Chân Tiên

Chương 555: Cổ Thần ngộ Đạo


Thành Chiến phản, Cốc Trần đại nộ, tự mình dẫn hai mươi vạn cấm vệ quân và mười vạn hộ quốc quân, tổng cộng ba mươi vạn đại quân, thảo phạt phản quân.

Trận chiến này kéo dài hơn một năm, luận chiến lực, luận mưu lược, Thành Chiến không phải địch thủ của Cổ Thần, binh bại bị bắt.

Tình nghĩa huynh đệ năm xưa, lúc này tất nhiên không còn tồn tại, Cốc Trần hạ lệnh xử Thành Chiến ngũ mã phân thây.

Trấn Nam Tướng Quân Quan Kỳ, Hộ Quốc Tướng Quân Trương Viễn lên tiếng cầu xin đều bị Cốc Trần bác bỏ.

Cuối cùng, Thành Chiến bị ngũ mã phân thây, đầu thân, tứ chi bị Cốc Trần hạ lệnh vứt mỗi thứ một nơi.

Khi Cốc Trần và Thành Chiến nội chiến, Triệu Quốc từng mấy lần phái binh đánh bất ngờ. Nên lúc đánh bại Thành Chiến, Cốc Trần ngự giá thân chinh, suất đại quân năm mươi vạn, thảo phạt Triệu Quốc, phàm là thành trì chống lại, đều bị đồ sát toàn thành.

Chinh phạt hai năm, công phá chín toàn thành lớn, hơn năm mươi tòa thành nhỏ, chiếm hai phần ba lãnh thổ Triệu Quốc.

Đến năm thứ ba, Cốc Trần dẹp xong một tòa thành cuối cùng của Triệu Quốc, và dân chúng trong thành này cũng bị tàn sát toàn bộ. Hoàng tộc Triệu Quốc càng bị đuổi tận giết tuyệt, mà Trần Hoàng và thái tử trốn tới đó cũng bị chết theo.

Huynh đệ ngày trước, Cốc Chu, Thành Chiến, Trương Viễn đều đã chết, chỉ còn lại có hai người Quan Kỳ, Tư Mã Duyên.

Trấn Tây Tướng Quân Tư Mã Duyên dâng tấu, biểu thị chúc mừng, Cốc Trần đại hỉ, phong Tư Mã Duyên làm Bình Tây Vương, ban thưởng binh ba mươi vạn, cộng thêm Trấn Tây Thủ Quân mười vạn, tổng cộng bốn mươi vạn thảo phạt Vệ Quốc.

Trấn Nam Tướng Quân Quan Kỳ biết được Cốc Trần lấy Triệu Quốc hoàng, nguyên bản vì cái chết của Trương Viễn mà sinh bệnh, lúc này càng họa vô đơn chí, mắng to Cốc Trần, quên mất tình nghĩa huynh đệ, mắng trời cao vô tình, không có mắt, ban đêm tại Trấn Nam Tướng Quân phủ, tự sát mà chết.

Lúc Quan Kỳ một kiếm xuyên tim, Cổ Thần cũng có ở đấy. Lúc sắp chết gặp được người cũ, ký ức khi còn nhỏ nổi lên trong trí óc làm cho Quan Kỳ không khỏi nước mắt chảy ròng ròng, nhìn Cổ Thần, khóc không thành tiếng.

Cổ Thần hỏi:

- Ngươi làm tới Trấn Nam Tướng Quân, tại phía nam thuỷ vực, có thể lấy thúng úp voi, hưởng vinh hoa phú quý bất tận, vì sao không ra thế sự, lại muốn tìm cái chết?

Quan Kỳ oán hận một tiếng dài, nói:

- Không cầu sinh cùng năm cùng tháng, chỉ nguyện được chết cùng tháng cùng năm, trời sanh vô tình, huynh đệ của ta đều đã chết, ta còn sống một mình để làm gì?

Nói xong ôm nỗi hận mà chết.

Trong lòng Quan Kỳ xem ra người huynh đệ Cốc Trần này từ lúc sát hại Thành Chiến cũng đã chết rồi.

Cái chết của Quan Kỳ không thể khiến Cốc Trần thay đổi chút nào, nghĩa huynh đệ đối với Quan Kỳ mà nói nặng tựa thiên địa, đối với Cốc Trần mà nói, nhạt như nước ốc, trên con đường chinh phatk của hắn, vừa mới bắt đầu, năm tháng vô tình, xuân thu....

Thời gian thoáng qua, ba mươi năm đã trôi đi. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Thời gian ba mươi năm, Cốc Trần đánh Đông dẹp Bắc, Nam chinh Bắc Phạt, diệt quốc vô số, lúc ban đầu vốn chỉ là một tiểu quốc diện tích mấy trăm dặm, đã trở thành siêu cấp đế quốc diện tích vạn dặm, đông tới phía Đông đại thảo nguyên, tây tới Hắc Thủy Hà vô biên, nam tới đại thảo nguyên giữa dòng đại giang, bắc tới biển rộng vạn ly, lãnh thổ quốc gia cực lớn, hùng bá một phương.

Một mảnh đại địa, từ xưa đến nay, chẳng bao giờ có ai có thể thống nhất hoàn toàn.

Hôm nay, đã có một đế quốc khổng lồ quật khởi, hùng bá một phương.

Uy danh của Bàn Cốc Đại Đế truyền khắp mỗi ngõ ngách tại đây, thậm chí tại những địa phương xa xôi.

Sáu vị niên thiếu của Cốc gia thôn năm đó, giờ chỉ còn có Cốc Trần, Tư Mã Duyên, một người là hoàng đế, một người là Bình Tây Vương dưới một người, trên vạn.

