Huống hồ, bay thêm nửa canh giờ nữa sẽ có thành trì mới, thời gian cấm thành, ban đêm có tuần không sử tuần tra trên trời. Cổ Thần cứ bay về phía Bắc, kiểu gì cũng bị tuần không sử chặn lại, Tàng Truy Dương hắc hắc cười, người thiếu niên trước mặt sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Bị Tàng Truy Dương truy đuổi, Cổ Thần tăng tốc kiểu gì cũng không cắt được, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Mặc dù rất khó chịu với cái đuôi phía sau, nhưng... cái đuôi này thực lực quá mạnh, không thể giống như trước đây, dừng lại giải quyết cái đuôi rồi đi tiếp, bây giờ chỉ có duy nhất một cách là điên cuồng bỏ chạy.
Mặc dù nói bên trong túi càn khôn vẫn còn một tấm thượng phẩm bạo diễm liệt viêm phù, không phải quá bất đắc dĩ, Cổ Thần không muốn lãng phí. Hơn nữa một tấm thượng phẩm bạo diễm liệt viêm phù, cũng không đủ giết chết một Trúc Thai hậu kì tu sĩ.
Bay thêm gần nửa canh giờ nữa, đột nhiên phía trước vang lên một tiếng quát lớn:
- Là ai? Dừng lại...
Giọng nói truyền đến từ ngàn trượng trước mặt, một đường độn quang lóe lên, một tu sĩ xuất hiện phía trước Cổ Thần và đang bay về phía hắn.
Trong bóng tối, Cổ Thần không nhìn rõ tướng mạo tu sĩ này, nhưng từ khí tức bên ngoài hắn đoán đây là một Tiên Thiên cảnh tầng tám tu sĩ. Cổ Thần phóng tầm mắt ra xa, cách đó khoảng vài ngàn trượng là đường nét mơ hồ của một thành trì.
Cổ Thần giật mình, nhủ thầm không ổn, tu sĩ phía trước rõ ràng là tuần không sử của thành này. Là vì cấm thành nên ban đêm có tuần không sử tuần tra, cả quãng đường phi độn, sớm đã cách Thân Nam Thành gần ngàn dặm, cà đến một thành trì mới.
Đúng lúc này, giọng nói Tàng Truy Dương từ xa vọng đến:
- Ngăn hắn lại, là tội phạm Đế Đình bỏ trốn...
Tuần không sử nghe xong, quang mang lóe lên, một đường kiếm cương dài chừng mười trượng chém thẳng về phía Cổ Thần, nói:
- Chạy đi đâu.
Hai người lao vào nhau, khoảng cách một ngàn trượng, chớp mắt đã thấy chạm mặt. Phía trước có người chặn, sau lưng có truy binh, Cổ Thần dù có chạy sang hai bên thì hai người này vẫn có thể áp sát, ngăn hắn lại, rõ ràng là không còn đường thoát...
Cổ Thần trừng mắt, sát khí nổi lên, kiếm cương bạo trướng, thi triển thiên cương thối thể đại pháp, tốc độ không giảm, một đường kiếm cương dài chừng mười trượng bổ mạnh xuống tuần không sử trước mặt.
Đồng thời, Cổ Thần hét lớn:
- Tiểu Bạch, phân thần...
Trong chớp mắt, Cổ Thần và tuần không sử áp sát vào nhau, hai đường kiếm cương cùng bổ xuống đối phương. Đột nhiên, một cái bóng trắng lóe lên trên vai Cổ Thần, một con bạch hồ chỉ dài chừng một thước bất ngờ xuất hiện.
Chỉ thấy Tiểu Bạch liếc sang phía tuần không sử, một đường mục quang kì dị lóe lên, tuần không sử cảm thấy trước mắt trống rỗng, hoàn toàn không có cảm giác, thân thể Cổ Thần lách sang một bên, tránh khỏi đường kiếm cương của hắn.
Còn kiếm cương của Cổ Thần thì cũng thay đổi quỹ tích, không chạm vào kiếm cương của tuần không sử mà trực tiếp chém xuống cổ hắn...
Cho đến khi thấy cổ lành lạnh, tuần không sử mới tỉnh lại từ trạng thái phân thần, nhưng, đã quá muộn, đầu hắn bay ra khỏi thân thể, còn thân thể thì rơi bịch xuống đất.
Cổ Thần không bị ngăn cản nữa, tiếp tục bay nhanh về phía trước, chuyển phương hướng sang phía Đông, tránh thành trì trước mặt, phi độn theo hướng Đông Bắc, như vậy sẽ không còn tuần không sử ngăn cản, hướng Đông Bắc hoàn toàn thông thoáng.
Tàng Truy Dương trợn mắt há mồm nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, một Tiên Thiên cảnh tầng tám vừa giáp mặt đã bị Cổ Thần chém chết, không hề ngăn Cổ Thần được một giây nào.
Tàng Truy Dương ở phía sau, không nhìn thấy ánh mắt quỷ dị của Tiểu Bạch, chỉ biết Cổ Thần lại có thêm một bảo bối nâng cao thực lực nào đó, sát cơ càng thịnh, tiếp tục đuổi theo...
Phi độn về phía Bắc còn tiếp tục gặp phải một số thành trì, chỉ có một tuần không sử thì được, chứ gặp phải hai, cho dù có phân thần kì thuật của Tiểu Bạch giúp đỡ, Cổ Thần cũng không thể chớp mắt giết chết hai tu sĩ, cách tốt nhất là tránh những thành trì này ra.
Không ngừng bay về phía trước, Cổ Thần không ngừng điều chỉnh phương hướng, cuối cùng, hoàn toàn hướng về phía chính Đông, chạy về Đông Hoang yêu vực. Vào đến Đông Hoang, sẽ không còn thành trì của con người nữa, Tàng Truy Dương nếu còn đuổi nữa, còn đuổi lâu, Cổ Thần càng bất lợi.
Lại một canh giờ nữa, trời đã sáng, trước mắt đã là rừng rậm mịt mùng. Đã đến địa giới Đông Hoang yêu vực, Cổ Thần liếc lại phía sau, Tàng Truy Dương vẫn duy trì khoảng cách một trăm trượng, tiếp tục theo sát.
- Tiểu tử, xem ngươi duy trì được bao lâu....Chạy đến chân trời góc bể cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta.
Tàng Truy Dương cười lạnh nói.
Quả nhiên, chạy liền hơn ba canh giờ, liên tục duy trì tốc độ nhanh nhất, Cổ Thần sớm đã mệt mỏi vô cùng, Tiên Thiên chân khí trong cơ thể đã tiêu hao hơn nửa, Tàng Truy Dương vẫn bám sát sau lưng, rõ ràng không có ý định từ bỏ, thật đúng là một trận chiến bền bỉ.
Cổ Thần giơ tay, một viên cực phẩm nguyên linh đan xuất hiện trong lòng bàn tay, vỗ vào miệng, nuốt chửng. Trong Càn Khôn Trạc còn rất nhiều cực phẩm nguyên linh đan, đối với việc tiêu hao Tiên Thiên chân khí, Cổ Thần không hề áp lực...
Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyen360.comThấy Cổ Thần nuốt cái gì, tốc độ vừa giảm xuống lại tăng lên, Tàng Truy Dương sầm nét mặt:
- Trên người tiểu tử này, không lẽ còn có đan dược?
Ý nghĩ này khiến cho sát khí trên người Tàng Truy Dương càng thêm đậm.
Đã sang ngày thứ ba, Cổ Thần, Tàng Truy Dương hai người, một trước một sau duy trì khoảng cách một trăm trượng, lúc này đã vào trong Đông Hoang được hơn năm vạn dặm.
Ba ngày ba đêm này, Cổ Thần, Tàng Truy Dương không hề dừng lại, liên tục duy trì tốc độ nhanh nhất, tốc độ bay của hai người vốn dĩ đã là vạn dặm một ngày, ngày đêm không dừng lại, phi độn một ngày một đêm, cự ly lúc này đã gần hai vạn dặm.
Thời gian ba ngày, Cổ Thần liên tục mười lần, cứ cảm thấy Tiên Thiên chân khí trong người cạn kiệt là lại nuốt một viên cực phẩm nguyên linh đan, hơn nữa, lúc phi độn, hai tay Cổ Thần nắm chặt hai miếng linh thạch không ngừng cọ xát. Dựa vào cực phẩm nguyên linh đan và linh thạch, Tiên Thiên chân khí trong cơ thể nhanh chóng hồi phục, không hề ảnh hưởng đến tốc độ phi độn của Cổ Thần.
Đối với việc này, Tàng Truy Dương hoàn toàn bất ngờ, trong lúc phi độn cấp tốc mà vẫn có thể hồi phục Tiên Thiên chân khí đã tiêu hao, thứ mà Cổ Thần uống, tuyệt đối là linh đan, hơn nữa, còn là linh đan có hiệu quả rất tốt.
Ba ngày nay, Cổ Thần cứ ba bốn canh giờ lại nuốt một viên, số linh đan đã uống không dưới mười viên.
Số lượng linh đan được uống, ngay cả một người đến từ Đế Đình như Tàng Truy Dương cũng không thể tin được, vì trên người hắn cũng không có nhiều linh đan như vậy.
- Không lẽ... hắn là đan dược sư? Hoặc là đồ đệ của một đan dược sư nào đó?
Tàng Truy Dương thầm nghĩ.
Nghĩ đến việc bắt được một đan dược sư, hoặc đồ đệ của một đan dược sư, Tàng Truy Dương càng thêm kích động. Mặc dù Đế Đình có đan dược sư, nhưng Tàng gia gia tộc quá lớn, nội bộ phân thành vô số đoàn thể nhỏ, đan dược sư nằm trong tay những đoàn thể lớn của gia tộc.
Tàng Truy Dương không phải thành viên chủ chốt của gia tộc, cũng giống như những đệ tử bàng hệ của Cổ gia, đoàn thể của hắn, trong quần thể lớn Tàng gia, không phải thế lực gì lớn, đoàn thể đương nhiên không có đan dược sư.
Nếu như bắt được đan dược sư về, đối với lợi ích đoàn thể mà nói, tương đối lớn, cho dù chỉ là đồ đệ đan dược sư, bắt được hắn nghĩ là có thể uy hiếp sư phụ hắn, hoặc là đổi được rất nhiều linh đan.
Nghĩ như vậy, Tàng Truy Dương càng đuổi càng hưng phấn, thay đổi tâm ý, quyết tâm bắt sống người thiếu niên trước mặt.
Về phần người thiếu niên đó lai lịch thế nào, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Tàng Truy Dương, ở Đại Doanh triều, Đế Đình chính là trời, chỉ có việc các thế lực không dám chọc giận Đế Đình chứ không có việc Đế Đình không dám chọc giận các đối tượng...
Huống hồ, Cổ Thần không lên tiếng nói mình là đệ tử thế gia nào, thậm chí trừ mấy thế gia lớn ra, nhưng thế lực còn lại, Tàng gia đâu có coi ra gì?
Đối với sự truy đuổi của Tàng Truy Dương, Cổ Thần càng lúc càng cảm thấy khó chịu, chỉ là bỏ chạy khỏi thành mà thôi, không ngờ bị người này truy đuổi suốt năm vạn dặm liền, hoàn toàn không có dấu vết từ bỏ.
- Làm sao mới có thể cắt được hắn?
Cổ Thần không ngừng suy nghĩ, tìm cách cắt đuôi Tàng Truy Dương, nhưng tốc độ phi độn của Tàng Truy Dương thực sự quá nhanh, nếu như không phải Cổ Thần liên tục uống linh đan, không ngừng ra sức phi độn thì e rằng sớm đã bị Tàng Truy Dương đuổi kịp rồi.
Liên tục ba ngày, Cổ Thần vừa bay vừa quan sát bốn phía xung quanh, hi vọng có thể tìm được nơi cắt đuôi Tàng Truy Dương. Phi độn trên không trung, tầm nhìn quá lớn, cho dù có bay cả đời với tộc độ tương đương, cũng không thể cắt được Tàng Truy Dương.
Nên, Cổ Thần chuyển ánh mắt xuống mặt đất.
Quãng đường năm vạn dặm thâm nhập Đông Hoang, mặc dù chỗ nào cũng là rừng rậm chằng chịt, nhưng rừng vẫn chưa rậm đến mức độ từ trên trời hoàn toàn không nhìn thấy mặt đất. Cổ Thần cho dù có vào rừng rậm thì Tàng Truy Dương vẫn có thể dễ dàng đuổi được từ trên trời.
Những địa hình khác, có vài nơi không tệ, dùng để trốn thì được, nhưng với sự truy đuổi quá chặt của Tàng Truy Dương, Cổ Thần căn bản không có cơ hội trốn.
Hơn năm vạn dặm, đột nhiên, Cổ Thần sáng mắt.
Cách đó vài ngàn dặm, ở hướng Đông Bắc, đột nhiên xuất hiện một khoảng rừng rậm rạp. Cây trong rừng lớn hơn cây ở nơi khác rất nhiều, gốc nào gốc nấy che kín bầu trời, nhìn xuống chỉ thấy một mảng tối om, hoàn toàn không nhìn rõ.
Cổ Thần phóng tầm mắt ra xa, mãi không nhìn thấy bìa rừng, chí ít cũng phải rộng hơn một trăm dặm vuông.
Nhìn thấy cánh rừng, Cổ Thần liền đổi phương hướng, phi độn vào giữa cánh rừng rậm, chỉ có thể dùng rừng rậm để che chắn tầm mắt mới hi vọng cắt được Tàng Truy Dương.
Tàng Truy Dương Thần Hải cảnh Trúc Thai kỳ tu vi, thần thức vừa mới sinh thành, vẫn chưa cường đại, cùng lắm chỉ quét được cự ly một trăm trượng, chỉ cần Cổ Thần vào trong rừng rậm, tương đương với việc bịt mắt Tàng Truy Dương là có hi vọng cắt đuôi hắn.
Khoảng cách vài ngàn trượng, hơn mười chớp mắt đã tới, Cổ Thần không giảm tốc độ, lao vào rừng rậm, bên ngoài trời vẫn còn sáng mà vào trong này tối om một màu, như đi vào trong bóng đêm.
Với thực lực của Cổ Thần, cũng chỉ nhìn xa được chừng hơn hai mươi trượng, Cổ Thần mừng rỡ, tầm nhìn càng gần, cơ hội chạy thoát khỏi tay Tàng Truy Dương càng lớn.
Bên ngoài nhìn vào thấy tán lá rợp trời, thực chất bên trong khu rừng trống trải vô cùng, mỗi một gốc cây đều vô cùng lớn, nhỏ nhất cũng phải mười người ôm, khoảng cách giữa mỗi gốc cây rộng vài chục trượng.
Vào trong rừng rậm, Cổ Thần giữ vững tốc độ, tránh cành cây, phi độn vào nơi sâu nhất của khu rừng. Chỉ mới vào Đông Hoang khoảng hơn năm vạn dặm, là địa bàn của Tiên Thiên cảnh trung kì yêu thú, với tu vi hiện tại của Cổ Thần, căn bản không quan tâm đến yêu thú bên trong rừng rậm, cho dù là con độc ly giao khô hồn cốt Tiên Thiên cảnh tầng chín, bây giờ có gặp phải, Cổ Thần vẫn có thể dùng tam tuyệt đại trận giết chết nó.
Tàng Truy Dương ở sau Cổ Thần một trăm trượng, sau khi vào trong rừng rậm, để lạc Cổ Thần khỏi tầm mắt, hắn có dùng thần thức quét thử phạm vi một trăm trượng xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện ra dấu vết Cổ Thần.
Cổ Thần sau khi vào trong rừng, chạy thẳng về phía trước vài trăm trượng, sau đó lập tức đổi phương hướng, phi độn theo hướng Tây Bắc, hắn muốn giữ một khoảng cách trên một trăm trượng với Tàng Truy Dương nên không ngừng chạy về phía trước, cũng không thể phi độn về hướng đối diện.
Phi độn thêm nửa canh giờ nữa, đi được khoảng hơn một trăm trượng, địa thế trước mặt đột nhiên cao lên, một bức tường đá dựng đứng trước mặt, là một ngọn núi lớn.
Vì tầm nhìn bị hạn chế, lúc phát hiện ra ngọn núi thì Cổ Thần chỉ còn cách nó chừng hai mươi trượng, với tốc độ phi độn của Cổ Thần, chỉ như một cái chớp mắt, còn chưa kịp đưa ra phản ứng thân thể Cổ Thân đã sắp va vào vách núi.
Cổ Thần vội vàng giảm tốc, lập tức sử dụng thiên cương thối thể đại pháp, chuẩn bị cho cú va chạm, đồng thời nhủ thầm tệ thật, âm thanh va đập nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Tàng Truy Dương.
Vù...
Thân thể Cổ Thần đã dừng lại, nhưng không chạm vào vách núi, chỉ cảm thấy như có vô số sợi dây leo quét qua cơ thể, tiếng động phát ra không quá lớn.
Cổ Thần nhìn bốn phía, chỗ này là sơn động, chỉ rộng chừng nửa trượng, cao một trượng, miệng động phủ đầy dây leo, từ bên ngoài nhìn vào cứ tưởng giống những nơi khác là vách đá.
Cổ Thần mừng rơn, thần thức của Tàng Truy Dương chỉ quét được phạm vi hơn trăm trượng, nếu như bị bùn đá ngăn cản, phạm vi thần thức cùng lắm chỉ hơn mười trượng. Chỉ cần đi sâu vào trong sơn động mười trượng, Tàng Truy Dương chắc chắn không thể phát hiện ra, như vậy có thể thoát khỏi sự truy đuổi của hắn.
Nhưng, như vậy cũng tương đối nguy hiểm, nếu như Tàng Truy Dương phát hiện sơn động, chạy vào đây, vậy chẳng khác gì con cá trong lu.
Cổ Thần suy nghĩ, cảm thấy nếu như sơn động này đủ sâu thì cứ vào trong trốn, nếu như bên trong sơn động có ngã rẽ, vậy thì càng tốt. Cổ Thận ngự khí bay vào bên trong động, quyết định thám hiểm bên trong rồi mới quyết định.
Mặc dù ngự khí phi hành, tốc độ của Cổ Thần cũng không nhanh hơn tốc độ đi bộ là mấy. Bên trong sơn động này còn tối hơn cả trong rừng, Cổ Thần chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi ba trượng. Nếu như người thường vào đây, chắc chắn không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay trước mặt.
Khoảng mười chớp mắt sau, Cổ Thần vẫn chưa nhìn thấy đáy động, đã hơn hai mươi trượng, xem ra sơn động này rất sâu.
Một cánh rừng không có mặt trời, một sơn động không rõ độ sâu, bỗng nhiên thu hút sự hiếu kì của Cổ Thần. Sơn động này chính là nơi ẩn nấp tốt nhất, vừa hay có thể vào trong xem xét.
Trong sơn động không có bất cứ dấu vết di chuyển của sinh linh nào, chứng tỏ, trong động không có yêu thú, có lẽ là động chết, không có yêu thú càng tốt, tránh rắc rối, Cổ Thần tiếp tục tiến sâu vào bên trong.
Ba mươi trượng... năm mươi trượng... một trăm trượng....
Cổ Thần dần dần bắt đầu kinh ngạc, không ngờ sơn động này lại sâu đến vậy, uốn lượn hơn một trăm trượng, vậy mà vẫn chưa nhìn thấy đáy đâu.
Sau năm mươi trượng, Cổ Thần cảm nhận rõ ràng địa thế sơn động càng lúc càng thấp, dần dần thông đến lòng đất, một sơn động u thâm như vậy, càng khiến Cổ Thần muốn khám phá nhiều hơn.
Sau một trăm trượng, sơn động trước mặt đột nhiên phân ngả, biến thành hai con đường một trái một phải, Cổ Thần mỉm cười, bây giờ dù Tàng Truy Dương có đuổi vào trong sơn động, thì cũng không thể dễ dàng tìm ra hắn.
Với thói quan nam trái nữ phải, Cổ Thần đi vào sơn động bên tay phải, bên trái, đương nhiên để dành cho kẻ đuổi theo thói quen như Tàng Truy Dương.
Lại tiến thêm một trăm trượng nữa, vẫn chưa nhìn thấy đáy động, nhưng, địa thế càng lúc càng thấp, thậm chí, Cổ Thần còn cảm thấy một tia hàn khí.