Cổ Thần từng muốn cải biến tất cả, nhưng trong lòng thì vẫn mê võng, không biết phải cải biến thế nào, trực tiếp giết Thanh Long Trại không phải là một biện pháp tốt!
Cổ Thần đến Cốc gia trang, không chỉ lĩnh hội niềm vui của thôn dân mà cũng lĩnh hội cả phẫn nộ, bi thương...
Chớp mắt, lại một năm nữa qua đi.
Năm thứ sáu, một đội quan binh đến Cốc gia trang xưng là vây bắt sơn phỉ, ở lại Cốc gia trang nửa tháng, ăn hết bao nhiêu lương thực, trước khi đi còn mang theo không ít, nhưng sơn phỉ thì một tên cũng không bắt được, cuối năm, Thanh Long Trại lại đến thu cống phẩm năm nay.
Cường đạo Thanh Long Trại không nhiều, chỉ hơn ba mươi người nhưng mang theo hơn trăm con tráng mã, từ ngựa đã cưỡi, số còn lại dùng để gùi lương thực.
Cốc gia trang tổng cộng có hơn hai trăm hộ, nhân số khoảng ngàn người, trong đó già trẻ phụ nho hơn sáu trăm, nam tử từ mười lăm đến bốn lăm tuổi gần bốn trăm người.
Một thôn trang gần bốn trăm người chiến đấu lại run rẩy trước hơn ba mươi tên cường đạo!
Trong tay đám cường đạo đều cầm mã đao sáng loáng, dài bốn thước, hơn ba mươi thanh mã đao vung lên, làm người ta không khỏi hoa mắt chóng mặt, tâm sinh sợ hãi.
Năm nay Cốc gia trang thu hoạch nhiều hơn năm ngoái hồng thủy, vốn dĩ đủ để nộp cống phẩm.
Nhưng vì chúng quan binh ăn ở nửa tháng, còn mang theo rất nhiều lương thực, nên lương thực năm nay thấp nhất trong lịch sử.
Nộp xong cống phẩm mà vẫn còn thiếu hơn hai ngàn cân, cần phải giao nộp hơn hai mươi thiếu nữ từ mười lăm đến hai lăm tuổi cho Thanh Long Trại.
- Cô này... cô này... và cả cô này.
Thanh Long Trại tam đương gia cầm mã đao sáng choang lần lượt chỉ vào từng thiếu nữ.
Đột nhiên, mắt Tam đương gia sáng quắc, vội vàng tiến lên trước, chỉ mã đao trong tay vào một thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh thiếu niên tuấn dật.
Thiếu niên tuấn dật này không ai khác chính là Trương Viễn, người sáu năm trước cùng bọn Cốc Trần kết thành bát bái chi giao, sáu năm trôi qua, Trương Viễn đã thành một thiếu niên mười sáu tuổi tuấn dật.
Thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh là muội muội Trương Tiêu, nhỏ hơn Trương Viễn hai tuổi, năm nay mới mười bốn tuổi mà đã là mỹ nhân tuyệt sắc.
- Đại nhân, nó vẫn chưa tròn mười lăm tuổi.
Phụ thân Trương Viễn nhất thời lao ra, quỳ xuống trước mặt Tam đương gia.
- Cút!
Tam đương gia giơ chân đá phụ thân Trương Viễn lăn ra đất, quát:
- Không ngờ chỗ này vẫn còn một tuyệt sắc mỹ nhân, ha ha, lão tử muốn nàng.
Mấy thiếu niên đồng thời chặn trước mặt Trương Tiêu, chính là Cốc Trần, Cốc Châu, Thành Chiến, Tư Mã Diên, Trương Viễn, trong tai họ đồng thời vang lên bốn chữ: Nghịch giả hữu sinh!
Cốc Trần, Cốc Châu, Thành Chiến, Trương Viễn, Quan Kì, Tư Mã Diên...
Trong sáu người, Thành Chiến lớn nhất đã mười bảy tuổi, Cốc Châu, Tư Mã Diên nhỏ hơn mười lăm, ba người còn lại cùng mười sáu, đều là thiếu niên huyết tính, ở cái tuổi dễ động tâm với dị tính nhất.
Trương Viễn thường ngày bảo vệ muội muội của mình không nóilamf gì, năm người còn lại trong lòng cũng rất nâng niu đóa hoa xinh đẹp này.
Thanh Long Trại Tam đương gia cầm mã đao chỉ vào các thiếu nữ, sáu người đã cảm thấy rất phẫn nộ.
Lần này chỉ đúng Trương Tiêu, càng khiến sáu người huyết tính trùng đầu.
Đúng lúc quan trọng, Cổ Thần dùng Kình ca tự nhiên chi thanh vô thượng thần thông, nói một câu
"Nghịch giả hữu sinh", ở đây không ai nghe thấy, chỉ vang lên bên tai sáu người, nhất thời thổi bùng ngọn lửa trong lòng họ.
Thấy Tam đương gia lao đến, thôn dân ai cũng tránh, chỉ còn Cốc Trần sáu người chặn trước Trương Tiêu.
Tam đương gia đại nội, quát:
- Chết đi!
Chân vừa nhấc, mã đao sáng loáng trong tay liền bổ ra trước.
Thành Chiến hét vang một tiếng, lao lên.
Tuổi mới mười bảy, Thành Chiến đã trở thành một cự hán cường tráng thân cao một mét chín, là đại lực sĩ của Cốc gia trang, hai cánh tay đủ nâng ngàn cân chi lực.
Tam đương gia mã đao vẫn chưa bổ xuống, Thành Chiến đã một quyền đánh ra, trúng cánh tay của Tam đương gia, chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay Tam đương gia nhất thời gãy gập, mã đao loáng lên, rơi xuống bên cạnh.
Tam đương gia ôm chặt cánh tay, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Có người dám phản kháng đã ngoài sức tưởng tưởng của mọi người, đồng thời, tam đại đương gia bị thương khiến chúng đạo tắc đại nộ. Tiếng vó ngựa vang lên, mã đao trong tay vung sáng loáng, thúc ngựa lao vào sáu người.
Người đầu tiên hai chân dẫm mạnh, trực tiếp nhảy xuống từ lưng ngựa, mã đao sáng loáng bổ ra một đường quang mang lấp lánh, chém thẳng vào đầu Thành Chiến.
Thành Chiến lăn mình trên mặt đất, nhặt lấy mã đao Tam đương gia đánh rơi, bò dậy.
Lúc này đã thế thành nước lửa, không phải người chết thì là ta vong!
Cốc Trần quát lớn một tiếng:
- Các hương thân, xử lý đám cẩu tặc này...
Chỉ là lời Cốc Trần không nhận được quá nhiều hưởng ứng. Dưới mã đao sáng loáng, các thôn dân ai cũng sợ run người, hai chân không ngừng run rẩy, chỉ có phụ mẫu sáu nhười thấy con mình nguy hiểm, nhất thời lao ra cùng một số người họ Cốc, cũng nhặt khúc gỗ bên cạnh, theo sát phía sau.
Có khoảng sáu bảy mươi người lao đến, nhưng, trong tay họ không có ngựa cũng không có đao sắc. Đối diện với gần ba mươi tên cường đạo cưỡi ngựa trong tay cầm mã đao, thực lực hoàn toàn không tướng xứng.
Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhất thời có mấy người bị chém ngã xuống đất, những thôn dân phía sau thấy vậy đảm khí tán tẫn, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
- Kẻ nào dám phản kháng, ta chém kẻ đó thành thịt nát...
Tam đương gia hai mắt tràn đầy nộ khí, rít lên trong cổ họng.
Thân ảnh bên cạnh loáng một cái, một tên cường đạo loạng choạng lùi về phía hắn, Tam đương gia định giữ lại hắn thì phát hiện máu tươi đang trào ra từ miệng và người này đã tắt thở.
Một nắm đấm xuất hiện trong mắt Tam đương gia, sau đó biến lớn trong giây lát.
Cốc Trần xuất thủ như điện, một quyền đánh ra.
Thịch...
Một âm thanh trầm đục, Cốc Trần thu hồi nắm đấm, trên mặt Tam đương gia bị đánh ra một dấu tay sâu hoắm, không kịp kêu thảm đã thiệt mạng.
Cơ thể Cốc Trần sau khi chỉnh hợp một giọt sinh mệnh tinh nguyên của Cổ Thần, sức mạnh trở nên càng cường đại.
Mấy năm nay, Cốc Trần kinh ngạc phát hiện, từ sau lần đi Tử Vong Cốc, thân thể hắn so với trước mạnh hơn rất nhiều, sức mạnh ẩn hàm thậm chí còn lớn hơn Thành Chiến, chỉ là hắn giấu sức mạnh trong cơ thể chứ không triển hiện như Thành Chiến.
Không chỉ sức mạnh, thân thể Cốc Trần còn rất linh hoạt, xuất quyền như điện, một quyền đánh ra, cường đạo không chết thì bị thương.
Thành Chiến tay cầm một thanh mã đao, mã đao chém đến đâu, mã đao trong tay cường đạo hoặc là bị đánh bay, hoặc là bị Thành Chiến chém thành hai nửa, sau đó bổ xuống đầu.
Tuyệt đại bộ phận thôn dân không động, thôn dân đến ứng cứu sáu người lúc nãy mặc dù nhân số không ít nhưng vẫn không phải đối thủ của cường đạo. Cốc Châu, Trương Viễn, Quan Kì, Tư Mã Diên bốn người mặc dù sức mạnh không nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể giữ thế cân bằng với một cường đạo thành niên.
Gần ba mươi đạo tặc, toàn dựa vào Cốc Trần và Thành Chiến hai người chém giết.
Tràng diện thập phần tàn liệt, không ngừng có cường đạo chết dưới tay Cốc Trần và Thành Chiến, cũng có thôn dân không ngừng chết dưới tay cường đạo.
Nhưng Cốc Trần và Thành Chiến di dũng không phải mười người có thể địch nổi, cường đạo dưới sự giết chóc của hai người, càng ngày càng ít, càng lúc thế càng mỏng.
Thôn dân còn lại vẫn không dám động, Thanh Long Trại cường đạo, không chỉ có ba mươi tên, đến ba trăm tên còn chưa đủ, phải hơn ngàn người, đều là nam tử tinh tráng có thể chinh chiến.