- Sư phụ... Trưởng lão... Sư huynh...
Cổ Thần gọi to vài câu nhưng xung quanh vẫn vắng vẻ, không ai trả lời, nơi này tựa hồ chỉ có riêng một mình hắn.
- Cổ Thần, nơi này thật tối...
Có tiếng Tiểu Bạch vang lên trên vai Cổ Thần.
Tại lúc đi vào Côn Ngô Bí Cảnh, Tiểu Bạch hóa thành bạch hồ chui vào trong ống tay áo Cổ Thần, cả hai vẫn chưa từng tách xa nhau.
Cổ Thần dồn pháp lực tới hai mắt, một lần nữa nhìn về phía trước, tầm nhìn được mở rộng lên hơn mười trượng, phía xa vẫn là một mảnh tối đen, bất quá nhìn được cây cối xung quanh, thân cây cỡ chừng hơn trượng, có thể thấy được nơi này cũng không đơn giản là một phiến rừng cây nhỏ, hẳn phải là một mảnh rừng rậm.
Cổ Thần chậm rãi đi về phía trước, trong phiến rừng rậm tối đen này vắng vẻ vô cùng, rất dễ khiến người ta nới lỏng cảnh giác.
Cổ Thần vẫn đi về phía trước, được mấy canh giờ, xung quanh vẫn vắng vẻ, rưng rậm phía trước không có gì thay đổi, vẫn là những gốc đại thụ có thân to hơn trượng dựng thẳng lên trời, mặt đất không có ngọn cỏ, ngay cả cỏ dại cũng không thấy xuất hiện.
Hơn nữa, Cổ Thần đã đi được đoạn đường mấy trăm dặm, nhưng mặt đất nơi này vẫn bằng phẳng, không thấy xuất hiện ngọn núi nào, giống như nơi này là một mảnh bình nguyên.
Trên bình nguyên cư nhiên xuất hiện một phiến rừng rậm lớn như vậy, thật là quỷ quái.
- Những người khác đâu hết cả rồi? Nơi này thực khiến người ta thấy áp lực!
Tiểu Bạch lui lại vào trong áo Cổ Thần, ngữ khí có chút nặng nề.
Đọc Truyện Online Tại http://truyen360.comCổ Thần dừng bước, Thiểm Thiên Phong Dực mở ra trên lưng, phát ra lôi điện chiếu sáng trong phạm vi hơn mười trượng, không khí vẫn là một mảnh tĩnh lặng như trước.
Vỗ cánh một cái, Cổ Thần bay thẳng người lên không trung.
Trong bóng tối, Cổ Thần khống chế tốc độ rất chậm, bay lên cao mười trượng... Hai mươi trượng... Ba mươi trượng... Năm mươi trượng... Một trăm trượng...
Bay lên cao đủ một trăm trượng, khiến Cổ Thần kỳ quá chính là... Nhưng gốc cây này còn chưa tới ngọn, đồng thời vẫn chỉ có độc thân cây, không hề thấy cành mở rộng tán ra phía khác.
Hai trăm tươợng... Ba trăm tươợng... Năm trăm tươợng... Một nghìn trượng...
- HÌnh như có chút cổ quái, thế nào còn chưa bay ra khỏi rừng cây?
Tiểu Bạch kinh hô một tiếng.
Cây cao hơn nghìn trượng không phải chưa thấy lần nào, nhưng những cây đó đều là đại thụ, còn cây trong phiến rừng quỷ dị này chỉ lớn hơn tươợng, dài quá nghìn trượng còn chưa thấy biến hóa gì, không nói kích thước chẳng hề thu hẹp lại, ngay cả cành cây đâm nhánh cũng không thấy có.
- Ta ngược lại muốn nhìn xem cây cối nơi đây rốt cuộc cao tới đâu!
Trong lòng Cổ Thần bị kích lên một cỗ ngạo ý, Thiểm Thiên Phong Dực nhất thời vỗ mạnh, bay cao nhanh lên bầu trời.
Hai nghìn trượng... Ba nghìn trượng... Năm nghìn trượng... Bảy nghìn trượng... Chín nghìn trượng... Một vạn trượng....
Quá sợ rồi, Cổ Thần hoàn toàn khiếp sợ rồi...
Bay cao đủ vạn trượng, cây cối nơi này vẫn giữ nguyên kích thước hơn trượng như trước, không có điểm biến hóa nào, nếu như phía dưới không phải chân không mà là mặt đất, Cổ Thần thậm chí sẽ tin tưởng, mình vừa bay lên vạn trượng chỉ là một giấc mộng, còn hắn vẫn chưa từng bay lên.
- Ở đây chẳng khác như đang ngồi tù, xem ra, muốn bay qua từ phía trên là điều không thể...
Cổ Thần thầm nghĩ, nhất thời thân thể trùng xuống, rơi đủ vạn trượng, hạ xuống mặt đất.
- Thế nào lại có phiến rừng quỷ dị như vậy? Vừa tối đen lại còn tĩnh mịch, ngoại trừ cây cối, vật gì cũng không có, thực khiến người ta sợ hãi.
Thân hình Tiểu Bạch hơi lui lại, cả người chui trong áo Cổ Thần, chỉ còn lại đầu thò ra ngoài.
- Xuỵt...
Cổ Thần nhắc yên lặng, nghiêng tai nghe ngóng, nói:
- Có cái gì đang tới...
Tiểu Bạch nhất thời lui hẳn vào trong, không dám vươn đầu ra nữa.
Bốn phía vẫn tối đen, tĩnh mịch, nhưng lông tóc Cổ Thần dựng lên, cảm nhận được có cái gì đang tới gần mình!
Đột nhiên, phía sau lưng mát lạnh, dường như còn một trận gió lạnh khẽ thổi qua, Cổ Thần xoay mạnh người, một đạo bóng đen đột nhiên kéo tới, đưa tay trảo ra, một bàn tay lớn tới hơn trượng chộp tới Cổ Thần.
Mi tâm Cổ Thần lóe lên, một kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm bay ra, lập tức hóa lớn chắn ngay phía trước tay trảo đen kịt, thế nhưng cự trảo giống như hư vô, xuyên qua kiện pháp bảo kia rồi tiếp tục chụp về phía Cổ Thần.
- Là một quỷ hồn...
Cổ Thần nhướng mày, trách không được lại khiến lông tóc người ta dựng lên.
- Hừ... Đã là quỷ hồn, cho ngươi kiến thức một chút sự lợi hại của hắc diễm phần thiên...
Đón đỡ tay trảo của quỷ hồn, Cổ Thần đảnh ra một quyền, một đạo quyền cương hắc diễm nhất thời đánh tới trên trảo quỷ, trảo quỷ liền như vôi vào nước, nhất thời toát ra một trận khói xanh, quỷ hồn kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn bộ quỷ trảo của nó đã bị hắc diễm phần thiên đốt sạch, biến mất không còn.
Cổ Thần thừa thắng truy kích, tiếp tục đánh ra một quyền, hắc diễm phần thiên hóa thành quyền cương thật lớn, đánh lên người quỷ hồn, khiến nó hôi phi yên diệt.
Hắc diễm phần thiên của Cổ Thần chính là khắc tinh của quỷ hồn, con quỷ hồn vừa rồi cũng có tu vi Bồi Nguyên kỳ, nhưng vẫn bị Cổ Thần miểu sát.
Quỷ hồn là do linh hồn tu sĩ biến thành, tuy rằng chỉ có linh hồn Kim Đan kỳ, sau khi thân thể chết mới có thể tiến vào luân hồi, chuyển thế sống lại, thế nhưng tại một vài địa phương đặc thù như nơi âm minh này, linh hồn có thể tiếp tục sinh tồn, nếu như tại Minh giới, càng có thể sống mãi không chết, những linh hồn không có thân thể này được gọi là quỷ hồn.
Tu sĩ dưới Kim Đan kỳ, khi tử vong, linh hồn sẽ mất đi bảo hộ, sống không được lâu, thế nhưng, nếu lúc tử vong lại ở địa phương âm minh, linh hồn của tu sĩ có cơ hội sống sót rất cao, có thể tiếp tục tu luyện, tu vi càng cao, sống được càng dài, nếu tu vi đạt tới Mệnh Tuyền cảnh Đoạt Xá kỳ, gặp được tu sĩ còn sống, có thể tiến hành đoạt xá sống lại.
Tốc độ tu luyện của quỷ hồn vô cùng chậm, chủ yếu thông qua thôn phệ máu của tu sĩ để tăng trượng, bởi vậy tu sĩ tới những nơi âm minh, khẳng định sẽ bị quỷ hồn công kích.
Côn Ngô Bí Cảnh này, vừa vào liền gặp phải một phiến rừng rậm quỷ dị, nơi nơi đều là âm minh, trách không được nói tu sĩ đi vào bên trong hung hiểm dị thường.
Côn Ngô Bí Cảnh mấy trăm năm mới có một lần tu sĩ tiến vào, đám quỷ hồn kia biết có tu sĩ đi vào, còn không giống như ong thấy mật, đều liều mạng chạy tới?
Cổ Thần đi vào vùng âm minh này, qua một hồi lâu mới gặp phải công kích có thể thấy được vùng âm minh này rộng lớn vô cùng, những quỷ hồn kia muốn chạy tới cũng cần một ít thời gian.
Xem ta tu sĩ đi vào Côn Ngô Bí Cảnh đều bị phân tán trong vùng âm minh này, muốn đi vào sâu trong Côn Ngô Bí Cảnh, chắc chắc phải đi qua nơi âm mình này mới được.
Cổ Thần chưa bao giờ tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh, căn bản không biết Như Ý Linh Lung Bảo Tháp ở nơi nào, cũng không biết tới phiến rừng rậm quỷ dị này rộng lớn bao nhiêu, cứ như vậy đi về phía trước hay còn rẽ ngang dọc ở đâu?
Bất quá, lúc này không có thời gian cho Cổ Thần suy nghĩ nhiều, từng trận gió lạnh lẽo thổi tới, ngoài hơn mười trượng thấp thoáng những đạo bóng đên, tựa hồ có vô số quỷ hồn đang đánh tới.
Sau gáy mát lạnh, lại có một quỷ hồn phát động công kích đánh lén, Cổ Thần xoay người, đánh ra một quyền, thế nhưng lại cảm giác gió lạnh thổi toàn thân, quỷ hồn từ bốn phía đều đã xông lên!