Chàng Rể Ma Giới

Chương 212: Tà cổ

Trần Duệ đón lấy chai rượu, làm bộ nhớ lại: "Vừa rồi hình như có kẻ nào đó tưởng nhớ nữ nhân của ta a".
"Ngươi nhất định là nghe nhầm" Lomond rất vô tội nói: "Nữ hài tử thiện lương như Athena, ngoại trừ quáng vụ quan các hạ ra, ai có bản sự tán tỉnh nàng chứ?".
"Chủ yếu nhất nàng không phải nhân thê hoặc quả phụ đi" Trần Duệ đón lấy chai rượu, mới uống một ngụm liền nhíu mày, lấy hồng quả tửu từ trữ vật thương khố ra ném cho Lomond một bình.
Lomond vừa nghe lộ ra vui vẻ, nâng chai với Trần Duệ, uống một ngụm lớn rồi nói: "Bằng hữu của ta, tốc độ tăng trưởng thực lực của ngươi làm ta giật mình, lần trước mới là cao giai ác ma, hiện tại đã là ma vương cấp trung đoạn. Chẳng lẽ lần trước vì nguyên nhân đặc thù mà ngươi không thể thi triển lực lượng? Chẳng qua, làm ta bội phục nhất còn là ngươi đã tán được Athena, theo ngữ khí vừa rồi, xem ra nàng đã thật sự trở thành nữ nhân của ngươi".
"Vấn đề này không thể nói được" Trần Duệ nhớ đến "phục vụ đặc biệt" đêm hôm đó liền vui sướng không thôi.
"Đừng gạt ta, ta chính là chuyên gia, vừa nói đến điều này, mắt ngươi cũng cười a".
Lomond cười hắc hắc nói: "Như vậy nếu như ta giết ngươi, nàng không phải trở thành quả phụ rồi sao?".
"Chủ ý này rất hay, chẳng qua ta cũng chợt nhớ đến một chủ ý càng hay" Trần Duệ cười đầy giảo hoạt: "Chính là, lát nữa ta sẽ kể lại chuyện này cho Delia".
"Sao ngươi biết Delia sẽ tới đây?" Lomond nhíu nhíu mày nói.
"Ta đã gặp Delia, mà ta rất có nghiên cứu đối với ma pháp trận, lần này tới là để giúp nàng, nếu như không phải nàng cố chấp, thì Athena cũng đi" Trần Duệ vốn không biết hành tung của Delia, nhưng theo lời song túc phi long, Lomond một mực ở chỗ này, nên hẳn đây là đường Delia nhất định đi qua. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lomond vừa nghe Trần Duệ gặp Delia, mà lại đặc biệt đến trợ giúp, hảo cảm dâng cao, khí thế liền giảm đi: "Trần Duệ đại nhân, Trần Duệ đại gia! Chủ ý kia không hay chút nào a. Vừa rồi là ta uống rượu say, nhất thời nói hồ đồ, đại nhân cứ coi như là ta đánh rắm đi, bỏ quá cho a".
Trần Duệ lúc này gọi Đâu Đâu cùng song túc phi long đi qua, phân phó song túc phi long thông tri phi long vương, bắt đầu công cuộc dời đi, đương nhiên, không thiếu được một phen dặn dò lộ tuyến cùng thời gian, nếu không di chuyển quy mô lớn như vậy sẽ khiến người chú ý.
Song túc phi long kêu lên một tiếng rồi vỗ cánh rời đi, Lomond nhìn ra được con song túc phi long này rõ ràng là ma vương cấp, mà thái độ đối với Trần Duệ vô cùng thân mật nên ngấm ngầm kinh ngạc.
Trùng biến hình đã lâu không được thưởng thức thịt nướng, liền phấn chấn nhận trách nhiệm đi săn, lấy thực lực ma vương cấp của nó, rất nhanh đã quay trờ về.
Trần Duệ cùng Lomond ngồi dưới tàng cây, vừa uống rượu vừa ăn thịt nướng. Đâu Đâu đối với mùi thơm kỳ dị từ chai rượu phát ra vô cùng hứng thú, muốn thử một bình, chẳng qua tửu lượng của trùng biến hình quá kém, mới uống mấy ngụm đã ngã sấp trên đất.
Vỏ chai dưới đất càng lúc càng nhiều, cũng may trong trữ vật thương khố của Trần Duệ dự trữ rất nhiều, đủ cho hai người uống cả mấy ngày.
"Cảm ơn" Sau khi nghe chuyện Trần Duệ gặp Delia, Lomond đột nhiên nói một câu, nhìn như tùy ý, nhưng Trần Duệ biết tên này chuyên tâm cảm ơn hắn.
Hoạn nạn thấy chân tình, u dạ thấp địa không phải chỗ an dưỡng gì, ba năm trước, Lomond cùng Delia từng trọng thương quay về, mà Trần Duệ có thể đặc biệt tới trợ giúp, dù cho không có quan hệ với Athena, cũng là một bằng hữu đáng kết giao, hai chữ bằng hữu, cũng không phải chỉ dựa vào miệng nói thành.
"Muốn cảm ơn cũng không đến phiên ngươi" Trần Duệ nhún nhún vai nói: "Đừng xem thường tham lam của nhân loại, bên trong nhất định có rất nhiều đồ tốt, trừ bí bảo của Delia ra, tất cả còn lại thuộc về ta".
Lomond ha ha khẽ cười, phối hợp nói: "Quả nhiên là tên tham lam".
"Đúng rồi" Trần Duệ lấy ra kích tình chỉ hoàn tử viêm chi tâm nói: "Chỉ hoàn này hình như có liên quan đến một bảo tàng thượng cổ, mà lại là Na Lệ Y tặng cho ngươi, ta không thể cầm".
Lomond đã nghe được tao ngộ của Na Lệ Y từ Trần Duệ, trong mắt hắn lóe lên tia thương cảm, lắc đầu tự giễu cười nói: "Ta là kẻ vô trách nhiệm, không gánh vác nổi tâm ý của nàng đâu. Thù là ngươi báo giúp nàng, cho nên vẫn là ngươi cầm lấy đi".
Trần Duệ cũng không khách sáo, nhanh chóng thu lại. Mỗi người đều có bí mật của mình, hắn cũng không hỏi nhiều Lomond, nam nhân có phương thức an ủi của nam nhân, chỉ cầm chai khẽ chạm, một ngụm uống cạn chai. Tuy Trần Duệ bình thường không hay uống rượu, nhưng không đại biểu tửu lượng hắn kém.
"Hay!" Nhãn thần Lomond nhìn Trần Duệ thêm mấy phần hân thưởng: "Đúng rồi, vừa rồi ta nhìn ngươi thì có cảm giác kỳ quái, hình như trên người ngươi có tà cổ".
"Tà cổ?" Trần Duệ khẽ sửng sốt, nghĩ đến "hạt giống" Isabella gieo vào người hắn liền nói: "Là bị một nữ nhân làm, nữ nhân này tên là Isabella, hẳn là đồng tộc với ngươi, thực lực hình như là đỉnh phong đại ma vương".
"Isabella? Đỉnh phong đại ma vương? Ngươi xác định nàng là Bei Lier vương tộc?" Lomond lộ ra vẻ nghi hoặc nói: "Tà cổ là một kỹ xảo đặc thù của tà vương chi nhãn, có thể đem tà chủng đặc thù giấu vào trong thân thể đối phương, tà chủng sẽ chầm chậm hấp thu lực lượng linh hồn của đối phương, người trúng tà cổ sẽ bị hút đến cạn lực lượng linh hồn, cuối cùng tử vong. Bề ngoài nhìn không có dấu hiệu gì ngoài tâm tạng bị thương, không thể phát hiện ra điểm gì, đương nhiên, ngoại trừ người có tà vương chi nhãn. Nếu như cần, hiện tại ta có thể giúp ngươi lấy nó, lấy thực lực của ngươi cũng có thể tự mình giải quyết".
Hóa ra Isabella thi triển thủ đoạn ác độc bất động thanh sắc giết chết mình! Trần Duệ hơi chút suy nghĩ rồi cười nói: "Tà cổ này tạm thời không tồi, lưu lại xem đã".
"Đừng xem thường tà cổ, nếu như cứ để lại, dù là thực lực ma vương cấp, lực lượng linh hồn sẽ không ngừng bị suy yếu".
Lomond uống một ngụm rượu rồi nói: "Trừ phi ngươi có bí thuật có thể tiêu trừ lực lượng của nó".
Trần Duệ khẽ cười không nói, hắn không có bí thuật gì cả, chỉ là lực lượng linh hồn hắn đang bạo tăng do cắn nuốt linh hồn ma đế cấp, đang vào giai đoạn khó tiêu hóa, lần này Isabella ám toán có thể nói là khéo quá hóa vụng, còn giúp hắn một tay a!
Lomond thấy Trần Duệ không chút để ý cũng không nói nhiều, dù sao chính mình có tà vương chi nhãn, khi cần có thể tùy thời giúp đỡ, chẳng qua là tốn thêm chút khí lực mà thôi.
Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu, cảm giác rất hòa hợp, Lomond vô cùng hứng thú đối với Isabella, không ngừng hỏi đông hỏi tây, Trần Duệ không khỏi rất khinh bỉ tên "quả phụ khống" này.
Đang nói, Lomond đột nhiên dừng lại, ngây ngốc nhìn trước mặt, theo hướng ánh mắt hắn, Trần Duệ nhìn thấy một thân ảnh nữ tử đang tới gần.
Do khoảng cách thêm vào sương mù quanh hồ, Trần Duệ chỉ thấy nữ tử này mặc áo choàng, không thấy rõ diện mào, Trần Duệ còn chưa xác định được có phải Delia hay không thì Lomond thất thần đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm thân ảnh kia, thì thào nói: "Delia".
Trần Duệ lúc này đã xác định nữ tử kia chắc chắn là Delia, bởi không một ai hiểu rõ nàng bằng Lomond.
"Được rồi, nếu như dám vạch trần ta, ta sẽ nói hết những chủ ý xấu xa của ngươi cho nàng biết" Lúc này bộ dáng của Trần Duệ đã biến thành "Lý Sát", hắn đã quyết định sau này đối ngoại chuyển thành gương mặt này, để tránh người quen nhận ra sinh phiền phức.
"Delia!" Trần Duệ kêu lên một tiếng, vẫy vẫy tay với nàng, nữ tử kia không ngờ ở đây có người nhận ra mình, khẽ dừng lại rồi đi về phía hai người.
Thân ảnh Delia dần hiện rõ, vẫn là khăn che mặt như lần đầu hai người gặp nhau, chỉ lộ ra đôi mắt u lam sắc, khoác bên ngoài là một áo choàng dài, bao lấy vóc người thon dài của nàng.
Ánh mắt Delia lướt qua Lomond sau người Trần Duệ, Lomond lập tức ngưng cười, đứng ngây ngốc.
"Ngươi là Lý Sát, sao ngươi lại ở đây?" Delia kinh hỉ hỏi.
Trần Duệ cười nói: "Độc chu phu nhân mỹ lệ, chúng ta lại gặp nhau, ta nói rồi, ba tháng sau ta sẽ đến, cùng chia bảo tàng với phu nhân".
"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ba năm trước, ta cả bảo tàng cũng không thấy được còn suýt chết. Nếu như ngươi một mực đi chịu chết thì tùy ngươi" Delia hừ lạnh nói: "Dù sao ngươi chết, Athena có thể tìm một nam nhân càng tốt".
"Nguyền rủa như vậy cũng quá ác độc đi" Trần Duệ lắc lắc đầu: "Đầu tiên nói rõ trước, ta là một kẻ rất tham lam, ngươi định cho ta thù lao như nào?".
Delia cười lạnh nói: "Tuy không biết bảo tàng có những gì, nhưng là, ta chỉ cần bí bảo, những thứ còn lại thuộc về ngươi, chỉ cần ngươi còn mạng ăn chúng, toàn bộ lấy đi đều không quan hệ gì với ta".
"Vậy cứ như vậy đi" Trần Duệ nhún nhún vài, nhìn Lomond câm như hến sau lưng nói: "Ê, vừa rồi không phải ngươi nói liến thoắng cơ mà, sao lại thành kẻ câm thế này?".
Lomond cười khổ một tiếng, còn chưa kịp nói, Delia đã lạnh lùng nói: "Đây là ai? Ngươi sao lại mang theo một tên chán ghét thế này theo?".
Lomond lập tức yên lặng không nói gì, chỉ ngửa cổ uống rượu.
Trần Duệ ngấm ngầm lắc đầu, tâm niệm vừa chuyển nói: "Đâu chỉ là chán ghét, tên này còn rất bỉ ổi nữa a. Kỳ thực ta cũng không quen hắn, chỉ là lúc ở bên ngoài u dạ thấp địa, ngẫu nhiên gặp hắn, hắn nói là muốn gặp một mỹ nữ đã xa hắn ba năm bảy ngày bốn giờ, lại còn không thạo đường, cho nên khẩn cầu ta dẫn hắn đi. Ta vồn hiềm hắn vướng chân, không chịu đáp ứng, ai ngờ hắn kêu khóc kéo chân ta, lại còn mặt dày theo sau nữa, nguyện ý làm công kiếm tiền cho ta mua rượu uống, nên ta suy xét thật lâu, cuối cùng đầy nhân từ đáp ứng thỉnh cầu của hắn. Đến lúc đó khi đi thám bảo, có bẫy thì bảo tên này đi lên giẫm, có hố bảo hắn lấp, có ma thú thì lấy hắn ra thôi, chúng ta cũng bớt được việc".
Lomond trợn mắt há mồm nhìn Trần Duệ nói liên hồi, cảm giác hai từ "bỉ ổi" hình dung tên này càng thích hợp.
Delia trầm mặc một lúc rồi nói: "Tùy tiện".
Cứ như vậy, Trần Duệ theo Delia, lấy ra một ba lô, nhét Đâu Đâu uống say vào, mang theo người tên là "tùy tiện" băng qua nguyệt hồ đi về phía trước.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất