Chung Cực Truyền Thừa

Chương 194: Tốc chiến tốc thắng

Bạch Tiếu Thiên vẫn cúi đầu trầm mặc, đột nhiên ngẩng đầu, mở miệng nói:

- Được rồi, lại thảo luận nữa, cũng không có kết quả gì. Chỉ có chờ Lâm Dịch tỉnh táo lại, sau đó, mới có thể biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Trong khoảng thời gian này tất cả mọi người phải chú ý chút. Cũng không biết lần này xuất hiện là vị nào trong Bạch Hổ, hắn có phải vẫn đang trên Vô Song Đảo. Nói chung, Vô Song Hội tiếp tục tiến hành. Nếu như mọi người có phát hiện chỗ nào không đúng, trước tiên cho ta biết.

- Dạ!

Đám Thánh Giai nhất thời đình chỉ thảo luận, cung kính trả lời.

Bạch Tiếu Thiên gật đầu, mới nói với Lạp Cổ Kỳ rằng:

- Lạp Cổ Kỳ, Lâm Dịch, ta nhờ ngươi chiếu cố. Sau khi hắn thanh tỉnh lại, trước tiên cho ta biết!

Lạp Cổ Kỳ cung kính khom người đáp:

- Dạ!

Sau đó Bạch Tiếu Thiên lại nhìn bốn phía, mới nói:

- Cứ như vậy đi! Chuyện này trước khi có kết luận, còn thỉnh mọi người cẩn thận lời nói, đều giải tán đi!

Chúng Thánh Giai lĩnh mệnh, tất cả đều bắn mình vào không trung. Bạch Tiếu Thiên lại liếc mắt nhìn Lạp Cổ Kỳ và Khải Ni Cổ Lạp cùng với Lâm Dịch vẫn đang hôn mê nằm trên mặt đất. Gật đầu sau đó, xoay người bắn vào không trung. Lạp Cổ Kỳ và Khải Ni Cổ Lạp thì sau khi Bạch Tiếu Thiên rời khỏi, hai người đỡ Lâm Dịch, hướng không trung vọt tới.

- Hắc hắc, Bố Lan Đặc, nhìn qua đối thủ cạnh tranh của ngươi, trạng thái tựa hồ không được tốt a.

Sau khi mấy người Lạp Cổ Kỳ rời khỏi, không trung xuất hiện lưỡng đạo thân ảnh. Mở miệng nói là một gã thanh niên anh tuấn, tóc hồng. Trên mặt thanh niên mang theo dáng tươi cười nghiền ngẫm.

Đứng ở bên cạnh hắn là một thanh niên lãnh mạc tú mỹ. Hắn thản nhiên nhìn mấy người rời khỏi, nói rằng:

- Ta nói rồi, hắn còn không xứng.

- Hắc hắc...

Thanh niên tóc hồng vừa cười đi ra, sau một lát, dáng tươi cười mới dần dần biến mất, lộ ra một biểu tình cảm thấy hứng thú hỏi:

- Bố Lan Đặc, Cực Trú Hàn Viên đến tột cùng là địa phương nào? Hình như những lão gia hỏa này đối với nó đều là bộ dáng sợ hãi.

Bố Lan Đặc hơi nhíu mày, chợt lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ ràng lắm.

Thanh niên tóc hồng khóe miệng mang theo một nụ cười, thì thào nói:

- Rất tốt.

Bố Lan Đặc không để ý đến hắn, liếc mắt nhìn khắp nơi, sau đó thản nhiên nói:

- Chúng ta đi thôi!

Chợt, lưỡng đạo thân ảnh hướng phía hướng phía bắn nhanh đi.

Khi Thủy Linh Lung thấy Lâm Dịch lại rơi vào hôn mê, biểu tình là có thể nghĩ. Trong yêu thương mang theo nhãn thần giận dữ, nhìn đám người Lạp Cổ Kỳ một trận sợ hãi.

