Chung Cực Truyền Thừa

Chương 108: Thánh cấp!

Lập tức nhẹ nhàng thở dài, Thủy Linh Lung cúi đầu nói với Lâm Dịch:

- Thật sự không cách nào lựa chọn thì...hãy buông bỏ đi.

Nhưng mà Lâm Dịch lại hít một hơi thật sâu, nói:

- Lão sư, cám ơn ngươi nói cho ta biết những điều này. Cho ta một thời gian để cân nhắc một chút được không?

Thủy Linh Lung nhìn hàng lông mày của Lâm Dịch nhíu lại, nàng lại thở dài một hơi, sau đó mới gật đầu nói:

- Được rồi! Cho dù ngươi có muốn tiếp tục tham gia thì vô luận ngươi chọn lập trường nào. Hãy nhớ kỹ, lão sư ta đều ủng hộ ngươi.

Lâm Dịch lập tức cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua. Hắn hít thật sâu một hơi, thật lòng nói:

- Cảm ơn ngươi, lão sư.

Thủy Linh Lung cười cười, sau đó nói:

- Sắc trời không còn sớm. Hãy đi trước đi.

Sau đó nàng lập tức trở về địa phương nghỉ ngơi...

Mấy ngày kế tiếp mấy người Lâm Dịch dần dần tiến sâu vào bên trong. Rốt cục tại ngày thứ bảy, trước mặt họ đã xuất hiện một ngọn núi cao chót vót ẩn hiện trong mây, cùng với vô số sơn mạch dốc đứng xung quanh.

- Đến rồi, nơi này chính là chủ phong của Mạn Vân sơn mạch - Mạn Vân Phong!

Theo thanh âm của Khải Hi, Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Mạn Vân Phong ở phía trước với vách đá cheo leo, dựng đứng. Những đám mây trắng vòng quanh ngọn núi từ trên xuống, đỉnh núi chọc thẳng lên tầng mây cao ngất không thể thấy được đỉnh nằm ở vị trí nào. Quả nhiên không hổ là chủ phong của Mạn Vân sơn mạch. Toàn bộ đại lục, những ngọn núi có thể đạt tới độ cao như thế, đoán chừng cũng không nhiều lắm.

- Chúng ta lên đi.

Thủy Linh Lung nói. Cước bộ của mọi người trở nên nhanh hơn.

Nhìn thì có vẻ như Mạn Vân Phong ngay trước mắt, nhưng phải mất thời gian một canh giờ, bọn họ mới đi tới được chân núi. Lúc này ngẩng đầu nhìn lại, toàn bộ ngọn núi giống như một cây cột chống trời khiến cho người ta phải ngưỡng mộ.

Vừa muốn bước chân vào con đường nhỏ chừng bốn mươi phân thì một thanh âm đột ngột vang lên bên tai mọi người.

- Người đến từ phương nào?

Mấy người lập tức sững sờ, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía vừa phát ra thanh âm. Chỉ thấy chỗ đó vừa rồi rõ ràng không có ai, lúc này đột nhiên xuất hiện một người. Hơn nữa còn lơ lửng giữa không trung.

- Thánh cấp?

Mấy người lập tức lộ ra biểu tình kinh hãi.

Khố Tư Lạp là người lớn tuổi nhất trong nhóm, lịch duyệt rất phong phú. Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Khố Tư Lạp lập tức chắp tay cung kính nói:

- Đại nhân, chúng ta là người của học viện Ngũ Hành ở hành tỉnh Lý Khắc tới nơi này tham gia đại hội...

Thánh cấp đang lơ lửng giữa không trung nhìn qua thì tuổi không lớn. Bề ngoài của hắn chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi mà thôi. Nếu luận về vẻ bên ngoài, trung niên nhân Khố Tư Lạp có vẻ còn nhiều tuổi hơn cả Thánh cấp.

Nhưng mà tất cả mọi người biết rõ, đạt tới Thánh cấp tức là đã không còn liên quan gì tới thời gian nữa. Có thể trú nhan cũng không có gì gọi là kỳ quái. Trung niên nhân chừng ba mươi mấy tuổi trước mặt họ rất có thể là nhân vật đã tồn tại mấy trăm, thậm chí là cả ngàn tuổi. Khố Tư Lạp xưng hô là đại nhân cũng không có gì phải chịu thiệt.

Thánh cấp trên không trung nhíu mày giây lát, sau đó hắn gật nhẹ đầu nhàn nhạt nói:

- Nguyên lai là học viện Ngũ Hành...n, các ngươi lên đi.

Vừa mới nói xong, chỉ thấy thân thể của hắn đột nhiên lóe lên, cả người cứ như vậy đột ngột biến mất trong không khí!

Lâm Dịch lập tức mở to hai mắt, nói với vẻ không dám xác định:

- Không Gian Hệ Thánh cấp dị năng giả?

Khố Tư Lạp khẽ lắc đầu, mang theo một tia tôn sùng nhìn về phương hướng Thánh cấp vừa mới biến mất. Hắn nói:

- Sau khi đạt tới Thánh cấp, mọi ước thúc của những người bình thường không có tác dụng gì nữa...Vừa rồi người nọ rõ ràng cho thấy hắn là một gã Thánh cấp võ sĩ. Vì tốc độ của hắn đã vượt xa trình độ mắt thường mà chúng ta có thể nhìn thấy, cho nên lúc hắn li khai, chúng ta cảm thấy như là hắn đã thuấn di.

- Tốc độ của hắn đã vượt xa trình độ mắt thường mà chúng ta có thể nhìn thấy?

Lâm Dịch kinh hãi trợn to hai mắt...Nếu thật là như vậy, chẳng phải Thánh cấp chiến sĩ kia sẽ là vô địch rồi sao? Động tác nhanh như thế, người khác căn bản không có khả năng phản ứng. Thánh cấp cường giả mà công kích thì chỉ cần một chiêu đã đủ để tiêu diệt người ta rồi. Thủy Linh Lung lắc đầu nói:

- Thánh cấp đối với người bình thường mà nói tự nhiên là vô địch đấy. Nhưng mà đối với cường giả đồng cấp thì không nhất định là như thế. Bởi vì chúng ta không quan sát được động tác của họ, nhưng cường giả Thánh cấp khác lại nhìn thấy rất rõ. Tuy rằng chúng ta bây giờ cũng đã là thất cấp dị năng giả. Khoảng cách tới Thánh cấp chỉ còn hai giai nữa, nhưng chênh lệch trong đó như trời với đất. Giống như vừa rồi, nếu như vị Thánh cấp đại nhân đó muốn ra tay với chúng ta thì ngay cả một chút phản kháng cũng không thể làm được.

Thủy Linh Lung nói không sai. Thánh cấp cùng bát cấp tựa hồ chỉ khác biệt một giai, nhưng trên thực tế sự chênh lệch trong đó giống như trời với đất. Trước mặt cường giả Thánh cấp, chiến sĩ vừa mới đột phá Bát cấp căn bản chỉ giống như những con sâu cái kiến. Mặc dù số lượng có nhiều hơn nữa, cũng hoàn toàn không có khả năng làm tổn thương tới cao thủ Thánh cấp một chút nào. Bởi vậy có thể tưởng tượng Thánh cấp cùng người bình thường có một khoảng cách to lớn như thế nào.

Mà giữa các Thánh cấp cùng Thánh cấp cũng có sự phân chia mạnh yếu khác nhau. Không phải cứ hai gã Thánh cấp chiến sĩ là có chiến lực ngang nhau. Giống như Bạch Đế nắm đó đối chiến với mấy ngàn tên Thánh cấp bình thường đó. Tuy rằng đều là Thánh cấp, nhưng Bạch Đế chỉ một chiêu đã có thể tiêu diệt họ trong nháy mắt. Có thể thấy được Thánh cấp cũng có sự khác biệt rất lớn đồng thời đẳng cấp cũng cực kỳ sâm nghiêm.

Đương nhiên, đẳng cấp của Thánh cấp không phải chuyện đám người Lâm Dịch có thể bàn tán bây giờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com

Cảm khái một hồi, Khải Hi nói với mọi người:

- Chúng ta vẫn lên đi. Chỉ cần có thể tiến vào Ma Nguyên động quật và còn sống đi ra...Chúng ta cũng có thể đạt tới Thánh cấp!

Lời nói của Khố Tư Lạp lập tức khiến ánh mắt của mấy người Thủy Linh Lung và Lâm Dịch lộ ra vẻ khát vọng cuồng nhiệt. Xem ra, bọn họ đã không còn để tâm tới những lời nói của Lạp Cổ Kỳ trước kia nữa. Dưới sức cám dỗ của thực lực cường đại, bao nhiêu người có thể kháng cự nổi. Trên thực tế, trong lòng Lâm Dịch cũng mang theo khát vọng sôi sục ấy.

Cứ như vậy, mấy người bước chân lên Mạn Vân Phong.

Chỉ có một con đường đi lên Mạn Vân Phong. Xem ra nó là kết quả của những người đi trước, giống như xoáy hình trôn ốc từ trên xuống. Chỗ rộng nhất chưa tới ba mươi phân, chỗ hẹp nhất chỉ có khoảng mười lăm tới hai mươi phân. Bên phải của con đường nhỏ là vách núi vạn trượng dốc cao vô cùng. Không cần nói cũng biết được...nếu rơi từ trên này xuống thì đúng là không phải là chuyện tốt.

Đoàn người Lâm Dịch cẩn thận từng bước tiến về phía trước. Ước chừng khoảng ba canh giờ sau, bọn họ đã chạm vào tầng mây đầu tiên. Ngẩng đầu nhìn lên cao, không có những đám mây bao chủ, bầu trời hiện ra một màu xanh da trời thuần túy. Nhìn xuống dưới là một mảnh vân hải bồng bềnh khiến cho người ta có cảm giác như đang đằng vân giá vũ.

- Hoàn cảnh nơi này thật là không tệ!

Lâm Dịch nhịn không được khen một câu.

Nhìn về phía xa xa, vân hải chuyển động không ngừng, chúng biến ảo thành những bộ dáng khác nhau trông rất là kỳ diệu. Xuyên qua khe hở của tầng mây là giống một thanh kiếm xuyên thẳng lên trời, những sơn mạch trùng điệp vô tận khiến cho người ta có cảm giác khoáng đạt.

Cảm giác so với ngồi trên lưng Hắc Vân Điểu và Ước Ba Long rất khác nhau. Tuy rằng cũng ngồi trên không, nhưng cảnh vật khi nhìn về nơi xa hoàn toàn không giống nhau. Thiếu đi thanh âm gào thét của gió lốc, không thể nghi ngờ khiến cho tâm tình của người ta bình tĩnh hơn rất nhiều.

- Nhanh lên đi thôi. Chúng ta sắp tới nơi rồi.

Khải Hi ngẩng đầu nhìn con đường nhỏ phía trước nói. Mọi người lại nhanh chóng gia tăng cước bộ một chút.

Con đường này đối với trình độ chiến sĩ ngũ cấp như Lâm Dịch thì không thành vấn đề. Tuy rằng bất ngờ lên dốc, Mạn Vân Phong cao gần vạn thước, nhưng biểu lộ của hắn vẫn không có gì thay đổi.

Chỉ là, đối với mấy người Thủy Linh Lung thì lại không phải là chuyện dễ dàng. Này ngoại trừ Lâm Dịch ra, mấy người khác mồ hôi đầy đầu, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập và bất ổn hơn.

Ước chừng lại đi chừng một canh giờ, hai mắt của Khải Hi, hắn cao hứng nói:

- Đến nơi rồi!

Vừa nói xong, Khải Hi liền cất bước đi nhanh hơn.

Mấy người Lâm Dịch nghe vậy liền nhìn về phía trước, quả nhiên con đường nhỏ đã bắt đầu thấy ngọn. Tuy rằng không được rõ ràng, nhưng nhìn đỉnh núi phía xa, ước chừng còn khoảng sáu bảy trăm thước nữa là tới.

Con đường nhỏ đang thẳng tắp đột nhiên bị ngăn ra một cách đột ngột. Vừa qua khúc cua của ngọn núi, địa thế thấp hơn trước, cho nên mấy người Lâm Dịch không nhận thấy con đường nhỏ bắt đầu biến mất.

Theo tốc độ của mấy người Lâm Dịch nhanh hơn, thời gian qua đi, tình huống phía trước cũng rõ ràng hơn.

Thì ra con đường nhỏ đó không phải biến mất mà bởi vì phía sau nó đột nhiên bằng phẳng hơn, mà do đám người Lâm Dịch ở dưới thấp vì thế đương nhiên là không thấy rõ. Tiếp tục đi theo con đường bằng phẳng về phía trước, không tới vài phút sau, một thanh âm ầm ĩ ẩn ẩn từ đằng sau chỗ rẽ của ngọn núi truyền tới.

Sắc mặt của mấy người Thủy Linh Lung lộ vẻ vui mừng.

- Cuối cùng đã tới nơi rồi!

Bước chân không khỏi nhanh hơn, nhưng vừa vượt qua chỗ rẽ ở ngọn núi, Lâm Dịch trở nên ngây ngẩn cả người. Trước mặt hắn xuất hiện một bình đài cực kỳ rộng lớn giống như đỉnh núi hình tròn bị bổ đôi ra xuất hiện một miệng vết thương rất bằng phẳng.

Đường kính của bình đài ước chừng sáu bảy trăm thước, mặt sau của bình đài chính là đỉnh núi của Mạn Vân Phong.

Ở dốc đứng phía trước có một đầu nhuyễn thể trải dài từ phía trên xuống dưới. Ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Dịch mơ hồ có thể chứng kiến mỗi thời khắc, đỉnh núi đều lóe lên quang mang màu trắng bạc sáng bóng. Có lẽ đó chính là không gian loạn lưu?

Lúc này, trên bình đài cũng không có nhiều người lắm, khoảng trên dưới hai mươi người. Nghe động tĩnh từ lỗi vào, những người này đều quay đầu nhìn về phía đám người Lâm Dịch.

- Mấy người này là người của học viện Ngũ Hành.

Một thanh âm nhàn nhạt vang lên trước khi đám người Lâm Dịch kịp mở miệng. Mấy người Thủy Linh Lung không khỏi nhìn về phương hướng phát ra thanh âm, lập tức họ trở nên ngây dại, bởi người này chính là cường giả Thánh cấp mà bọn họ đã gặp ở chân núi.

Thánh cấp! Quả nhiên không phải thường nhân có thể suy đoán được a!

Phải biết rằng, đám người Lâm Dịch một đường hành tẩu tiến về phía trước, căn bản không dừng lại chút nào, nhưng cường giả Thánh cấp này còn lên nhanh hơn cả bọn họ.

Hắn đang nói với một người thanh niên ngồi trên ghế thái sư. Chỉ thấy người thanh niên đó không có biểu lộ gì khác mà chỉ lạnh nhạt gật nhẹ đầu,sau đó nói với đám người Lâm Dịch:

- Các ngươi trước qua bên kia nghỉ ngơi trong chốc lát. Một lát nữa sẽ có người khác tiến tới.

Đám người Lâm Dịch liếc mắt nhìn nhau, sau đó Khố Tư Lạp chắp tay cung kính nói:

- Vâng! Đại nhân!

Lập tức, hắn dẫn đám người Lâm Dịch đi vào bên trong bình đài, ngồi trên mặt đất chờ những người phía sau.

Thời gian chậm rãi trôi qua...Cường giả Thánh cấp vừa lên tiếng hiện giờ đang nói cười với hơn mười người khác. Điều này có thể chứng minh, mấy người này có lẽ đều là Thánh cấp.

Có câu nói nói rất hay người tụ theo loại, vật họp theo bầy. Khi đạt tới cấp độ Thánh cấp, những người bình thường căn bản không có khả năng nói chuyện trên trời dưới đất với Thánh cấp. Chỉ có cường giả ngang cấp mới tùy ý nói chuyện phiếm với nhau như thế.

Điều này, từ biểu lộ của đám người này khi nói chuyện, bọn Lâm Dịch có thể nhận ra. Hiển nhiên, bọn họ không để đám người Lâm Dịch vào mắt. Ngữ khí vô cùng lạnh nhạt, vô luận là cử chỉ, ngôn ngữ đề toát ra sự kiêu ngạo. Có thể trở thành Thánh cấp, đương nhiên không có ai là kẻ ngốc, uy thế của Thánh cấp phát huy vô cùng tinh tế.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất