Xúc động tuổi trẻ bây giờ đã bị mài bớt. Lần này Tô Minh đi trừ huyết nguyệt và thuật Hỏa Man có thể giúp đỡ A Công ra, muốn giết ngược lại là vì có tính toán riêng.
Hắn đoán, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc trọng thương, mất ý chí chiến đấu, ba tộc nhân bên cạnh cũng là thế. Nhưng dù sao tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc không phải Man Sĩ bình thường, người này có thể làm đến chức tộc trưởng, trừ tu vi và là thuộc hạ đắc lực của Tất Đồ ra, trí tuệ không thua ai.
Nam Tùng có thể hù dọa một lúc, nhưng người này rất nhanh kịp phản ứng lại, đến khi đó, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc sẽ có hai lựa chọn. Thứ nhất là chờ viện binh phía sau cùng nhau tiến tới. Thứ hai là không chờ viện quân, hơi điều hòa lại lần nữa truy sát.
"Theo tình hình từ sau khi Tất Túc chết, chắc gã sẽ chọn con đường thứ hai!" Trong mắt Tô Minh lóe tia sáng, tiến lên thỉnh thoảng nhìn dấu vết xung quanh.
Những dấu chân hỗn loạn và cành cây khô bị gãy, có lẽ trong mắt người khác chẳng là gì, nhưng theo Tô Minh từ nhỏ đi trong rừng lại lộ rõ phương hướng bốn người tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chạy trốn.
Dù dấu chân trên mặt tuyết rối loạn, nhưng đa số là hướng về phía Tô Minh đi, chỉ có một số ít là hướng rừng cây trước mắt. Từ độ sâu cạn cho Tô Minh biết rất nhiều điều.
"Còn về Sơn Ngân…là gã lộ ra hướng di chuyển của tộc nhân, khiến Hắc Sơn bộ lạc thiết kế cạm bẫy, nhưng trên đường đi gã cũng có chém giết, bị thương không giống giả bộ. Thậm chí dường như gã chiến đấu với tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc rồi bị thương cũng là thật sự. Chỉ có như thế mới lừa được Nam Tùng gia gia, nhưng người này cuối cùng bị Nam Tùng gia gia phẫn nộ đánh một chưởng, hiện giờ đã kiệt lực. Nhưng Sơn Ngân, rốt cuộc vì sao ngươi phản bội Ô Sơn bộ lạc…" Trong mắt Tô Minh có đau khổ thù hận. Hắn không hiểu nổi rốt cuộc bởi vì sao.
Hắn luôn nhớ rõ Sơn Ngân từng làm nhiều chuyện vì tộc nhân. Đem thực vật cho người già trong bộ lạc, vì một câu của đám trẻ Lạp Tô mà vào rừng lấy rất nhiều răng dã thú. Trong tiếng hoan hô vui sướng của bọn trẻ, tuy mặt gã nghiêm nghị nhưng ánh mắt hiền hòa là không thể che giấu.
Người như thế, Tô Minh không nghĩ ra gã có lý do gì phản bội Ô Sơn bộ lạc, phản bội tộc nhân.
"Có lẽ trong lòng gã cũng phức tạp và giãy dụa. Trên đường gã giết không ít tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc, lúc trước không để Bắc Lăng và Tiễn Thủ ở lại. Nhưng rốt cuộc gã nghĩ cái gì…" Tô Minh siết chặt nắm tay.
"Tuy nhiên, những điều này không đủ bù đắp cho việc gã phản bội. Gã…nhất định phải trả cái giá đã phản bội!" Ánh mắt Tô Minh lạnh lùng. Hắn hận Hắc Sơn bộ lạc nhưng bây giờ càng hận là kẻ phản bội Sơn Ngân!
Trong rừng nương theo dấu vết để lại, thân thể Tô Minh như u linh chớp mắt biến đổi, tốc độ ngày càng nhanh. Từ dấu chân trên mặt đất và chút ít dấu chân xung quanh, Tô Minh có thể chắc chắn bốn người tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc cách không xa.
Nhưng dấu chân ngày càng sâu, đại biểu vết thương bốn người ngày càng nặng.
"Chúng sẽ tìm chỗ an toàn trị thương…" Tô Minh ngừng bước, cúi người nhìn trong dấu chân có giọt máu tươi hòa tan với tuyết đọng, vươn tay ấn ấn, khóe miệng lộ nụ cười nhạt.
