Ngay cả Cổ Thần cũng không kịp phản ứng, Xích Hỏa Ấn chớp mắt đã bị Chiến Thần Lệnh hoàn toàn hấp thu, Cổ Thần chỉ cảm thấy Chiến Thần Lệnh ấm áp, trong sát na một cỗ lực lượng thuần dương từ trong Chiến Thần Lệnh truyền ra, thấu vào cơ thể Cổ Thần.
- Chân khí thuần dương?
Cổ Thần đột nhiên cả kinh, vừa rồi hấp thu Xích Hỏa Ấn dĩ nhiên bị Chiến Thần Lệnh biến thành chân khí thuần dương thuần khiết, không có nửa điểm lãng phí, bị Cổ Thần hấp dẫn, cuối cùng pháp lực của Cổ Thần tăng tiến không ít.
Chiến Thần Lệnh có diệu dụng như vậy? Cổ Thần vui mừng.
Tàng Thiên Cơ thì trừng mắt há mồm, vẻ mặt khiếp sợ, tuyệt học vô thượng của Tàng gia, Ngũ Hành Phân Thân Ấn đệ nhị ấn --- Xích Hỏa Ấn! Đây là tuyệt học vô thượng mà sau khi tu vi đạt tới Đoạt Xá kỳ hắn mới tu luyện được, đại cao thủ Đoạt Xá kỳ tiếp xúc hắn phải chết.
Dĩ nhiê trong nháy mắt đã bị Cổ Thần hấp thu đi?
Tàng Thiên Cơ chấn động, hắn căn bản không thể tưởng tượng được, vì sao Xích Hỏa Ấn đột nhiên mất không chế? Đại não của hắn so với thời điểm bị Như Ý Linh Lung bảo tháp đè xuống còn trống rỗng hơn, căn bản không thể tin.
Chúng cao thủ Băng Thần Tông thì choáng váng đầu óc, một chưởng Xích Hỏa Ấn kia đừng nói là cao thủ Linh Anh kỳ, coi như mấy đại cao thủ Đoạt Xá kỳ cũng chỉ có nước xoay người chạy trốn.
Thế nhưng… Cổ Thần dĩ nhiên động cũng không động đã phá giải được Xích Hỏa Ấn?
Nam Thiên đạo nhân khiếp sợ nhìn Cổ Thần, bất quá khiếp sợ của hắn cũng mang theo một loại kinh hỉ, ngay cả Xích Hỏa Ấn cũng không thể đối phó được với Cổ Thần, vậy Tàng Thiên Cơ càng không có biện pháp nào đối phó được với Cổ Thần rồi, thắng bại đã phân.
Nếu như Cổ Thần thắng lại, Nam Thiên đạo nhân tựa hồ thấy được nữ nhi Hư Tử Uyên của hắn. Hắn bị Mông Ngưng Băng mời vào Băng Thần Tông, muốn nghĩ cách cứu viện Hư Tử Uyên nhưng cũng không có biện pháp, chỉ đành đáp ứng điều kiện của Mông Ngưng Băng, trợ giúp Mông Anh Minh tham gia đại hội luận võ đoạt đế.
Hôm nay Cổ Thần xuất hiện liền có hi vọng cứu được Hư Tử Uyên, Nam Thiên đạo nhân làm sao không vui vẻ?
Trong lúc mọi người khiếp sợ, Cổ Thần không hề nhàn rỗi, đột nhiên trong cơ thể nhiều hơn một cỗ chân khí thuần dương cường đại khiến Cổ Thần có một loại cảm giác sung sức như có thể đánh vỡ trời cao.
Chân khí thuần dương vừa mới tiến vào cơ thể, thân thể Cổ Thần trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện đã là ngay bên cạnh Tàng Thiên Cơ. Tàng Thiên Cơ còn đang ngây người nhớ lại hiện tượng Xích Hỏa Ấn kỳ quái vừa rồi, chỉ cảm thấy bờ vai căng thẳng, thủ tráo của Cổ Thần như móc thép, giữ chặt Tàng Thiên Cơ.
Lúc này Tàng Thiên Cơ mới phản ứng lại, chiến đấu còn chưa kết thúc, thế nhưng đã muộn.
