Một gia tộc muốn đặt chân trên đại lục mạnh được yếu thua này, quan trọng nhất là xem số lượng cao thủ. Nếu không, quyền lợi của gia tộc sẽ không có được sự bảo đảm.
Vô Song hội không thể nghi ngờ chính là đệ nhất thịnh hội trên đại lục...Trong thời gian mấy ngày này. Các cao thủ đều tụ tập ở đây, đem khu vực tuyển thủ dự thi chứa đầy trong đó. Thậm chí bởi vì nhà ở không đủ mà chiếm dụng mười tòa nhà xung quanh...Lâm Dịch hiện tại có chút hiểu được, vì cái gì lúc phân chia phòng ở, Lạp Cơ Tư yêu cầu muốn có thêm phòng ở thì bị cự tuyệt thẳng thừng...Lâm Dịch chẳng qua là mới tính toán sơ sơ, chỉ sợ người dự thi lần này, sẽ tiếp cận tới hai vạn! Toàn bộ Vô Song đảo, lộ ra vẻ phi thường náo nhiệt.
Buổi sáng khi Lâm Dịch tu luyện như thường lệ, liền phát hiện những thứ này. Toàn bộ đều là cao thủ! Trong đó dù là yếu nhất, cũng có trình độ tương đương thất cấp, bát cấp...Đương nhiên, trong đám người này có người có được chiến văn, mà có người không có.
Không thể không cảm thán một câu...chiến văn đúng là một thứ biến thái. Bình thường, căn bản là không thể nào nhìn ra được một người có được chiến văn hay không. Mặc dù là Thánh cáp cũng không thấy được! Song khi được gia trì chiến văn, thực lực toàn thân liền tăng trưởng...gấp ba, gấp sáu...thậm chí là gấp chín như hắn.
Làm một người tu hành điên cuồng đúng tiêu chuẩn. Tâm tình Lâm Dịch lúc này nhưng là cực kỳ kích động...bởi vì ở chỗ này, hắn có thể giao thủ với các cường giả trong thiên hạ! Vô Song không dám nói là đệ nhất thiên hạ...nhưng ít nhất trong ở trong độ tuổi trăm tuổi trở xuống, là hoàn toàn xứng đáng với hai chữ Vô Song này.
Người thiếu niên, chung quy đều có một tâm tính không chịu thua. Lập tức, phương thức tu hành của Lâm Dịch càng thêm khắc khổ...
Hôm nay, toàn bộ Vô Song hội đã bị phong kín lại. Thậm chí ngay cả khu tham quan cũng không cho tiến vào. Bởi vì ngày mai, Vô Song hội sẽ chính thức bắt đầu. Bố trí trong sân thi đấu, các đài đấu thủ...đều được xem xét kỹ lưỡng.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.comLạp Cổ Kỳ từ sớm đã đi tới chỗ ở của Lâm Dịch và Thủy Linh Lung - với tư cách là hiệu trưởng học viện Ngũ Hành, một cường giả Thánh cấp. Lạp Cổ Kỳ chung quy vẫn là có một ít đặc quyền.
- Tình huống của Linh Lung thế nào?
Lâm Dịch vừa mở cửa. Lạp Cổ Kỳ liền nhìn thoáng qua bên trong rồi cất tiếng hỏi.
Lâm Dịch nghe vậy không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua...Thủy Linh Lung vẫn ngơ ngác ngồi trước khung cửa sổ, nhìn ra bên ngoài...Lâm Dịch quay đầu lại nhẹ nhàng lắc đầu. Lạp Cổ Kỳ khẽ thở dài một hơi, sau đó vỗ vỗ bả vai của Lâm Dịch:
- Yên tâm đi. Không có chuyện gì đâu. Linh Lung nhất định sẽ vượt qua được!
Lâm Dịch tự nhiên nhẹ gật đầu, chợt lại đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, Lạp Cổ Kỳ nói điều này với mình làm gì? Chẳng lẽ là...lão nhìn ra điều gì? Lâm Dịch có chút kinh ngạc nhìn Lạp Cổ Kỳ. Nhưng mà Lạp Cổ Kỳ đã đi tới giữa gian phòng.
Xem ra Thủy Linh Lung hứng chịu đả kích rất lớn. Bình thường khi Thủy Linh Lung thấy chính mình, bất kể thế nào Thủy Linh Lung đều muốn cất tiếng chào hỏi hắn...Song lần này, hiển nhiên nàng không phát hiện được Lạp Cổ Kỳ đã tới trước mặt mình. Vẫn ngơ ngác nhìn ra bên ngoài như cũ. Khẽ cau mày. Trong mắt thỉnh thoảng xuất hiện sự mơ màng...Điều này cũng khó trách, đổi lại là ai, đứng ở vị trí của nàng. Cũng sẽ không tốt hơn nàng được bao nhiêu.