"Máu chưa đông lại, ngay ở phía trước!" Tô Minh bật người dậy, đang muốn đuổi theo nhưng chợt dừng bước, biểu tình tiêu điều có đau thương.
Hắn nhìn thấy phía trước không xa, từng tộc nhân lựa chọn ở lại không muốn níu chân tộc nhân tiến lên. Những tộc nhân này đã chết, gục tại đó, người co ro, thân thể cứng ngắc.
Nhẹ bước qua, Tô Minh nhìn khuôn mặt quen thuộc, hai mắt mở to không khép. Nếu không phải thân thể gục xuống, vậy trước khi chết, nhất định đôi mắt gã đã nhìn hướng tộc nhân rời đi, cầu ông trời phù hộ tộc nhân mình an toàn tới Phong Quyến.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comĐây là từ khi Tô Minh trở lại rừng cây nhìn thấy tộc nhân thứ nhất đã chết. Hắn biết đây không phải người cuối cùng. Trên con đường này, trong một ngày di chuyển có rất nhiều tộc nhân lựa chọn ở lại, không muốn để thân thể bị thương ảnh hưởng tốc độ của bộ lạc.
"Bộ lạc sẽ an toàn…" Tô Minh khẽ nói, nhìn tộc nhân đôi mắt trợn trừng, hắn nâng lên tay phải nhẹ vuốt. Bi thương trên mặt hắn bị ẩn giấu rất sâu, mạnh đứng dậy, mang theo sát khí càng đậm chạy nhanh.
Tốc độ của hắn nhanh tới mức mắt thường khó thấy, chỉ có thể trông thấy bóng đỏ đang di chuyển vẽ thành đường nét gấp khúc, vặn vẹo xông tới trước.
Màu đỏ là ánh sáng hai mắt huyết nguyệt của Tô Minh, đây là do ảnh ngược trăng tròn trên trời biến thành! Trong lúc hắn tiến lên từng tia ánh trăng giáng xuống, vòng quanh người hắn, hình thành từng vòng tơ trăng. Theo tốc độ tăng nhanh, sau lưng hắn kéo theo vô số sợi tơ, thoạt nhìn như áo choàng ánh trăng trùm trên người Tô Minh.
Thời gian trôi qua, mười lăm phút sau, hơn trăm mét trước mặt Tô Minh có rất nhiều cây khô trên mặt tuyết. Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc ngồi xếp bằng, bên người đi theo ba tộc nhân vòng quanh gã, đang nhắm mắt trị thương.
Chúng mới vừa dừng bước, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc mặt âm trầm quát bảo đứng lại, nhìn chằm chằm hướng Phong Quyến bộ lạc, sắc mặt giận dữ.
Gã kịp phản ứng, rõ ràng Nam Tùng làm bộ dọa dẫm, tựa như ngọn nến sắp tắt bùng cháy lên. Kỳ thực chỉ cần chúng kéo dài chốc lát, chẳng những không chật vật bỏ chạy mà còn có thể thừa thắng xông lên, một phen bắt hết Ô Sơn bộ lạc!
Gã tức giận nhưng càng hận mình nhát gan. Tuy nhiên, gã là người cẩn thận, dù hiểu rõ hết rồi vẫn khoanh chân ngồi chữa thương trước đã. Theo gã thì Ô Sơn bộ lạc nhanh nhất cũng phải tới trời sáng mới đến Phong Quyến. Bốn người mình chỉ cần dốc sức truy kích, hai tiếng đồng hồ là đủ đuổi kịp.
Gã cực kỳ yên tâm, bốn người ở đây sẽ không gặp nguy hiểm gì. Trong đời gã, vật săn vĩnh viễn chỉ biết chạy trối chết.
Gã không cho rằng, Ô Sơn bộ lạc dưới tình huống như vậy còn có người truy đuổi ngược lại, bây giờ Ô Sơn bộ lạc quan tâm nhất chính là di chuyển!
Bốn người ngồi xếp bằng chưa tới mười lăm phút thì có gió lạnh thổi tới, cuốn lấy tuyết đọng, rơi trên thân bốn người. Cùng lúc đó, trong rừng cách chúng không xa lóe tia sáng đỏ, tốc độ nhanh khó thể tưởng tượng. Mấy người chưa kịp thức tỉnh, chỉ có tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc là mạnh mở mắt ra.