Tay trái Cổ Thần nhấc Tàng Thiên Cơ lên, hai chân Tàng Thiên Cơ đồng thời đạp tới, tay phải Cổ Thần đảo qua, cấp tốc bắt trúng huyện đao hai tấc, hai chân Tàng Thiên Cơ lập tức mềm nhũn, nhất thời bị tay phải Cổ Thần khống chế.
Sau đó, một màn khiến tất cả tu sĩ Băng Thần Tông khiếp sợ xảy ra.
Chỉ thấy Cổ Thần cầm hai chân Tàng Thiên Cơ, mạnh mẽ đập xuống dưới đất, đường đường là thái tử điện hạ Đế Đình Đại Doanh trong tay Cổ Thần giống như một chó nhỏ, bị hung hằng đập xuống dưới đất.
Cổ Thần cảm giác trong cơ thể có lực lượng vô cùng vô tận cần phải phát tiết, cầm hai chân Tàng Thiên Cơ liên tục đập xuống dưới mặt đất, trong sát na không biết đã đập xuống bao nhiêu lần, trong lòng Cổ Thần hiểu rõ, mỗi một lần quẳng xuống tuy không đến mức uy hiếp tới tính mạng Tàng Thiên Cơ, thế nhưng lại khiến mặt mũi Tàng Thiên Cơ xưng phù, kêu thảm thiết liên tục!
Vừa rồi bị Như Ý Linh Lung bảo tháp trấn áp, tuy răng đầu choáng não váng, thế nhưng có Thái Hư Tiên Đỉnh hộ thể, thân thể không chịu chút thương tổn thực chất nào, nào giống như hiện tại, Cổ Thần cầm hai chân hắn không biết bao nhiêu lần đập xuống dưới đất.
Một đại cao thủ Đoạt Xá kỳ nào có dễ dàng bị đập chết như vậy, Cổ Thần liên tục đập xuống mấy mươi lần Thái Hư Tiên Đỉnh cũng không xuất hiện.
Lúc này đây Cổ Thần đứng trên đỉnh Băng Thần Phong, Thiểm Thiên Phong Dực đã thu vào cơ thể, không hề phát ra quang mang chói mắt, cho dù tu sĩ Thần Hải cảnh cách mấy nghìn trượng cũng có thể nhìn thấy mọi tình huống xảy ra trên đỉnh Băng Thần Phong.
Tu sĩ Băng Thần Tông, cả đám trừng lớn hai mắt, giống như đã đánh mất ba hồn bảy vía, choáng váng hai mắt, nhìn đỉnh Băng Thần Phong, Tàng Thiên Cơ giống như một con chó nhỏ, bị Cổ Thần đập đi đập lại, thần tình không thể tưởng tượng nổi.
- Kia… Thực sự là thái tử Thiên Cơ hay sao? Có thể là giả hay không?
Một vị tu sĩ Thần Hải cảnh dụi dụi con mắt, sau đó nói:
- Ông trời ạ… Kia thực sự chính là thái tử Thiên Cơ a?
Tàng Thiên Cơ bị người khác cầm trong tay, giống như con chó nhỏ bị đập xuống liên tục, chuyện này sợ là có nói ra ngoài cũng không mấy người tin tưởng, thế nhưng sự thực xảy ra trước mắt, không cho phép tu sĩ Băng Thần Tông không tin.
Các cao thủ Băng Thần Tông theo Tàng Thiên Cơ bị đập xuống đất mà chuyển động ánh mắt lên xuống, cái miệng mở lớn, đủ nhét cả một quả trứng gà.
Tàng Thiên Cơ khổ không nói nổi!
Cổ Thần nắm chân Tàng Thiên Cơ đập lên lại đập xuống, nhìn giống như đại lực sĩ phàm nhân bình thường đánh nhau, tựa hồ rất dễ giãy thoát, thực tế bàn tay Cổ Thần đã thầm khống chế các huyệt đạo đốt xương của Tàng Thiên Cơ, giống như móc sắt siết thật chặt, đừng nói Tàng Thiên Cơ giãy thoát, huyệt đạo và khớp xương của hắn đã bị Cổ Thần không chế, hai chân của hắn căn bản không thể sử dụng bao nhiêu lực lượng.
Mà nửa người liên tục bị Cổ Thần đập mạnh, ngay cả phản ứng cũng không được, đã tiếp xúc thân mật với mặt đất một lần, chấn động kịch liệt khiến Tàng Thiên Cơ choáng váng, ngay cả ngưng tụ pháp lực cũng không nổi.
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt bị đánh xưng phù, tiếng kêu thảm thiết, một lần lại cao hơn một lần.
- Tàng Thiên Cơ, ngươi cũng không hơn gì rác rưởi!
Cổ Thần một mặt đập Tàng Thiên Cơ, một mặt quát lớn.
Tàng Thiên Cơ nghe vậy, thực sự muốn mặt đất xuất hiện cái khe, trực tiếp đâm đầu vào chết quên đi.
Mấy nghìn tu sĩ Băng Thần Tông đều nhìn thấy hình dạng của hắn hiện tại, lúc này đây muốn người trong thiên hạ không biết quả thực vô cùng khó khăn.
Thế nhưng Cổ Thần liên tục đập xuống, Tàng Thiên Cơ căn bản không có cơ hội thoát thân, cuối cùng Tàng Thiên Cơ không thể nhịn được nữa, Mộc Linh Trùy từ mi tâm bay ra, cũng không đi công kích Cổ Thần, Tàng Thiên Cơ cố sức tập trung nắm lấy Mộc Linh Trùy trong tay, đập thẳng vào trái tim chính mình.
Chỉ có tự sát mới tạo thành uy hiếp tính mệnh.
Ngay khi Mộc Linh Trùy đâm vào da thịt Tàng Thiên Cơ, một tiếng nổ vang, Như Ý Linh Lung bảo tháp cao nghìn trượng trong nháy mắt bị nhấc lên, Thái Hư Tiên Đỉnh chợt lóe, trong sát na liền trở về cơ thể Tàng Thiên Cơ.
Đang một tiếng vang lên, Mộc Linh Trùy không đâm vào cơ thể Tàng Thiên Cơ mảy may, ngược lại Cổ Thần bị Thái Hư Tiên Đỉnh hết văng, lui ngược về phía sau hơn mười trượng.
Cổ Thần kết pháp ấn, Như Ý Linh Lung bảo tháp trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Tàng Thiên Cơ, mạnh mẽ trấn áp.
Bất quá, Tàng Thiên Cơ đã thu được yên tĩnh chốc lát, rốt cuộc đã có thể vận dụng được pháp lưc, thân thể trong nháy mắt biến mất, lại sử dụng thuấn di.
Tàng Thiên Cơ không trốn mà phản công, thời điểm xuất hiện liền ở ngay trước mặt Cổ Thần, song chưởng xuất hiện, đánh thẳng vào Cổ Thần, có Thái Hư Tiên Đỉnh hộ thể, Tàng Thiên Cơ không cần lo phòng ngự, toàn lực tấn công Cổ Thần.
Cổ Thần chuyển song chưởng, va chạm với song chưởng của Tàng Thiên Cơ, có Thái Hư Tiên Đỉnh hộ thể, Tàng Thiên Cơ không hề lui lại một bước, ngược lại Cổ Thần bị đẩy lui hơn mười trượng, Tàng Thiên Cơ chợt lóe lại xuất hiện trước mặt Cổ Thần, cánh tay xếp lại đánh vào mặt Cổ Thần.
Cái tát thất bại.
Thân thể Cổ Thần trong nháy mắt biến mất không thấy, xuất hiện bên ngoài mấy trăm trượng, hai tay vẽ hình thái cực, Đỉnh Thiên Quyết vận chuyển, hai tay kết ấn, trảo về phía Tàng Thiên Cơ, cương khí pháp lực hóa thành hai cự chưởng, lại chộp vào Thái Hư Tiên Đỉnh.
Đối với động tác này của Cổ Thần, Tàng Thiên Cơ thực sự quá quen thuộc rồi, chính là động tác khống chế Thái Hư Tiên Đỉnh, thấy Cổ Thần lại bắt đầu mạnh mẽ lôi Thái Hư Tiên Đỉnh đi, Tàng Thiên Cơ kinh hồn táng đảm, thân thể nhoáng lên đã xuất hiện cách mấy trăm trượng, chỉ thấy quang mang liên tục chớp động, trong nháy mắt Tàng Thiên Cơ đã thuấn di được mấy vạn trượng.
Cổ Thần có thể khống chế Thái Hư Tiên Đỉnh, Tàng Thiên Cơ không dám dừng lại, thanh âm từ xa xa truyền đến:
- Cổ Thần, cừu hận ngày hôm nay, bản thái tử nhỡ kỹ, lần sau gặp lại tất lất mạng chó của ngươi! Băng Thần Tông nghe, nếu việc hôm nay truyền ra, bản thái tử để các ngươi gà chó không yên!
Tàng Thiên Cơ liên tục thuấn di, rất nhanh đã biến mất không còn hình bóng, tuy rằng câu cuối cùng của Tàng Thiên Cơ có chút kiêu ngạo, nhưng Băng Thần Tông không hề phát động Huyền Băng Phong Thần đại trận, chặn hắn lại.
Nếu Tàng Thiên Cơ có gì sơ xuất, toàn bộ Đế Đình Đại Doanh sợ là sẽ dốc hết toàn lực, từ đế quân cho tới tu sĩ Thần Hải cảnh nhỏ nhất đều chạy tới Đại Mông trả thù.
Tàng Thiên Cơ có Nhật Nguyệt Âm Dương toa, Cổ Thần có đuổi cũng vô ích, huống chi cho dù đuổi thì với thực lực của Cổ Thần ngày hôm nay cũng chưa thể xóa được tương liên mệnh thần giữa Tàng Thiên Cơ và Thái Hư Tiên Đỉnh, tối đa chỉ có thể sửa chữa hắn, nếu muốn giết hắn, tu vi vẫn còn thiếu.
Cổ Thần tới Băng Thần Tông gặp phải Tàng Thiên Cơ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, mục đích chân chính của hắn không phải truy sát Tàng Thiên Cơ, mà là nghĩ cách cứu sư tỷ.
Thiểm Thiên Phong Dực khẽ vỗ, Cổ Thần hạ xuống phía trước hơn hai mươi vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh Băng Thần Tông, ánh mắt lướt qua nhìn mọi người, cuối cùng rơi vào mặt Mông Ngưng Băng:
- Hôm nay ta tới nơi này chỉ có một mục đích, Mông tông chủ, giao sư tỷ của ta ra đây!
Cổ Thần đã từng một lần giết chết hơn ba mươi cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, uy danh hiển hách, chúng tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh Băng Thần Tông bị ánh mắt của Cổ Thần đảo qua, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bỏng.
Nam Thiên đạo nhân tới bên cạnh Cổ Thần, trong mắt tràn đầy khát vọng, nhìn Mông Ngưng Băng nói:
- Mông tông chủ, giao tiểu nữ ra, chuyện trước kia bần đạo không truy cứu.
Mông Ngưng Băng một trận xanh, một trận trắng, ngực phập phòng, hiển nhiên giận dữ, Cổ Thần đánh chạy Tàng Thiên Cơ, lại muốn mang đi Hư Tử Uyên, khiến kế hoạch của bản thân hoàn toàn bị phá hủy.
- Tiểu tiện nhân kia đã sớm bị ta giết!
Ánh mắt Mông Ngưng Băng lạnh lùng nhìn Cổ Thần, nói:
- Ngươi cho là chiến thắng Tàng Thiên Cơ là có thể dương oai với Băng Thần Tông hay sao? Trong Huyền Băng Phong Thần đại trận, đánh chết ngươi dễ như trở bàn tay.
Cổ Thần tự nhiên không tin Mông Ngưng Băng chưa đạt mục đích đã sát hại Hư Tử Uyên, thế nhưng nghe lời nói của Mông Ngưng Băng, trong lòng không khỏi giận dữ, mi tâm bắt ra một đoàn kim quang, chính là Như Ý Linh Lung bảo tháp.
Oanh một tiếng nổ, Như Ý Linh Lung bảo tháp hóa thành nghìn trượng, hạ xuống bên cạnh Cổ Thần, cửa tháp mở ra đối diện với chúng cao thủ Băng Thần Tông, Cổ Thần nói:
- Ta có thể vô thanh vô tức tiến vào Huyền Băng Phong Thần đại trận, chẳng lẽ ngươi cho là Huyền Băng Phong Thần đại trận hữu dụng đối với ta? Nếu sư tỷ của ta có nửa điểm thương tổn một sợi tóc, vậy hôm nay Băng Thần Tông phải máu chảy thành sông, từ nay về sau Băng Thần Tông cũng giống như Tà Băng Cung, chỉ tồn tại trong lịch sử.
Hung danh của Cổ Thần vang vọng, lại vừa mới đánh bại Tàng Thiên Cơ, hiện tại sát khí khẽ động, không ít cao thủ Mệnh Tuyền cảnh nhìn Cổ Thần đều không kìm lòng được lui về phía sau ba bước.
- Tông chủ, người này thủ đoạn độc ác, giết người như ngóe, nghìn vạn lần đừng để hắn tức giận, để tránh khỏi sát tính nổi lên, như vậy bản tông nhất định sẽ gặp nạn!
Một cao thủ Mệnh Tuyền cảnh nơm nớp lo sợ nói.
Không ít thái thượng trưởng lão gật đầu, ngay cả Tàng Thiên Cơ đều thua dưới tay Cổ Thần, ba vị đế tử Đế Đình Đại Doanh đều chết trong tay Cổ Thần, đồng thời từng một lần giết chết 34 vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, không phải tuyệt đỉnh cao thủ Nguyên Thần cảnh không thể địch nổi.
Người có tu vi mạnh nhất trong Băng Thần Tông chính là tông chủ và thủ tọa thái thượng trưởng lão, bất quá cũng chỉ là tu vi Đoạt Xá hậu kỳ mà thôi, tuy rằng Mệnh Tuyền cảnh có hơn hai mươi vị, là một tiên tông đại phái, nhưng trước mặt Cổ Thần, trong lòng chúng không khỏi có chút e ngại.
Nhưng mà, chân chính khiến chúng cao thủ Băng Thần Tông cảm thấy sợ hãi chính là Cổ Thần có thể vô thanh vô tức đi qua Huyền Băng Phong Thần đại trận, chỗ dựa lớn nhất của bọn họ đối với Cổ Thần chỉ là thùng rỗng kêu to.
Ngay cả Thánh Hoàng đích thân tới cũng không thể vô thanh vô tức đi qua Huyền Băng Phong Thần đại trận, thế nhưng Cổ Thần lại làm được rồi, sao không khiến chúng cao thủ sợ hãi?
Ngoại trừ mấy đại cao thủ Đoạt Xá kỳ có vài phần lo lắng trong lòng, cao thủ Linh Anh kỳ thì cảm giác cái đầu trên cổ chính mình như nằm trong tay của Cổ Thần, không phải bản thân có thể giữ được.
- Cổ Sát Thần giận dữ, giết ngươi con mắt cũng không nháy một cái, tông chủ, ngay cả Huyền Băng Phong Thần đại trận cũng không thể làm khó hắn được, hắn muốn cái gì vậy nhanh cho hắn đi thôi!
Lại có một cao thủ Mệnh Tuyền cảnh nói.
Mông Ngưng Băng cắn răng, trong ánh mắt lộ vẻ phẫn hận, phất phất tay, một gã cường giả Mệnh Tuyền cảnh lui lại, tiến vào trong Băng Thần Điện.
Chốc lát sai liền dẫn theo Hư Tử Uyên ra ngoài.
Hư Tử Uyên vừa mới được dẫn ra ngoài Băng Thần Điện, thân ảnh Cổ Thần đột nhiên biến mất không thấy, tiến hành thuấn di, khi xuất hiện đã tới bên cạnh Hư Tử Uyên, cao thủ Mệnh Tuyền cảnh kèm theo bên cạnh Hư Tử Uyên còn chưa có phản ứng, nắm tay của Cổ Thần đã rơi lên người hắn, một quyền đánh văng đi hơn trăm trượng.
Cổ Thần không công kích yếu hại của hắn, mặc dù xuất thủ khá nặng, thế nhưng không hề nguy hiểm tới tính mạng, tối đa chỉ bị thương nhẹ, dùng tinh nguyên sinh mệnh rất nhanh có thể hồi phục bình thường, nếu Cổ Thần đã đáp ứng Mông Tiên Âm, không thương tổn Băng Thần Tông, tự nhiên nói được thì sẽ làm được.
- Sư tỷ! Ta tới!
Cổ Thần đỡ lấy hai tay Hư Tử Uyên, kích động nói.
Tất cả mọi chuyện phát sinh trong lúc điện quang đá lửa, Hư Tử Uyên còn chưa kịp phản ứng, vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh kèm theo bên cạnh nàng đã bị đánh bay đi hơn trăm trượng, ngay sau đó một thanh âm vang lên.
Hư Tử Uyên giống như nghe được thanh âm của tự nhiên, hai mắt đột nhiên phóng đại, tinh thần nhất thời đại chấn, nhìn Cổ Thần, trong hai mắt tràn đầy ý kinh hãi, lẩm bẩm nói:
- Cổ sư đệ… Thực sự là ngươi?
Cổ Thần ngoại phóng tu vi, nghiễm nhiên đã là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, Hư Tử Uyên và Cổ Thần tách rời không tới ba tháng, khi đó Cổ Thần mới chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, ngắn ngủi hơn hai tháng bước vào Mệnh Tuyền cảnh không nói, tu vi dĩ nhiên đột phá hai cấp độ, bước vào Linh Anh trung kỳ.
Càng làm nàng phải kinh tâm chính là, khí tức trên người Cổ Thần phát ra so với đại cao thủ Đoạt Xá hậu kỳ càng khiến nàng có cảm giác nguy hiểm.
Hư Tử Uyên có điểm không tin vào hai mắt mình, vị cao thủ Mệnh Tuyền trước mắt nàng hiện tại chính là sư đệ Cổ Thần nàng ngày đêm tưởng nhớ!
Cổ Thần ôm Hư Tử Uyên vào trong lòng, trong thanh âm hiện rõ vẻ sung sương không thể che giấu:
- Là ta, sư tỷ!Thân thể Hư Tử Uyên có chút suy yếu, toàn thân mềm nhũn, ngay cả ba động pháp lực cũng không có, tựa hồ bị Băng Thần Tông phong ấn.
Cổ Thần ôm lấy Hư Tử Uyên, bước tới bên cạnh Như Ý Linh Lung bảo tháp, vẻ mặt Nam Thiên đạo nhân vui sướng, thần tình kích động.
- Uyên nhi, ngươi thế nào?
Nam Thiên đạo nhân quan tâm hỏi, muốn đưa tay sờ sờ đầu Hư Tử Uyên, bàn tay mới đưa lên một nửa lại không dám, ngẩn ngơ thu tay lại.
Có lẽ là nguyên cớ Mông Ngưng Băng ở ngay bên cạnh, trong mắt Hư Tử Uyên tuy có chút vui mừng, đối với Nam Thiên đạo nhân có chút không quá nhiệt tình, chỉ mỉm cười, nói:
- Phụ thân, hài nhi không sao,c hỉ hơi mệt một chút, toàn thân vô lực.
- Ngươi đã cho, nhanh chóng rời khỏi bản tông, các ngươi muốn tình cảm tình lữ gặp lại, phụ nữ gặp nhau thì đến nơi khác đi, đừng ở chỗ này chướng mắt!
Thanh âm của Mông Ngưng Băng lạnh lung vang lên.
Ánh mắt Cổ Thần chăm chú nhìn vào Mông Ngưng băng, nói:
- Ngươi hạ cấm thuật gì trên người sư tỷ ta?
Khuôn mặt Mông Ngưng Băng sương lạnh, nói:
- Tối đa ba ngày cấm thuật tự giải, nàng sẽ khôi phục pháp lực, lấy thực lực của ngươi hiện tại, tối đa một canh giờ là có thể giúp nàng giải phong ấn, các ngươi có thể đi!
Cổ Thần không hề để ý tới Mông Ngưng Băng, nắm cổ tay Hư Tử Uyên, nói:
- Sư tỷ, để ta nhìn một chút!
Nói xong, Cổ Thần truyền chân khí thuần dương vào trong cơ thể Hư Tử Uyên, tỉ mỉ kiểm tra tình huống cơ thể của Hư Tử Uyên.
Đôi mắt đẹp của Hư Tử Uyên khẽ động, cả kinh nói:
- Đây là chân khí gì? Dĩ nhiên có thể xua tan huyền âm hàn khí?
- Thực sự?
Cổ Thần kinh hỉ nói:
- Là chân khí thuần dương, đáng tiếc so sánh với huyền âm hàn khí trong người sư tử, chân khí thuần dương của ta quá ít, nếu như chân khí thuần dương của ta đủ mạnh, nói không chừng còn có thể giải trừ huyền âm tuyệt mạch!
Chân khí thuần dương trong cơ thể Cổ Thần chính là do Chiến Thần Lệnh thôn phệ Xích Hỏa Ấn của Tàng Thiên Cơ hóa thành, nghĩ đến Chiến Thần Lệnh, một cỗ cảm giác ấm áp từ ngực truyền ra.
Chân khí thuần dương dĩ nhiên có thể xua tan huyền âm hàn khí, Cổ Thần chiếm được một loại phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch, sao có thể không vui sướng.
Chỉ là chân khí thuần dương quá mức khó thu thập, hắn lấy được Chiến Thần Lệnh lâu như vậy cũng chỉ tại thời điểm Tàng Thiên Cơ thi triển Xích Hỏa Ấn mới thôn phệ Xích Hỏa Ấn, hình thành một cỗ chân khí thuần dương, nếu như muốn hoàn toàn giải trừ huyền âm hàn khí trong cơ thể Hư Tử Uyên cần phải có rất nhiều chân khí thuần dương mới được, có thể là van lân, mười vạn lần, trăm vạn lần số lượng hiện tại…
Bất quá, cũng coi như nhiều hơn một phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch, nhiều hơn một phần hi vọng.
"Chân khí thuần dương… Chiến Thần Lệnh, ngươi đến tột cùng là dạng bảo bối gì?"Trong lòng Cổ Thần âm thầm tự hỏi.
…
Chân khí thuần dương chạy trong cơ thể Hư Tử Uyên, huyền âm hàn khí lập tức tránh lui, mỗi một tấc kinh mạch của Hư Tử Uyên đều được Cổ Thần tỉ mỉ điều tra, đột nhiên Cổ Thần biến sắc.
Vẻ mặt vui sướng triệt để biến mất, thay vào đó là sát khí dâng trào, nhất thời giống như sóng biển cuồn cuộn xô bờ, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào mặt Mông Ngưng Băng, lạnh lùng nói:
- Hảo một nữ nhân độc ác, sư tỷ ta chính là do ngươi ban tặng, sống không quá tuổi ba mươi ba, hiện tại chỉ còn trên dưới mười năm, ngươi dĩ nhiên còn không chịu buông tha nàng?
Các cao thủ Mệnh Tuyền cảnh không hiểu ra sao, Mông Ngưng Băng biến sắc, cả kinh nói:
- Không có khả năng, ngươi sao có thể phát hiện? Chỉ có tiên đan sư mới có thể phát hiện, ngươi trẻ tuổi như vậy, sao có thể là tiên đan sư?
Tiên đan sư chính là tồn tại vượt qua tông sư đan dược, có thể luyện chế tiên đan, toàn bộ trung thổ, số lượng tiên đan sư chỉ có hai người, một người ở Thánh Đình Đại Kiền, một người ở một trong tam đại thánh địa Thiên Thiền Tự.
Thấy Mông Ngưng Băng nói, các cao thủ nhất thời hiểu ra, nàng khẳng định đã động chân động tay vào cơ thể Hư Tử Uyên.
Nam Thiên đạo nhân cả kinh nói:
- Uyển nhi làm sao vậy?
- Địa sát phá hồn đan, một loại độc dược mãn tính cùng cấp tiên đan, tu sĩ ăn vào sớm thì mười tháng, chậm thì một năm sẽ bị nghiền nát linh hồn mà chết, cho dù cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trúng loại độc này cũng phải chết không cần bàn cãi!
Cổ Thần buông cổ tay Hư Tử Uyên, nói ra loại độc dược nàng trúng phải, thanh âm vô cùng lạnh lẽo, có thể thấy được cơn giận dữ trong lòng Cổ Thần.