- n, Linh Lung, Lâm Dịch liền giao cho ngươi chiếu cố. Chúng ta đi!

Thấy bầu không khí có chút không thích hợp, Lạp Cổ Kỳ và Khải Ni Cổ Lạp rất sáng suốt lựa chọn ly khai.

Nhưng mà, khi Lạp Cổ Kỳ và Khải Ni Cổ Lạp rời khỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Linh Lung nguyên bản phẫn nộ đỏ lên, lại biến sắc lần nữa.

Yếu ớt thở dài một tiếng, Thủy Linh Lung cẩn thận đem thân thể Lâm Dịch đặt lên giường, đắp chăn cho hắn.

- Ngươi luôn luôn làm người ta lo lắng như vậy.

Thủy Linh Lung nhìn Lâm Dịch đang hôn mê, yếu ớt thở dài. Trận đấu cũng không có vì sự kiện Hổ Khiếu mà đình chỉ lại. Tuy rằng đám cường giả Bạch Tiếu Thiên sau khi trở lại đều nói không có gì phát sinh, nhưng mà khán giả hiếu kỳ lại tại lúc Hổ Khiếu truyền đến, nhìn thấy vùng đất trống không có đường kính hơn bốn dặm kia, ai nấy đều biến sắc. Cây cối trong phạm vi lớn như vậy, toàn bộ biến thành bột mịn, đó cần thực lực rất mạnh a?

Một vài khán giá có khứu giác linh mẫn, đều ngửi ra một vài chỗ không thích hợp. Lập tức, cưỡi mây đen rời khỏi.

Bạch Tiếu Thiên tự nhiên là biết loại tình huống này. Trên thực tế, hắn cũng không phải nghĩ qua khả năng phong tỏa tin tức. Nhưng làm như vậy, không thể nghi ngờ chính là thừa nhận phát sinh sự kiện gì đó trọng đại. Khán giả Vô Song Hội hầu hết đều là người của gia tộc hoặc thế lực tương đối mạnh. Phát sinh sự tình như vậy, thông tri gia tộc cũng là có thể lý giải.

Lập tức, Bạch Tiếu Thiên liền không có để ý tới những người rời khỏi kia.

Đương nhiên, người rời khỏi tự nhiên cũng chỉ là một bộ phận cực nhỏ. Khán giả Vô Song Hội vẫn như cũ là người đông nghìn nghịt, mỗi ngày so đấu đều là náo nhiệt như vậy.

Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua, Lâm Dịch thanh tỉnh, đồng thời trận đấu của hắn cũng bắt đầu.

- Lấy tình huống thân thể của ngươi hiện tại, người làm thế nào thi đấu a!

Thủy Linh Lung lớn tiếng rít gào với Lâm Dịch.

Lâm Dịch không khỏi vẻ mặt đau khổ nói:

- Ta thực đã không có việc gì. Để ta đi đi! Thật vất vả chờ cho tới hôm nay.

- Không được! Nói cái gì cũng không được! Ngươi vừa mới tỉnh lại, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi đi! Ngươi nên nằm trên giường không nên cử động a, đi đâu cũng không cho đi!

Thủy Linh Lung hung hăng nói rằng. Thực rất khó tưởng tượng, Thủy Linh Lung luôn luôn ôn nhu, cư nhiên lại lộ ra biểu tình đanh đá như thế.

Thật sự là bởi vì Lâm Dịch cho nàng quá nhiều kinh hỉ, liên tục hai lần hôn mê! Lần thứ hai hôn mê lại là sau lần đầu tiên hôn mê tỉnh lại không đến một ngày. Đây thực sự khiến trái tim Thủy Linh Lung đã bị kích thích rất lớn. Hơn nữa, lần này hắn chỉ là đi tản bộ như vậy, mà là đi tỷ thí cùng người khác! Vừa mới tỉnh táo lại, hắn không ngờ còn muốn thi đấu? Hắn ngay cả tản bộ cũng có thể tản đến hôn mê, nếu như đi thi đấu, Thủy Linh Lung không dám lại tưởng tượng nữa.

