Nó cất lên tiếng kêu gào mang cảm giác phải làm bằng bất cứ giá nào, âm điệu gào thét mà Tô Minh không hiểu. Đây chính là sự kích thích khi Tô Minh nói sẽ cho Hạc trọc lông 100% tinh thạch.
Thân thể Hạc trọc lông run rẩy nhưng cặp mắt của nó lại lộ ra ánh sáng mãnh liệt. Tia sáng này có thể hòa tan trời xanh, có thể nghịch chuyển càn khôn, có thể khiến cho một sinh linh nhỏ yếu trong nháy mắt biến thành vô cùng cường đại, càng có thể khiến Hạc trọc lông nó điên cuồng.
- Con bà nó con hạc, ông đây làm. Chim chết thì lông chổng lên trời, ông đây toàn thân không một cọng lông, nhất định là không thể chết được. Làm, làm thôi!
Mắt Hạc trọc lông đỏ lên, không ngừng thét lớn. Nếu là người biết nó thì sẽ hiểu đây là đáy lòng nó sợ chết nhưng lại bị tinh thạch kích thích tới điên cuồng, đang động viên chính mình.
Nhưng nếu như không biết nó, thấy cảnh Hạc trọc lông lúc này tất nhiên sẽ cho rằng con chim này là... Một con chim điên.
Nó vừa gào thét, vừa đi vòng quanh bốn phía Tô Minh, vô thức nhảy phóc phốc. Tiếng gào rú của nó càng ngày càng mãnh liệt, khiến Minh Long đứng bên mở to mắt, nội tâm âm thầm khinh bỉ con Hạc trọc lông này vì tinh thạch mà liều mạng.
- Thôi đi cha ơi... Minh Long đại nhân cao quý như ta sẽ không thèm để chút lợi nhỏ này mà phải mất mặt như vậy. Con Hạc trọc lông này thoạt nhìn thì khôn khéo nhưng trên thực tế lại ngu chưa từng thấy.
Thời điểm Minh Long đang thầm trào phúng Hạc trọc lông thì bỗng nhiên tiếng nói của Tô Minh truyền vào tai nó, giọng nói truyền tới khiến lập tức Minh Long sững sờ, sau đó thân thể cũng bắt đầu run rẩy như Hạc trọc lông.
- Minh Long, ngươi có muốn lấy lại gân rồng năm đó ngươi mất đi không?
Minh Long ngơ ngác nhìn Tô Minh, nửa ngày không nói gì.
- Không muốn à? Vậy thì thôi đi.
- Muốn!! Nhưng năm đó gân rồng của ta bị rút đi là do ý chỉ của Minh Hoàng. Đây chính là Chưởng Duyên Sinh Diệt Kiếp Chủ mà!
- Hoành Thiên tộc thân là một trong Tứ đại tôn tộc, có thể tồn tại nhiều năm tại Thần Nguyên tinh hải như vậy, trong đó chẳng lẽ không có Chưởng Duyên Sinh Diệt sao.
Tô Minh lạnh nhạt nói.
Thân thể Minh Long bắt đầu run rẩy kịch liệt.
- Ta có thể hứa với ngươi, khi ta rời khỏi Thần Nguyên tinh hải, dàn xếp xong tại Đạo Thần chân giới sẽ đi tới Minh Hoàng Chân giới, cũng cho người đoàn tụ với Vũ Huyên, đoạt lại gân rồng năm đó ngươi bị rút đi!
Tô Minh bình tĩnh nói.
-...... Làm thôi. Ông cũng làm thôi!
Minh Long vừa run rẩy, hai mắt cũng đỏ lên. Nó nằm mơ cũng muốn đoạt lại gân của mình, khiến mình không còn cái dạng như hiện nay nữa.
- Không cần ngươi đi dẫn hung thú, chỉ cần trốn một chỗ với Hạc trọc lông là được, cũng giống như Hạc trọc lông, dẫn động mười vạn hung thú thì cho người bảy phần, dẫn động ba mươi vạn hung thú thù cho ngươi tám phần, dẫn động năm mươi vạn thì cho ngươi chín phần. Dẫn động trăm vạn hung thú ta sẽ cho ngươi mười phần gân rồng đã nói.
Tô Minh nói xong, thân thể Hạc trọc lông vừa rồi còn gào rú bốn phía quanh Tô Minh giờ dừng lại, nhìn Tô Minh, thần sắc lộ vẻ cảm khái, nghĩ thầm vẫn là Tô Minh đối xử tốt với mình, lo lắng cho an nguy của mình cho nên phái ông bạn già Minh Long này đi tới làm bạn với mình.
- Tốt rồi. Hạc trọc lông có thể thu hoạch tinh thạch hay không thì phải nhìn hành động của ngươi thôi.