Lạp Cổ Kỳ yên tĩnh khẽ thở dài một hơi trong lòng, mới quay đầu. Chứng kiến mấy cái túi chứa đầy trầm sa được cột trên tay trên chân của Lâm Dịch thì không khỏi ngẩn người...Mấy ngày trước, Lạp Cổ Kỳ đã biết rõ mấy cái túi này nhìn như rất nhẹ, nhưng trên thực tế thì nó rất nặng. Khi Lâm Dịch muốn đi ra ngoài, Lạp Cổ Kỳ mới lấy lại tinh thần lên tiếng gọi hắn lại.
Lâm Dịch liền quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Lạp Cổ Kỳ.
- Hôm nay nên nghỉ ngơi một ngày. Ngày mai Vô Song hội sẽ chính thức bắt đầu. Thời gian một ngày, cũng không làm cho trình độ của ngươi tăng lên được bao nhiêu, ngược lại có thể làm cho thân thể của ngươi vô cùng mệt mỏi. Hôm nay nên nghỉ ngơi tốt một chút, điều chỉnh lại trạng thái của mình đến tốt nhất...Trên Vô Song hội không có kẻ yếu. Điểm ấy, ta hy vọng ngươi có thể hiểu rõ ràng.
Lâm Dịch đương nhiên rõ ràng kẻ có tư cách tham dự Vô Song hội thì chắc chắn không phải là kẻ yếu. Nghe Lạp Cổ Kỳ nói như vậy, cũng biết lão nói có lý. Lập tức liền nhẹ gật đầu, sau đó bỏ mấy cái túi trầm sa trên người xuống, mới đi tới ngồi xuống trên giường của mình.
- Ta hôm nay đến, chính là muốn nói trước cho ngươi biết những quy tắc trận đấu của Vô Song hội. Miễn cho ngày mai có bất ngờ gì đó...đương nhiên, có một chút ngươi phải nhớ kỹ - ngươi còn trẻ. Ngươi còn có ít nhất là bảy lần cơ hội tham dự Vô song hội. Nếu như đối thủ thực sự quá mạnh mẽ, buông tha cũng không sao. Tánh mạng của mình mới là quan trọng nhất...Trên Vô Song hội, là cho phép giết người đấy.
Lạp Cổ Kỳ khó được nghiêm mặt nói ra.
Lâm Dịch nghe vậy nhẹ gật đầu...mặc dù hắn đối với tu hành có một sự điên cuồng chấp nhất, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Cái loại sự tình biết rõ là không thể làm được, dưới tình huống không cần thiết, không có ai ngu mà chọn.
Thấy Lâm Dịch gật đầu, Lạp Cổ Kỳ mới nhẹ gật đầu, tiếp tục nói:
- Bởi vì số người dự thi Vô Song hội thật sự là rất nhiều. Cho nên trận tỷ thí đầu tiên, chính là hỗn chiến. 100 người đồng thời lên sân đấu, mười người cuối cùng đứng ở trên đài sẽ tấn cấp vòng tiếp theo...nói cách khác...kỳ thật, tư cách thi đấu chính thức là vào ngày mai. Chỉ có trở thành mười người còn lại trong một trăm người, mới có tư cách tiến nhập vòng thi đấu chính thức.
Lâm Dịch rất nghiêm túc lắng nghe, sau đó nhẹ gật đầu. Tiếp tục nghe Lạp Cổ Kỳ nói ra:
- Nói là tư cách thi đấu...nhưng kỳ thật hỗn chiến mới là cuộc chiến hung hiểm nhất, ngươi có khả năng sẽ bị công kích đồng thời bốn phương tám hướng...phải biết rằng, có thể đến được chỗ này không có kẻ nào là dễ đối phó. Cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận...dùng thực lực của ngươi, chỉ cần cẩn thận một chút, tin tưởng vượt qua cuộc hỗn chiến này là không có vấn đề.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, không nói gì.
Lạp Cổ Kỳ nói tiếp:
- Bởi vì nhân số quá nhiều...ta đoán chừng, muốn hoàn thành cuộc hỗn chiến này, ít nhất cũng cần thời gian là hai mươi ngày. Nói cách khác...hơn hai mươi ngày sau, mới là trận đấu thật sự. Cho đến lúc đó, còn dư lại đương nhiên là cường giả chân chính rồi. Thông qua một tháng không ngừng quan sát này của ta...trong đám tuyển thủ này, chí ít có ba gã là Thánh cấp...ngươi cũng không cần có áp lực gì trong lòng. Chính như theo lời ta nói...ngươi còn trẻ. Ngươi còn có ít nhất bảy lần cơ hội tham gia Vô Song hội. Ta hy vọng ngươi có thể hiểu rõ ràng hoàn cảnh của mình.
Lâm Dịch lại lần nữa nhẹ gật đầu:
- n, đệ tử biết rõ. Cám ơn ngài, hiệu trưởng.
Lạp Cổ Kỳ nhẹ gật đầu, sau đó cười nói:
- Cường giả tuy nhiều, những cũng không cần quá mức khẩn trương. Phát huy trình độ bình thường của ngươi là đủ...đến một ngày khi ngươi hoàn toàn trưởng thành, lại đến phân cao thấp với bọn họ.