- Lão sư...!

Lâm Dịch lo lắng gọi một tiếng. Lúc này, ngoài cửa sổ trên hội trường Vô Song Hội đã truyền đến thanh âm của người chủ trì. Thi đấu đã tiến hành đến số 1542. Nói cách khác, qua vài phút nữa sẽ đến phiên hắn. Lập tức càng lo lắng.

Nhưng Thủy Linh Lung lại nhất quyết không cho hắn tham gia, ngăn cản ở cửa, không hề có ý tránh ra.

Lâm Dịch cầu xin đã lâu, nhưng đối phương căn bản không chút động đậy. Cuối cùng, hắn chỉ có thể cắn răng một cái, thấp giọng nói:

- Lão sư, đắc tội!

Chợt, thân thể nhất thời tản ra một trận tinh lam quang mang.

Thủy Linh Lung không khỏi sửng sốt, trợn trừng mắt. Nhưng, phản ứng đã là không kịp. Lĩnh vực của Lâm Dịch đã đem nàng hoàn toàn bao phủ ở bên trong. Một tầng màng hơi mỏng, nhất thời xuất hiện trên người nàng. Nàng nhất thời bắt đầu thể hiện thái độ kịch liệt, cái miệng nhỏ lúc mở lúc khép, hiển nhiên là đang mắng Lâm Dịch. Bất quá hiệu quả cách âm của thủy màng quá tốt, do đó, Lâm Dịch hoàn toàn nghe không thấy.

Lâm Dịch bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, áy náy nói:

- Xin lỗi lão sư. Ta biết ngươi là tốt với ta. Bất quá, thân thể ta thực không có vấn đề. Yên tâm đi. Chờ ta trở lại, ta cho ngươi trừng phạt!

Nói xong, liền mở cửa, trực tiếp lao đi. Thủy Linh Lung lo lắng giãy dụa trong thủy màng. Nàng vốn là muốn dùng dị năng trực tiếp chấn vỡ lĩnh vực, nhưng vừa nghĩ đến bản thân lĩnh vực chính là tinh thần lực của Lâm Dịch, lại không đành lòng làm như vậy. Chỉ có thể lo lắng nhìn bóng lưng Lâm Dịch rời khỏi.

Một lúc lâu sau, lam sắc không gian biến mất, thủy màng biến mất, lúc này Thủy Linh Lung mới giậm chân một cái, tức giận mắng một tiếng, sau đó, cũng nhanh chóng lao ra.

Ba ngày không có ăn cái gì. Lúc này trạng thái Lâm Dịch trạng thái không coi là tốt. Tinh thần lực cũng khôi phục không đủ một phần ba.

- Chỉ có thể cầu khẩn hôm nay đối thủ không quá mạnh.

Lâm Dịch âm thầm cầu khẩn, đã đi tới sân thi đấu.

Bầu không khí vẫn náo nhiệt như trước. Nhìn qua Lâm Dịch cũng không có muộn, còn chưa đến phiên hắn.

Lần trước hôn mê, Lâm Dịch có bảy tám ngày, thì sáu ngày là ở trong hôn mê. Còn lại một ngày là tại tu hành. Lúc này đi tới hội trường vừa nhìn, chỉ thấy trên lôi đài thực lực của đám tuyển thủ không tầm thường. Nếu như nói không gia trì linh văn hoặc chiến văn, đều tương đương với thực lực của Lâm Dịch.

Khóe miệng Lâm Dịch không khỏi lộ ra một cười khổ. Xem ra, lần này không thể làm gì khác hơn là dùng chiến văn. Hiện tại hắn cầu khẩn, không còn là đối thủ rất yếu. Dù sao khi hỗn chiến, người yếu đều đã bị đấu loại. Hiện tại Lâm Dịch chờ mong là đối thủ không nên có chiến văn. Nhất là trung đẳng chiến văn. Bằng không, lấy trạng thái thân thể của hắn hiện tại, thực sự có chút quá lao lực.