Trong mắt Tô Minh lộ vẻ cổ vũ. Ánh mắt này là lần đầu Hạc trọc lông nhìn thấy, lập tức nội tâm lại càng phấn chấn, càng cảm thấy Tô Minh đúng là đối xử không tồi với mình, nhiệt huyết xông lên, lại thêm tinh thạch kích thích, lập tức bắt đầu rống to, thân thể xông vèo về phía trước.
Mắt Minh Long cũng đỏ lên, đi theo Hạc trọc lông, nhanh chóng tiến về phía trước. Mục tiêu của nó là trăm vạn hung thú. Dù sao thì nó không phải thu hoạch tinh thạch. Tinh thạch bao nhiêu không có vấn đề gì, nhưng gân rồng thiếu đi một đoạn, chỉ có bảy phần thì không còn là gân rồng rồi...
Trong thời gian ngán, cả tinh không này chỉ còn lại Tô Minh và Xích Hỏa hầu. Xích Hỏa hầu dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hạc trọc lông và Minh Long phía xa, lắc lắc đầu.
Tô Minh khoanh chân ngồi trong tinh không, thu hồi ánh mắt, nhìn về phương hướng Hoành Thiên tộc. Hồi lâu, hắn dần dần nhắm nghiền hai mắt, đắm chìm trong đả tọa tu hành.
Bản lĩnh của Hạc trọc lông dù Tô Minh không biết hết nhưng lai lịch thằng này thì Tô Minh có thể đoán được vài phần, biết rò là dù có giày vò thế nào thì trừ phi gặp phải hung linh cấp Ách Thương thì nó không thể chết được.
Mà mật hoa Phong Thần trên người nó đã được Tô Minh khống chế lượng rót vào. Loại một tia yếu ớt này còn chưa thể dẫn dụ hung thú cấp bậc Ách Thương được.
Quan trọng nhất chính là trên người hỏa lò thứ năm có để lại một luồng thần thức của Tô Minh, có thể nhìn rõ tất cả cử động của thằng này. Đây là do Tô Minh đặc biệt lưu lại từ khi Hạc trọc lông gây chuyện trên Hắc Mặc tinh.
Giờ phút này, Tô Minh nhắm mắt lại, vừa tu hành, vừa ngưng thần theo dõi Hạc trọc lông, nhất tâm nhị dụng. Nếu Hạc trọc lông có gặp nguy cơ gì không thể hóa giải thì hắn lập tức sẽ cho Xích Hỏa hầu mang mình na di tới.
...
Hạc trọc lông vừa gào thét, mang theo ý chí không đạt mục đích, thề không quay đầu, lao về phía trước giống như một ngôi sao chổi, gào thét bay nhanh đi. Minh Long sau lưng nó cũng điên cuồng như vậy.
Hai người bạn nối khố này một vì tinh thạch, một vì gân rồng mà đánh bạc tất cả, mang theo sự bi tráng và sôi sục, tỏa ra mật hoa Phong Thần nồng đậm, giống như một chiếc đèn sáng trong tinh không tối đen, hấp dẫn sự chú ý của tất cả hung thú.
Sau một nén nhang, hư vô phía trước bọn họ truyền ra tiếng gầm mãnh liệt. Đó là ba con Hư Vô cự thú vô cùng khổng lồ, huyễn hóa ra từ tinh không, thân thể giống như cá sấu. Sau khi xuất hiện, ánh mắt của chúng nhìn chằm chằm vào Hạc trọc lông đang lao đi phía xa xa, rống to. Ba con Hư Vô cự thú này lao mạnh tới, đuổi theo Hạc trọc lông. Nguồn truyện:
Truyện FULLMùi hương của mật hoa Phong Thần kích thích bọn chúng phát cuồng.
- Đến đây đi. Đến đây cho bà hạc đi. Ông mày chờ các ngươi!
Nội tâm Hạc trọc lông sợ hãi tới cực điểm nhưng lại bị tinh thạch kích thích tới cực hạn, cho nên điên cuồng bay nhanh đi, không ngừng gào rút, dường như chỉ có thổ lộ ra sự sợ hãi của nó mới càng kích thích được nó vậy.
Trong tiếng gào rút này, Hạc trọc lông và Minh Long hóa thành hai đạo cầu vồng, không ngừng bay nhanh trong Thần Nguyên tinh hải nội hoàn này. Thời gian dần quan, một đám hung thú trông như mãng xà nhưng lại mang mặt người, sau lưng có hai cánh từ đằng xa phì phì lao tới. Đám hung thú này có tới mấy chục vạn, đuôi rung động, hai mắt bị mật hoa Phong Thần kích thích tới đỏ thẫm, mang theo dáng vẻ độc ác, khí thế ngập trời, lao về phía Hạc trọc lông như điên.
Lại một lúc sau, ở chỗ xa hơn, âm thanh rầm rầm vang vọng. Đó là cả một đám ong độc to như thân người, ông ông bay tới.
Hạc trọc lông hét lớn một tiếng, thân thể chuyển hướng, lại bay nhanh đi. Tốc độ của nó đã triển khai tới nhanh nhất. Đám hung thú phía sau nó giờ không ngờ đã gần mười vạn, đuổi theo như điên. Chỉ cần Hạc trọc lông và Minh Long hơi giảm tốc độ một chút thì lập tức sẽ bị đuổi kịp ngay.
- Bao nhiêu??
Hạc trọc lông rống to. Giờ phút này sự sợ hãi đã chiếm phân nửa đáy lòng nó, bắt đầu nổi lên ý đồ bỏ cuộc.
- Con bà nhà hạc. Sao mới ít như vậy chứ...
Hạc trọc lông xoắn xuýt. Chưa nổi ba mươi vạn, sợ là Tô Minh sẽ không cho nó Thần Nguyên tinh hải. Lại nghĩ tới việc mình là mồi nhử, nó quyết không thể làm không công được.
Hung hăng cắn một cái, thân thể nó liền nhoáng lên, bay về một phương hướng khắc. Vừa chạy, nó vừa gào thét, mùi hương của mật hoa Phong Thần không ngừng tỏa ra trong Thần Nguyên tinh hải này, dĩ nhiên lãi khuếch tán xa hơn.
Khoảng chừng nửa canh giờ, từng tiếng gào rú vang vọng. Trong tinh không xa xa thình lình xuất hiện mấy trăm cự nhân, mỗi người đều to tới gần vạn trượng, trong tay cầm cây lớn, trên mặt không có mắt mà chỉ có miệng rộng, đầu tóc là vô số đám rắn, rối tung, lộ ra khí tức hồng hoang mãnh liệt.
Phía sau bọn họ có gần mười vạn hung thú khác nhau, giờ phút này mang theo vẻ điên cuồng trước nay chưa từng có, giống như một cơn thủy triều gào thét lao tới.
Tiếng gầm của tất cả hung thú chấn động cả Thần Nguyên tinh hải, gây nên một cơn lốc rất lâu chưa xuất hiện ở đây.
- Bao nhiêu!
Thân thể Hạc trọc lông run rẩy, vừa phi hành vừa rống to.
- Sắp ba mươi vạn... Hả?
Minh Long vừa nói được một nửa, bỗng nhiên dừng lại, kinh hãi nhìn về phía trước. Giờ phút này Hạc trọc lông cũng nhìn thấy, tinh không phía trước bọn họ đang nổ vang, nổi lên vô số gợn sóng. Những gợn sóng này là do mấy vạn vòi rồng hình thành.
Những vòi rồn này cao tới mấy ngàn trượng, nhanh chóng quét tới, nhưng cẩn thận nhìn lại thì có thể thấy lờ mờ là ở trong vòi rồng kia có tồn tại những con vật đỏ tía to như bàn tay. Bọn chúng đang nhanh chóng quay tròn, hình thành vòi rồng.
Thậm chí chúng còn khiến tinh không phía sau chúng như sắp vỡ vụn. Hơn mười vạn con voi màu đen ở sau đó mang theo vẻ tàn nhẫn, mang vẻ điên cuồng đang ầm ầm lao tới.
- Ba mươi vạn... Bốn mươi vạn, tuyệt đối là vượt qua bốn mươi vạn hung thú!!
Minh Long lập tức rống lớn. Nó không nhìn thấy điểm cuối của đàn hung thú phía trước, cũng không nhìn thấy biên giới của đàn thú phía sau lưng. Theo nó nhìn thấy, hai phía trước sau toàn bộ đã là hung thú vô biên vô hạn, không biết khuếch tán trong phạm vi bao xa.
- Á!! Con bà nhà hạc, tại sao lại là bốn mươi vạn!!
Hạc trọc lông muốn điên rồi. Nó vừa gào rú, nội tâm lại vừa đắn đo. Nếu là ba mươi vạn thì nó sẽ không chút do dự, lập tức mang đám hung thú đi hoàn thành sứ mạng. Nhưng có thể hơn bốn mươi vạn, còn thiếu một chút là 50 vạn, có thể được chín phần mười...
Hạc trọc lông gãi mạnh da đầu trọc lốc. Nó hét lớn một tiếng, không lựa chọn rời đi mà lại đổi hướng, chạy về phía càng sâu trong Thần Nguyên tinh hải, điên cuồng triển khai tốc độ, mau chóng bay đi.
Minh Long cũng cắn răng, thân thể hóa thành dạng như một con chó lớn, nhanh chóng bỏ chạy theo Hạc trọc lông.