Bốn người khác, Cốc Chu chết trận sa trường, Thành Chiến phản loạn bị ngũ mã phân thây, Trương Viễn thông đồng với địch, Quan Kỳ hận trời tự sát...

Phương viên vạn lý bị Bàn Quốc nhất thống, nhưng thiên hạ chưa thái bình, hoàng tộc các nước bị diệt, hợp lại khởi binh, mưu toan phá vỡ chính quyền, khôi phục non sông, nhưng trước sự cường đại của Đại Bàn Đế Quốc, không khác nào lấy chứng trọi đá, châu chấu đá xe cả.

Lãnh thổ quốc gia nhất thống, mặc dù có một ít tiểu nhân phản loạn, nhưng không có chiến tranh lớn, toàn bộ Đại Bàn Đế Quốc sau khi trải qua chiến tranh, đang chậm rãi khôi phục.

Nguyên bản đại địa hỗn loạn từ nay về sau có một quốc gia thống nhất trật tự

Theo kinh tế Đại Bàn Đế Quốc càng ngày càng tốt, bách tính cũng có cuộc sống ổn định, Bàn Cốc Đại Đế, vị thiết huyết đế vương này, vô luận đã từ dùng thủ đoạn thiết huyết ra sao, lúc này đểu được ca tụng công đức.

Lực lượng phản kháng, sau lần thất bại cũng dần dần minh bạch, chỉ cần Bàn Cốc Đại Đế còn sống một ngày, Đại Bàn Đế Quốc sẽ kiên cố, không thể lay động chút nào. Vì vậy, phản loạn từ từ ít đi, cho đến lúc yên ổn.

Cứ như vậy lại mười năm nữa trôi qua.

Khi Cổ Thần mới tới Cốc gia thôn, Cốc Trần mới mười tuổi, Tư Mã Duyên chín tuổi, nay năm mươi năm trôi qua, Tư Mã Duyên đã từ thiếu niên chín tuổi ngày nào trở thành một lão nhân, chuẩn bị đến những ngày cuối cùng của cuộc đời.

Trước lúc lâm chung, Tư Mã Duyên truyền lại di ngôn với con trai thứ ba rằng:

- Bàn hoàng còn tại thế một ngày, Đại Bàn Đế Quốc sẽ kiên cố, các ngươi không thể hành động thiếu suy nghĩ. Bàn hoàng như trời, không thể phản nghịch, thuận theo thì sống, đợi Bàn hoàng mất đi, không người nối nghiệp, đến lúc đó hoàng tộc các nước sẽ lại phản loạn, chiến hỏa nổi lên bốn phía. Đại Bàn Đế Quốc sẽ tan vỡ trong nháy mắt, Bàn hoàng so với ta còn lớn hơn một tuổi, khi ta mất đi, thời gian của hắn cũng không còn nhiều, các ngươi muốn thêm thời gian, chuẩn bị thực lực, đợi thiên hạ đại loạn, có thể thừa cơ dựng lên, Tư Mã gia ta binh nhiều tướng mạnh, đến lúc đó sẽ thu được thiên hạ...

Tư Mã Duyên hai tay buông thõng, trước lúc lâm chung, loáng thoáng nhìn thấy một vị nam tử chứng hai mươi tuổi xuất hiện trước mắt hắn.

- Tướng mạo người này có chút quen thuộc!

Tư Mã Duyên chuẩn bị chết, đột nhiên ý thức khẽ động, nhớ về rất nhiều năm trước, tại Cốc gia thôn, dưới sự chứng kiến của Cổ thúc, có sáu thiếu niên kết nghĩa huynh đệ, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm...

Hai mắt Tư Mã Duyên dần dần khép lại, thế nhưng hai hàng lệ trong suốt vẫn chảy ra.

Trong lòng Tư Mã Duyên cũng rất đau khổ, từ hai hàng nước mắt lúc Tư Mã Duyên lâm chung, Cổ Thần cảm thụ được nỗi khổ trong lòng hắn.

Năm mươi năm qua, Cổ Thần quan khán nhân sinh biến hóa của sáu vị thiếu niên Cốc gia năm xưa, đến cuối cùng chỉ cảm thụ được một chữ "khổ", từ ngàn vạn người, Cổ Thần cũng đều cảm nhận được điều này.

Chúng sinh đều khổ! Đây là thể hội lớn nhất mà Cổ Thần đạt được sau năm mươi năm nhập thế tu hành.

Sung sướng và thống khổ đan xen lẫn nhau, đó làm những cảm giác của con người khi còn sống!

Sau khi Tư Mã Duyên chết, qua mấy năm, Bàn Cốc Đại Đế Cốc Trần rốt cục cũng quy tiên, thọ bảy mươi mốt tuổi.

Như Tư Mã Duyên sở liệu, Cốc Trần vừa băng hà, thiên hạ đại loạn, hoàng tộc ngày xưa đều thừa cơ đứng lên tạo phản.

Buổi tối trước khi Cốc Trần lâm chung, Cổ Thần xuất hiện tại trước mặt hắn.

Khi Cốc Trần hấp hối thấy được Cổ Thần, trong ánh mắt tuôn ra quang mang khiếp sợ.

Lúc này Cốc Trần đã là lão nhân tuổi quá thất tuần, mà Cổ Thần lại chỉ như thanh niên chừng hai mươi tuổi.

Lấy pháp lực của Cổ Thần, đối với con người mà nói, quả thực chính là vô cùng vô tận, vô biên vô hạn, Cốc Trần muốn cho ai thấy, thì người đó mới có thể thấy, không muốn người nào nhìn thấy thì người đó tuyệt không thể thấy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất