ảo giác? Không thể nào đâu. Từ khi Hỏa Xích Tinh có lịch sử đến nay chưa từng nghe nói mãnh thú dị tộc năm đó có thể bay ra khỏi động phủ cách ngàn mét!!!"
"Ngoài động phủ những thần linh này đều có phong ấn của bốn chân giới, căn bản không thể mở nó ra được. Nó...nó làm sao đi ra được vậy!?"
"Trên đầu nó có người kìa. Trời ạ, đó là ai, người này khoanh chân ngồi trên đỉnh đầu Xích Mãng Phượng thần linh!!!"
Tu sĩ từ đất bắc xôn xao nhìn Xích Mãng Phượng, thấy rõ thân hình Tô Minh ngồi trên đầu nó thì tiếng động ồn ào đến tột đỉnh, dấy lên tiếng vù vù, trong thanh âm chất chứa khó tin, hít thở dồn dập, từng đôi mắt kinh hoàng và kính sợ.
Xích Mãng Phượng ngửa đầu gầm rống, tốc độ càng nhanh. Hạc trọc lông ở trên người nó đắc ý không ngừng bày ra các loại tư thế, nó cảm thấy tiếng ồn ào có hơn phân nửa là cổ vũ mình.
Tô Minh biểu tình lạnh như băng, nhắm mắt, mặc dù đã che đi ánh mắt lạnh lùng nhưng từ người hắn tỏa ra lahj lẽo thì khó mà tan biến chút nào.
Nhạc Hoành Bang ở phía trước dẫn đường gần như muốn rống theo. Gã kích động đến mặt ửng đỏ, tinh thần run rẩy, làm gã hận không thể lập tức đi tới động phủ Kỳ Bắc Sơn ngay. Càng khiến gã kích động là mặt đất bên dưới, bầu trời sau lưng gã theo tiếng Xích Mãng Phượng gầm, thật nhiều tu sĩ hoặc là lao nhanh trên trời, hoặc chạy nhanh dưới đất đi theo Xích Mãng Phượng, hiển nhiên muốn xem mãnh thú thần linh này rốt cuộc định đi đâu.
Loại tò mò này vốn bị các tu sĩ ức chế, nhưng khoảnh khắc này không ai kiềm chế nữa, dù phải tiêu hao chút tinh thạch cũng không chút do dự lựa chọn theo đuôi. Bởi vì trong lòng mỗi người việc đảo ngược hiểu biết như vậy e rằng vô số vạn năm hiếm khi xuất hiện một lần. Hiển nhiên lần xuất hiện này sẽ mang đến ảnh hưởng nghiêng trời lệch đất, nếu bỏ qua chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Giờ phút này, phía đông Hỏa Xích Tinh, đỉnh núi cao nhất, bên trong nhà đá có một bà lão đang khoanh chân tĩnh tọa, đôi mắt mạnh mở ra lóe ánh sáng chói lòa. Bà không chút do dự nhoáng người, chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời nhìn về phía bắc. Biểu tình của bà nhanh chóng thay đổi, đôi khi giật mình, có lúc âm trầm, nâng lên tay phải ấn pháp quyết, lát sau hít sâu một người, người run rẩy.
"Có kẻ đánh mở phong ấn thả Xích Mãng Phượng ra!!! Người này là ai, hắn làm sao mở phong ấn được? Chuyện này từ khi Hỏa Xích Tinh có phong ấn thì chưa từng xảy ra, chỉ có..." Con ngươi bà lão co rút, dường như nghĩ đến điều gì, lắc người hóa thành cồng vồng xé gió lao nhanh hướng bắc.
Phía tây Hỏa Xích Tinh, trong rừng cây duy nhất có một thân cây đang run bần bật, thân cây hiện ra khuôn mặt người già nua, trong cây phát ra tiếng gầm gừ. Nó run rẩy, nguyên rừng cây cũng run theo. Bên cạnh thân cây đứng một người đàn ông trung niên ngơ ngác nhìn bầu trời phía bắc, thật lâu sau hít ngụm khí.
"Đồn rằng biến cố Hắc Mặc Tinh năm đó ban đầu cũng xảy ra tình hình như vậy. Không lẽ biến cố thứ hai ở Thần Nguyên Phế Địa là ứng với Hỏa Xích Tinh? Không lẽ bây giờ là...biến cố Hỏa Xích Tinh!?" Người đàn ông trung niên sắc mặt nhanh chóng thay đổi, lát sau nhảy lên lao hướng bắc.
"Cách lần tiếp theo chân vệ tuần tra còn có chín năm, là ai dẫn động tai biến Hỏa Xích Tinh!?"
Bởi vì Xích Mãng Phượng bay ra khỏi phong ấn rít gào bị mãnh thú phong ấn khác cảm ứng, cùng gầm rống đáp lại, tu sĩ nguyên Hỏa Xích Tinh kinh hoàng hoảng hốt, ngay cả Tô Minh cũng không phát hiện, mới nãy ngoài miệng núi lửa hạc trọc lông dùng thuật pháp quái dị rống ra chữ 'mở" Khiến trận pháp ngoài núi lửa xuất hiện khe hở, khiến Xích Mãng Phượng bay ra một giây thì...một tầng dao động yếu ớt nhè nhẹ từ trận pháp truyền hướng mặt đất, như là dấy lên hàng loạt phản ứng dây chuyền. Khi dao động truyền vào mặt đất thì sâu dưới lòng đất Hỏa Xích Tinh, bên trong tu chân tinh tồn tại vô số sợi tơ trắng có một sợi đứt phựt. Một sợi tơ đứt dù không thể ảnh hưởng toàn bộ phong ấn nhưng khiến trận pháp hoàn chỉnh xuất hiện lỗ hổng nhỏ.
Khoảnh khắc lỗ hổng xuất hiện, bên dưới vô số tơ trắng, trong tinh hạch nội bộ thật sự của Hỏa Xích Tinh, có một mảnh dung nham vô cùng tận, màu dung nham không phải đỏ mà là tím đen!
Chính giữa dung nham ngâm một bộ xương khô, xương khô không có chút thịt yên lặng bị dung nham trùm lên nửa thân hình. Có thể thấy vị trí đỉnh đầu lâu bị một thanh kiếm đen dâm sâu vào, chỗ khác trên thân hình xương khô có ba thanh kiếm xuyên thấu.
Nhưng khi hạc trọc lông ở bên ngoài hét ra chữ 'mở', phong ân truyền ra dao động thâm và lòng đất, vô số sợi tơ trắng có một đứt gãy, đôi mắt khô lâu chợt lóe tia sáng âm u.
Đây là mấy năm qua, từ khi nó bị phong ấn tại đây, lần đầu tiên mắt lóe tia sáng âm u!
Giây phút mắt nó lóe tia sáng, trên bầu trời Hỏa Xích Tinh, hạc trọc lông ở sau lưng Tô Minh hết sức đắc ý thì nụ cười chợt đông lại, nó mạnh cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
"Xích Hỏa Hậu…a? Xích Hỏa Hậu là đứa quái nào?" Hạc trọc lông ngây ra, khờ ngốc gãi trán, nó rất lấy làm lạ lời mình vừa nói. Khoảnh khắc đó dường như nó nghĩ ra điều gì, bất đắc dĩ không nghĩ ra được cái gì, hạc trọc lông không suy nghĩ nữa, lại đắc ý vênh váo.
Tô Minh từ từ mở mắt ra, Xích Mãng Phượng lao nhanh đi. Bây giờ đằng sau đã có gần trăm tu sĩ hóa thành cầu vồng đi theo. Dưới đất có mấy trăm người đang chạy nhanh.
Đằng trước Nhạc Hoành Bang chựt khựng lại, ngoái đầu, cung kính cuồng nhiệt nhìn Tô Minh, chỉ mặt đất không xa.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com"Tiền bối, ở đó chính là động phủ của Kỳ Bắc Sơn!"
Trên mặt đất tồn tại một hòn núi nhỏ, dưới núi rải rác nhiều đá xanh. Những đá xanh đó đối với tu sĩ nơi này không chút tác dụng, càng không ẩn chứa linh lực nên ít có người để ý tới nó. Giữa núi có một bình đài nhô ra, trên bình đài đứng Kỳ Bắc Sơn và người phụ nữ vừa trở về, đang ngơ ngác nhìn bầu trời. Sau lưng hai người là cánh cửa động phủ mở rộng, có thể thấy bên trong lóe ánh sáng xanh.
Ngọn núi nhỏ đó đều do đá xanh tổ thành!
Kỳ Bắc Sơn run run, biểu tình đầy kinh hoàng, lão mới trở về không lâu thì phát hiện bên ngoài khác lạ, đi ra xem xét chưa được bao lâu thì con ngươi co rút, ngừng hô hấp.