Gã trông thấy luồng sáng đỏ chợt lóe, một tiếng hét thê lương truyền tới. Chỉ thấy bên cạnh một tộc nhân giờ đã mất đầu, máu tươi bắn cao như suối phun.
Điều này khiến da đầu tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc tê dại, rợn cả tóc gáy. Mặt gã biến đổi đứng bật dậy, ánh mắt lộ ra kinh hoàng và khó tin. Hai người khác hiện giờ cũng sợ hãi đứng dậy, không ngừng nhìn quanh.
"Ai!?"
"Là ai, ta thấy ngươi rồi, đi ra!"
Hai người kia rống to, cơ thể run bần bật. Dường như chỉ một giây, thật sự quá nhanh, không đợi chúng mở mắt ra đã nghe đến tiếng hét thảm, mở mắt ra thì trông thấy trên cái cổ mất đầu phun máu.
Loại cảm giác sợ hãi không nói nên lời như thủy triều lập tức lan tràn toàn thân chúng. Gốc của sự sợ hãi này trừ việc cùng tộc chết ra, đa phần là sợ hãi sự thần bí.
Chúng không thấy bóng người, xung quanh tĩnh lặng không có chút âm thanh.
Mặt tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc tái nhợt, ánh mắt không ngừng quét rừng cây tối đen. Dần dần, gã ngày càng sợ. Rừng cây tối tăm dường như ẩn giấu con thú đáng sợ ăn thịt người đang nhìn chằm chằm chúng.
"Rút lui!" Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc cắn răng, đối với sự việc không biết thì gã không dám mạo hiểm. Gã mới liếc chỗ ánh sáng đỏ chợt biến mất, cho cảm giác không giống người mà như con rắn đỏ.
Theo tiếng ra lệnh, hai tộc nhân khác vội vàng tới gần, ba người dần lùi về đằng sau vài bước, lập tức co giò bỏ chạy.
Chúng không phát hiện ở trong rừng, Tô Minh ngồi chồm hổm, hai mắt lấp lóe bóng huyết nguyệt. Trong tay hắn cầm một cái đầu nhắm mắt đẫm máu.
"Chết không đáng sợ, đáng sợ là nỗi sợ trước khi chết, là sự chờ đợi mỏi mòn. Trên đường này, các tộc nhân đều khắc sâu cảm nhận sự hành hạ mỏi mòn đó. Bây giờ ta phải để các ngươi từ từ nhấm nháp nó." Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh. Trừ cách này ra, hắn còn cách khác càng khiến tộc nhân triệt để an toàn.
Ba người nhanh chóng lùi ra sau, thân thể chợt lóe đã biến mất.
Tim tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc đập nhanh, bây giờ gã trọng thương, dù có tu vi Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tám nhưng hiện tại chỉ có thể phát huy hơn phân nửa mà thôi, không tới đỉnh điểm được. Bên cạnh chỉ có hai tộc nhân, khoảng tầng sáu Ngưng Huyết cảnh, không có tác dụng bảo vệ.
Đặc biệt là chớp mắt đó khi gã thấy ánh sáng đỏ chợt lóe, gã cảm giác nguy hiểm tim đập chân run. Giờ gã không còn ý nghĩ truy bắt đám Ô Sơn bộ lạc, mà muốn rút lui hợp với viện binh Hắc Sơn bộ lạc.
Lúc chạy nhanh, hai tộc nhân bên cạnh gã vẻ mặt kinh hoàng, sự hãi đối thủ thần bí, sợ hãi thứ không biết, khiến bây giờ chúng mất hết ý chí chiến đấu, chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng ngay lúc này, sau lưng chúng truyền đến tiếng hú sắc nhọn kỳ quái. Tiếng kêu ẩn chứa thê lương khiến người nghe, đặc biệt là lúc khẩn trương sợ hãi sẽ giật bắn người.
Khoảnh khắc tiếng hú quái dị quanh quẩn đằng sau, luồng sáng đỏ máu lấy tốc độ cực nhanh xông đến. Ba người bỏ chạy chỉ thấy ánh đỏ chợt lóe, vô số sợi tơ trăng theo phía sau ánh đỏ. Ngay sau đó, một tộc nhân hét thảm, đầu tách khỏi thân mình, máu bắn ra ngã trên mặt đất.