Mông Ngưng Băng nhìn Cổ Thần, con mắt không thể tưởng tượng, cả kinh nói:
- Ngươi làm sao biết được? Ngươi làm sao biết được?
Cổ Thần cắn răng nói:
- Như ngươi dự liệu, ta chính là tiên đan sư, Mông Ngưng Băng, nếu như không phải ta hứa hẹn với một người, hôm nay Băng Thần Tông các ngươi nhất định máu chảy thành xông, hiện tại ngươi còn có một lần cơ hội, giao giải dược ra, ta sẽ không giết một người của Băng Thần Tông, bằng không một khi ta khai sát giới, ta không ngại nhiều hơn một tiên tông đại phái bị diệt tuyệt.
Thanh âm của Cổ Thần giống như gió lạnh nơi âm minh, vô cùng buốt giá, chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh nghe được toàn bộ đều nổi lông tư, kinh hồn thất thố.
Bất quá, trong mắt Mông Ngưng Băng tuy rằng kinh ngạc, nhưng không hề lùi bước, nói:
- Cho dù ngươi đã nhìn ra thì thế nào? Muốn ta giao ra giải được cũng được, ngươi trợ giúp Anh Minh tham gia đại hội luận võ đoạt đế, trợ giúp hắn ngồi lên vị trí đế quân, đến lúc đó sẽ cho ngươi giải được, bằng không… Ngươi đã coi trọng sư tỷ ngươi như, vây giết sạch chúng ta, để nàng cùng nhau táng thân đi! Ha ha ha ha… Đến lúc đó, ngươi mở mắt trừng trừng nhìn người yêu chết bên cạnh ngươi, ta cho dù chết cũng vô cùng vui vẻ.
- Đúng vậy, trợ giúp bản đế quân tham gia đại hội luận võ đoạt đế, chờ bản quân chính thức lên làm đế quân Đại Mông sẽ để cô cô đưa cho ngươi giải được, đến lúc đó bản đế quân còn có bản thưởng thật lớn cho ngươi…
Nghe được luận võ đoạt đế, Mông Anh Minh liền hăng hái, ý sợ hãi diệt hết, lớn tiếng nói.
Sắc mặt Cổ Thần càng lúc càng âm lãnh, kéo Hư Tử Uyên và Nam Thiên đạo nhân tới bên cạnh Như Ý Linh Lung bảo tháp, sau đó xoay người, sát ý đằng đằng nhìn lướt qua chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, lạnh lùng nói:
- Các ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết người sao?
Ánh mắt Cổ Thần giống như mũi tên ngọn đâm thẳng vào ngực chúng cao thủ, không ít cao thủ mềm nhũn hai chân, lại lui ra sau mấy bước.
Mông Anh Minh quát lên:
- Ngươi dám…
Thân thể Cổ Thần chợt léo liền biến mất không thấy, Mông Anh Minh vừa mới mở miệng, một bàn tay từ trong hư không chộp tới, nắm chặt cái cổ của hắn, thân ảnh Cổ Thần trong nháy mắt xuất hiện, nâng Mông Anh Minh lên.
- Ta cũng là tiên đan sư, độc địa sát phá hồn đan ta tự mình đến giải, hôm nay ta đại khai sát giới, để Băng Thần Tông máu chảy thành sông! Trước từ đế quân tương lai của các ngươi bắt đầu…
Mi tâm chợt lóe một đạo ô quang, một kém chém xuống, trực tiếp chém rơi một cánh tay của Mông Anh Minh, tức thì tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong miệng Mông Anh Minh phát ra.
Tuy rằng các cao thủ Băng Thần Tông rất sợ hãi, nhưng Cổ Thần vừa động thủ, bọn họ cũng không có đường lui, đều gầm lên, pháp bảo xuất hiện, oanh kích về phía Cổ Thần.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyen360.comĐối mặt với công kích của mọi người, Cổ Thần hoàn toàn không nhìn, quát lạnh:
- Kim hành chi tháp, mở…
Xoẹt…
Cửa tầng thứ nhất Như Ý Linh Lung bảo tháp nhất thời mở ra, chiếu rọi một mảnh kim quang vạn trượng, bao phủ toàn bộ mọi người bên trong, công kích pháp tắc hệ kim khiến chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh phải kêu thảm thiết liên tục.