Sự thực thân thể Lâm Dịch sau khi được Bạch Ngạn Thanh trị liệu qua cũng đã khôi phục như lúc ban đầu. Chỉ là tinh thần lực tiêu hao lớn khiến hắn thoạt nhìn có chút uể oải không phấn chấn. Nếu như dưới tình huống như vậy gặp phải cao thủ tương đương với hắn, thật sự là khiến người ta đau đầu.

- Tiểu tử ngươi, cư nhiên dám động thủ với Linh Lung a?

Đang lúc chờ đợi, thanh âm của Lạp Cổ Kỳ vang lên phía sau Lâm Dịch. Lâm Dịch không khỏi ngạc nhiên quay đầu lại. Chỉ thấy Lạp Cổ Kỳ, Khải Ni Cổ Lạp cùng với Thủy Linh Lung đều đã đứng ở phía sau hắn. Thủy Linh Lung càng là hai mắt giận dữ nhìn hắn. Điều này làm cho Lâm Dịch nhất thời cúi đầu.

- Lão sư, xin lỗi! Bất quá, ta...ta thực sự không sao!

Lâm Dịch cúi đầu, nhưng vẫn biện luận một tiếng.

Thủy Linh Lung bực bội hừ một tiếng, không nói gì.

Lạp Cổ Kỳ hùng hổ nói:

- Mặc kệ nói như thế nào, ngươi cũng không có thể động thủ với Linh Lung a. Thực sự là kỳ cục...

Nói làm đầu Lâm Dịch càng cúi thấp hơn. Bất quá dư khóe mắt lại thấy Lạp Cổ Kỳ đang nháy mắt với hắn, khiến Lâm Dịch không khỏi sửng sốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Mời tuyển thủ số 1543, tuyển thủ số 1544 đến lôi đài số 3. Một phút đồng hồ người không đến, liền bỏ quyền thi đấu.

Thanh âm của người chủ trì lại vang lên, Lâm Dịch đang ngạc nhiên, chợt, nghe Lạp Cổ Kỳ nói:

- Hừ, nếu như lần này thua. Xem ta thu thập ngươi thế nào! Nhanh đi!

Một bên Thủy Linh Lung nghe được Lạp Cổ Kỳ nói không khỏi sửng sốt, chợt vội vàng nói:

- Hiệu trưởng, ngươi ngươi...!

Lâm Dịch vừa nghe lại lộ ra sắc mặt vui mừng, nhanh chóng lưu lại một câu:

- Ta biết!

Sau đó liền xoay người chạy đi. Mặc kệ Thủy Linh Lung ở phía sau kêu lớn, cũng không quay đầu lại, chạy tới lôi đài số 3.

- Hiệu trưởng! Sao ngươi có thể để hắn đi tham gia thi đấu? Lẽ nào ngươi không biết hắn vừa mới tỉnh táo lại sao?

Thấy Lâm Dịch đã chạy xa, Thủy Linh Lung lửa giận nhất thời lan tràn đến trên người Lạp Cổ Kỳ.

Lạp Cổ Kỳ cười hắc hắc nói:

- Tin tưởng tiểu tử này. Hắn rất lợi hại.

- Thế nhưng...

Thủy Linh Lung còn muốn nói gì nữa, đã thấy Lạp Cổ Kỳ sắc mặt nghiêm túc nói:

- Trận đấu bắt đầu rồi!

Thủy Linh Lung lại vẫn nhịn không được nhìn về phía lôi đài số 3. Quả nhiên, Lâm Dịch và đối thủ của hắn đã đứng đối diện nhau. Lâm Dịch tỉ mỉ quan sát đối thủ, vừa nghe trọng tài giảng giải quy tắc thi đấu. Đối thủ của hắn là một gã thanh niên vóc người rất là lực lưỡng. Thân cao hơn hai thước! Lấy chiều cao của Lâm Dịch, cũng chỉ khó khăn lắm đến dưới nách đối phương. Một cơ thể mang tính bạo tạc. Vừa nhìn liền biết ẩn chứa địa lực cực kỳ cường đại! Nhìn qua cũng không dễ chơi.

Lâm Dịch sau khi nhìn thấy đối phương, lại thở phào một hơi. Thoạt nhìn bên ngoài đối thủ tựa hồ rất đáng sợ, nhưng Lâm Dịch lại có thể cảm giác được rõ ràng. Đối phương nhiều nhất cũng chính là trình độ Bát cấp trung giai. Tuy rằng tinh thần lực của Lâm Dịch tiêu hao rất lớn, nhưng đối phó đối phương, vẫn là dư dả. Đương nhiên, tiền đề là đối phương không có chiến văn.

- Chịu thua, bỏ quyền, ngã xuống đất ba tiếng hô mà không dậy nổi, rơi ra ngoài lôi đài, tử vong,...đều tính là thua. Trong lúc thi đấu không cho phép sử dụng binh khí, người làm trái sẽ bị hủy tư cách dự thi. Hai vị hiểu chưa?

Trọng tài xác định lần cuối.

Lâm Dịch và đối thủ của hắn đều gật đầu. Trọng tài kia mới gật đầu, sau khi liếc mắt nhìn hai bên, liền giơ cao tay phải, mạnh mẽ vung xuống, hô lên:

- Bắt đầu!

Theo mệnh lệnh của trọng tài vừa dứt, hai người đồng thời rất nhanh kết ấn quyết ở trước ngực, hắc sắc quang mang cùng với hắc sắc khai tự chợt lóe trước người cả hai! Đột nhiên, thanh niên lực lưỡng nhất thời hướng phía Lâm Dịch chạy qua! Quyền đầu cực lớn mang theo tiếng xé gió khiến người ta kinh hãi ầm ầm đánh thẳng tới ngực Lâm Dịch!

Tốc độ của thanh niên lực lưỡng cùng đầu hắn rõ ràng kém xa. Tốc độ cực nhanh, thậm chí không gian xung quanh cánh tay phải mang theo hắc sắc năng lượng đều xuất hiện những vết uốn lượn rất nhỏ! Lần này nếu như đánh trúng, ngực Lâm Dịch liền lõm xuống dưới!

Vừa bắt đầu chiến đấu, đại não Lâm Dịch liền lãnh tĩnh thần kỳ. Tuy rằng từng đợt cảm giác trống rổng nhắc nhở Lâm Dịch tinh thần lực của hắn không tốt, nhưng thân thể Lâm Dịch lại là trạng thái đỉnh phong!

Chỉ thấy thân thể Lâm Dịch đột nhiên chợt lóe sang bên cạnh một cách kỳ diệu. Đột nhiên công kích của thanh niên lực lưỡng nhất thời đánh vào khoảng không! Mà Lâm Dịch cũng đã lẻn đến phía sau hắn! Ôm suy nghĩ tốc chiến tốc thắng, vừa mới tránh qua, thân thể mạnh mẽ dừng lại! Chợt nhảy lên, đồng thời tay phải uốn lượn, trực tiếp dùng khửu tay hung hăng đánh tới phía sau lưng đối phương.

Nhưng mà thanh niên lực lưỡng dù sao cũng là trong hỗn chiến trổ hết tài năng của cường giả chân chính! Một kích thất bại, nhất thời cảm thấy không đúng, đồng thời phía sau hơi truyền đến một trận cảm giác mát lạnh, lập tức nghĩ cũng không có nghĩ nhiều! Quyền đầu vốn nên thu hồi cũng không có thu hồi, mà trực tiếp dựa theo quán tính, quyền đầu nghênh đón tới! Công kích của Lâm Dịch nhất thời thất bại!

Nhưng mà Lâm Dịch cũng sớm ngờ tới đối phương sẽ tránh thoát công kích của hắn, lập tức cước bộ vừa mới chạm đất, liền mạnh mẽ bắn lên! Bay thẳng hướng thân thể đối phương truy kích qua! Đồng thời thân thể tại không trung xoay một vòng, đồng thời chân trái tựa như tiên tử mang theo hắc sắc năng lượng ầm ầm quét tới cổ đối phương.

Đối phương phản ứng cũng là rất nhanh. Bên tai truyền đến tiếng xé gió. Đối phương nhất thời giơ lên cánh tay trái, ngay cả đầu cũng không có quay lại, trực tiếp đón đỡ trước cổ! Chân Lâm Dịch thẳng tắp đánh lên cánh tay trái đối phương mang theo hắc sắc năng lượng!

Ba! Một tiếng vang nhỏ, chân trái đánh lên cánh tay trái của đối phương.

Nhưng mà, Lâm Dịch là lực lượng Bát cấp đỉnh phong, thanh niên lực lưỡng lại chỉ là Bát cấp trung giai! Lực lượng cách biệt khiến đối phương đón đỡ cũng không phải rất thành công. Tuy rằng không có đánh trúng cổ. Nhưng lực lượng một cước này vẫn khiến thân thể hắn bay ngang đi ra ngoài!

Bất quá dù sao vẫn là bị đón đỡ, tuy rằng lực lượng của Lâm Dịch làm đối phương bay ngang đi ra ngoài. Nhưng đối phương cũng trong nháy mắt tại không trung điều chỉnh tốt trọng tâm. Lần này, tuyệt không đến mức đem đối phương đá xuống đài.

Bất quá chân Lâm Dịch khi đánh tới cánh tay trái của đối phương, liền biết lần này tuy rằng đánh trúng, nhưng đối phương tuyệt đối có thể rất nhanh điều chỉnh qua đây. Ôm suy nghĩ tốc chiến tốc thắng, đùi phải Lâm Dịch vừa chạm đất, liền lại chợt phát lực, hướng phía đối phương còn đang bay ngang không trung kích bắn qua!

Hữu quyền uốn lượn, sau khi đền gần đối phương, một quyền mạnh mẽ hướng diện môn của đối phương oanh qua!

Thanh niên lực lưỡng hiển nhiên không có lường đến đối phương ngay từ đầu liền công kích sắc bén như vậy, lập tức có chút rối loạn, hai tay co lại, đón đỡ trước mặt! Quyền đầu của Lâm Dịch lại ầm ầm đánh trúng đối phương! Lực lượng cường đại để thân thể đối phương lại bay ra!

Cái này còn chưa hết! Khi còn cách hơn ba mươi thước, lấy thực lực của đối phương, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn có thể rất nhanh điều chỉnh qua! Do đó, thân thể Lâm Dịch vừa rơi xuống đất, lại truy kích qua!

Trên thính phòng nhất thời phát ra tiếng khen ngợi trầm trồ cường liệt! Trận đấu này của Lâm Dịch hiển nhiên không có tràng diện năng lượng bay loạn như các trận đấu khác ở xung quanh khiến người ta cảm thấy rất đã nghiền. Nhưng, Lâm Dịch liên tiếp công kích như hành vân lưu thủy này so với năng lượng bay loạn ở những trận đấu kia, hàm lượng kỹ thuật cũng không cao khiến cho thị giác trùng kích càng cường liệt!

Khán giả kích động hò hét, nhưng mà Lâm Dịch tại lần công kích thứ hai đến trên người thanh niên lực lưỡng kia! Tuy rằng cuối cùng vẫn để đối phương đón đỡ thành công. Nhưng hắn vẫn khó thoát kết quả thất bại.

Liên tục thối hơn mười bước, thanh niên lực lưỡng mới đứng vững được, sắc mặt khẽ biến, mang theo một tia tái nhợt nhìn Lâm Dịch trên lôi đài, chợt cúi đầu, trực tiếp xoay người rời đi.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, thời gian không quá mười lăm giây. Lâm Dịch dựa vào tốc độ so với đối phương nhanh hơn, lực lượng so với đối phương cường đại hơn, liền đem đối phương trực kiếp đánh rớt đài! Thắng được trận đầu!

Thủy Linh Lung ngơ ngác nhìn thân ảnh Lâm Dịch phiêu dật đến cực điểm trên lôi đài. Có chút phản ứng, bất quá, trên thực thế, cho tới bây giờ, nàng mới chính thức kiến thức thể thuật của Lâm Dịch! Ở trong Ma Nguyên Động Quật, Lâm Dịch hầu hết đều là dùng lĩnh vực đối địch. Mà trong tu hành bình thường, Thủy Linh Lung chưa từng có nhìn thấy qua.

Không thể không nói, động tác thể thuật của Lâm Dịch thực là phi thường phiêu dật. Đồng dạng là thể thuật, đồng dạng là một hồi xoay chuyển, khi người khác sử dụng, cảm giác giống nhau. Nhưng khi Lâm Dịch sử xuất, lại khiến người ta có một loại cảm giác phiêu dật đến cực điểm! Có thể nói, thể thuật của Lâm Dịch thực sự là lực, tốc độ và mỹ kết hợp hoàn mỹ! Điều này làm cho Thủy Linh Lung lần đầu tiên kiến thức đến, nhất thời ngây ra, quên cả phản ứng.

Thẳng đến Lâm Dịch xuất hiện trước mặt nàng, nàng mới phản ứng lại được.

- Lão sư, ta trở lại.

Lâm Dịch cúi đầu, có chút thấp thỏm nhìn Thủy Linh Lung.

Thủy Linh Lung mặt cười ửng đỏ, chợt lại bực tức hừ một tiếng xoay qua, biểu thị bản thân vẫn đang tức giận. Lâm Dịch không khỏi đem ánh mắt hướng lên người Lạp Cổ Kỳ ở bên cạnh. Lạp Cổ Kỳ nhún vai, làm một biểu tình tự mình giải quyết cho Lâm Dịch. Hắn nhất thời lại cúi đầu xuống.

Một lúc lâu sau, Thủy Linh Lung mới nhẹ nhàng thở dài quay đầu, nhìn Lâm Dịch nói:

- Ngươi, thực không thể yêu quý bản thân mình một chút sao? Cho dù không phải cho ngươi...

Lâm Dịch tâm nhất thời vừa động, chợt cúi đầu. Một lúc lâu sau:

- Cảm ơn ngươi, lão sư!

Thủy Linh Lung im lặng, không nói gì.

- Lâm Dịch, theo ta đi gặp một người!

Lạp Cổ Kỳ đột nhiên mở miệng nói rằng. Lâm Dịch đang cúi đầu, không khỏi hướng Lạp Cổ Kỳ nhìn lại, nghi hoặc nhìn hắn.

- gặp ai?

- Bạch Tiếu Thiên đại nhân.

- A?

Lâm Dịch ngạc nhiên. Chợt liền phản ứng lại. Hắn đã đoán được nguyên nhân Bạch Tiếu Thiên muốn tìm hắn. Trước khi cổ lực lượng kia chấn hắn hôn mê, hắn rõ ràng nhớ kỹ cây cối xung quanh biến thành bột mịn, một tiếng hổ khiếu chấn vỡ linh hồn người ta. Khi hắn tỉnh lại, liền ở trong phòng, hắn cũng đã đoán được, chuyện này, nhất định đã bị những Thánh Giai kia phát hiện.

Lập tức gật đầu, Lạp Cổ Kỳ liền mang theo hắn, hướng phía Bạch Tiếu Thiên đi đến.

Bạch Tiếu Thiên đang ở trên đài chủ trì. Cách lôi đài không đến hơn hai mươi thước, phía trên đặt hơn mười cái bàn. Lâm Dịch biết, ngồi trên này đều là đám cường giả Thánh Giai của hoàng tộc đế quốc. Mà Bạch Tiếu Thiên, chính là một trong số đó.

Trên đoạn đường ngắn ngủi cùng Lạp Cổ Kỳ đi tới nơi này, Lâm Dịch đầu cũng không ngừng chuyển động.

- Lần này khẳng định là Bạch Tiếu Thiên đại nhân để hiệu trưởng gọi tới. Khả năng lớn nhất chính là hỏi ta về đầu đuôi chuyện này. Làm sao bây giờ đây?

Lâm Dịch vừa bất động thanh sắc đi theo phía sau Lạp Cổ Kỳ, trong đầu lại vừa suy nghĩ.

Về Bạch Hổ chiến văn là khẳng định không thể nói. Bởi vì từ lúc đạt được chiến văn, Lâm Cường liền dặn dò hắn, sự tình về Bạch Hổ chiến văn là không thể đơn giản nói cho người khác. Nhưng vậy làm sao giải thích chuyện này đây?

Lâm Dịch có chút đau đầu.

- Bạch đại nhân, Lâm Dịch đã tỉnh lại.

Đang lúc đau đầu, thanh âm của Lạp Cổ Kỳ đem Lâm Dịch kéo trở lại. Ngẩng đầu vừa nhìn, lúc này bọn họ đã đến trước đài chủ trì. Mấy người Bạch Tiếu Thiên nghe được thanh âm của Lạp Cổ Kỳ, đều quay đầu hướng hai người nhìn lại.

Thấy Bạch Tiếu Thiên nhìn về phía mình, Lâm Dịch không khỏi tôn kính hơi khom người gọi một tiếng:

- Bạch đại nhân!

Bạch Tiếu Thiên nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nói với người bên cạnh mấy câu, sau đó, liền đứng dậy nói:

- Lâm Dịch theo ta qua đây.

- Dạ!

Lâm Dịch ứng một tiếng, Bạch Tiếu Thiên liền từ trên đài chủ tịch phiêu nhiên hạ xuống, xoay người hướng phía sau đài chủ trì đi đến. Lâm Dịch liếc mắt nhìn Lạp Cổ Kỳ, Lạp Cổ Kỳ gật đầu ý bảo Lâm Dịch theo sau, Lâm Dịch liền gật đầu, đi theo Bạch Tiếu Thiên.

Đi qua đài chủ trì, Lâm Dịch mới phát hiện. Nguyên lai phía sau đài chủ trì còn có một thông đạo nho nhỏ. Xuyên thấu qua thông đạo nho nhỏ này, có thể mơ hồ thấy được phòng ốc bên trong. Bất quá trong phòng ốc này, so với khu tuyển thủ và khu khán giả cũng nhỏ hơn rất nhiều. Nhân viên phục vụ đứng ở cửa thấy Bạch Tiếu Thiên đi tới, nhất thời đứng dậy. Khi Lâm Dịch và Bạch Tiếu Thiên đi qua, hai người đều khoanh tay đứng ở hai bên, cung kính gọi một tiếng Bạch đại nhân.

Bạch Tiếu Thiên chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, liền đi vào. Lâm Dịch cũng bước theo.

Xem ra, ở đây hẳn là chỗ ở của mấy người đế quốc hoàng tộc. Tuy rằng lâu tầng so với khu người dự thi cùng với khu khán giả thấp hơn rất nhiều, nhưng trang trí cũng rất là xa hoa. Dù sao cũng là hoàng tộc đế quốc, vô luận là ở đâu, chung quy cũng phải biểu hiện ra khí phách của hoàng tộc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất