Chung Cực Truyền Thừa

Chương 241: Khí Sử

- Chiến văn và dị năng của con vào ba tuổi đã thức tỉnh? Vậy tại sao...

Lâm Dịch không dám tin hỏi.

Cái này cũng khó trách Lâm Dịch không thể tin được, dù sao, thời gian dị năng và chiến văn thức tỉnh, rõ ràng đều là chuyện trong ba năm gần đây, sao có thể nói là đã thức tình vào lúc ba tuổi? Chẳng lẽ, trong đó còn chuyện gì hắn không biết sao?

Lâm Dịch nhìn Lâm Cường, cùng đợi câu trả lời của hắn.

Lâm Cường nhẹ gật đầu, nhìn Lâm Dịch thật sâu, chậm rãi mở miệng nói:

- Đúng vậy, chiến văn và dị năng của con đã thức tỉnh khi con ba tuổi, sở dĩ mãi cho đến ba năm gần đây mới xuất hiện, là vì...Trước đó, chúng ta đã lại lần nữa phong ấn.

- Một lần nữa phong ấn?

Lâm Dịch không rõ ràng lắm nhìn Lâm Cường.

Lâm Cường gật đầu, ngẩng đầu nhìn không trung, trong miệng nói ra:

- Đúng vậy, một lần nữa phong ấn.

- Dị năng của con là gì con hẳn rất rõ a? Đúng vậy, Lĩnh Vực Dị Năng Giả, trong khoảng thời gian ở Ngũ Hành, cha nghĩ con cũng đã nghe người khác nói qua truyền thuyết về Lĩnh Vực Dị Năng Giả a? Lĩnh Vực Dị Năng Giả trên thế giới này tuy rằng không thưa thớt như vẻ bể ngoài, nhưng tổng số cũng tuyệt đối không cao hơn mười người, nguyên nhân lớn nhất của chuyện này, ngoại trừ bản thân Lĩnh Vực Dị Năng Giả đã cực kỳ hiếm thấy ra, chính là vì trong lúc Lĩnh Vực Dị Năng Giả thức tỉnh năng lượng trong thiên địa dũng mãnh vào ý thức hải của Giác Tỉnh Giả thật sự quá mức cường đại. Nếu như không có Dị Năng Giả phương diện tinh thần vượt qua hạ tinh vị trung giai hỗ trợ bảo vệ ý thức hải, cổ năng lượng này có thể tại trong khoảnh khắc hoàn toàn đánh vỡ linh hồn của Giác Tỉnh Giả, từ đó biến thành hoạt tử nhân, độ hung hiểm của nó, có thể nghĩ nha?

- Đại lục này còn có Lĩnh Vực Dị Năng Giả khác sao?

Lâm Dịch đột nhiên ngẩn người, từ trong lời của Lâm Cường, hắn đã nghe ra ý khác.

Lâm Cường gật đầu nói:

- Đương nhiên còn, hôm nay bên ngoài, đoán chừng cũng chỉ có con và Bạch Tiếu Thiên thôi. Nhưng trên thực tế, trong các cường giả Tinh Vị Cảnh lánh đời, vẫn có Lĩnh Vực Dị Năng Giả. Kỳ thật trong cổ năng cũng có chừng bốn gã. Nói toàn bộ đại lục không cao hơn mười tên Lĩnh Vực Dị Năng Giả, đây cũng là cách nghĩ tương đối bảo thủ, dù sao, đại lục này quá rộng lớn...

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, đại lục này rộng lớn vô biên như thế, trong đó còn bao nhiêu nơi mà ngay cả cường giả Tinh Vị Cảnh cũng chưa từng đến? Tuy rằng lịch sử của Bạch Đế đế quốc chừng hơn sáu vạn năm, nhưng trên đại lục, còn có bao nhiêu nơi tất cả mọi người đều chưa từng đi qua? Hôm nay đủ loại số liệu lưu truyền trên đại lục cũng chỉ là đã biết thôi, còn rất nhiều thứ không biết, lập tức cũng không kỳ quái nữa, nhẹ gật đầu nói:

- n, về sau thì sao?

Lâm Cường nói tiếp:

- Cha và mẹ con tuy rằng đều đã đạt đến trung tinh vị, nhưng đáng tiếc, hai người chúng ta cũng không phải tinh thần Dị Năng Giả, mà con lúc ấy chẳng qua mới ba tuổi thôi, con khi đó, ngay cả ý thức hải cũng chưa xây dựng xong, sao có thể thừa nhận được lực lượng khổng lồ lúc thức tỉnh chứ? Trong lúc nhất thời, cha và mẫu thân con lo lắng vạn phần, rồi lại vô kế khả thi.

Lâm Dịch có thể tưởng tượng tình huống lúc đó khẩn cấp đến cỡ nào, nói như vậy, dị năng thức tỉnh đều có điềm báo trước nhất định cả, lúc vừa mới thức tỉnh, năng lượng không thể nào trong nháy mắt đạt đến trình độ cường đại nhất, trong lúc đó, còn có quá trình tụ lực nhất định.

Chỉ cần hồi tưởng lại sự đau đớn khi thức tỉnh lĩnh vực dị năng lúc trong Cấm kị sâm lâm, Lâm Dịch không khó tưởng tượng đau đớn như vậy đối với một hài đồng ba tuổi mà nói, ý vị như thế nào. Không chút khoa trương mà nói, thức tỉnh một khi chính thức bắt đầu, ý thức hải của mình trong nháy mắt sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Tuy rằng hiện giờ mình vẫn còn sống tốt, nhưng Lâm Dịch vẫn nhịn không được mang theo một vẻ khẩn trương truy vấn:

- Vậy về sau thế nào? Cha và mẹ làm sao thể phong bế năng lượng đó?

Lâm Cường nhìn thoáng qua Lâm Dịch mang theo chút khẩn trương, lộ ra vẻ tươi cười nói:

- Tệ hơn không chỉ có dị năng thức tỉnh, còn có chiến văn của con nữa, cũng cơ hồ đồng thời thức tỉnh...

- Nếu như nói lĩnh vực dị năng thức tỉnh là tác dụng lên ý thức hải, như vậy chiến văn thức tỉnh, tựu là song trọng khảo nghiệm trên cả thân thể và tinh thần, nhưng đối với con lúc ấy, không kể đến dị năng thức tỉnh, chỉ riêng chiến văn thức tỉnh cũng đủ khiến người chết non rồi.

Lâm Dịch đồng ý nhẹ gật đầu. Ngày đó Lâm Cường dùng khỏa quang cầu màu xanh da trời kia, lúc mình có được chiến văn, song trọng tra tấn trên tinh thần và thân thể, chỉ là suy nghĩ một chút đã khiến da đầu người run lên. Nếu như đau đớn như vậy tác dụng lên người một hài đồng ba tuổi, không cần nghĩ, cũng biết hậu quả sẽ như thế nào rồi.

Lâm Cường khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói tiếp:

- Tình huống gấp gáp, mắt thấy con sẽ vì lực lượng cường đại sinh ra lúc dị năng và chiến văn đồng thời thức tỉnh mà chết non, cha không còn lựa chọn nào khác.

Trong lòng Lâm Dịch lập tức khẽ động, liên tưởng đến lời nói trước kia của Lâm Cường, sau khi sững sờ, lập tức thì thào nói:

- Cha sử dụng vật đó?

Lâm Cường nhẹ gật đầu, ngẩng đầu nhìn hướng không trung:

- Cha không còn lựa chọn nào khác. lúc ấy con mới ba tuổi, thân thể vốn gầy yếu không chịu nổi. Mặc dù cha và mẫu thân con hai người muốn hợp lực dùng lực lượng của mình đến bảo hộ con, nhưng thân thể của con quá yếu, đến cả năng lượng bảo hộ cũng hoàn toàn không cách nào thừa nhận, nỗ lực trợ giúp con không được mấy tác dụng, con cũng đã càng ngày càng suy yếu, dưới tình huống khẩn cấp, cha chỉ có thể nghĩ đến nó.

Lâm Dịch trong lòng lập tức chấn động...Khó trách, chẳng lẽ...

Chứng kiến biểu lộ của Lâm Dịch, Lâm Cường liền biết rõ hắn đã đoán ra, lập tức gật đầu nói:

- Đúng như con nghĩ, Tam đại truyền thừa thế lực một mực không buông tha truy tìm vật đó, tuy rằng đã qua hơn hai trăm năm, nhưng bọn hắn còn không buông tha...

- Vật đó quả nhiên rất cường đại, khi cha lấy nó ra từ không gian giới chỉ, sau đó đeo lên bên tai trái con, bất quá chỉ một lát công phu, từ trên đó phóng ra một cổ lực lượng bàng đại khiến ngay cả cha cũng sợ hãi! Quang mang lam sắc và huyết sắc hòa lẫn trên người con, cổ lực lượng kia cường đại đến mức mặc dù là cha và mẹ của con, cũng hoàn toàn không cách nào tiến vào trong đó, chúng ta chỉ có thể ở ngoài đợi. Dị tượng trọn vẹn giằng co hơn nửa canh giờ mới chấm dứt, mà nguy cơ của con, cũng coi như tạm thời vượt qua.

- Tiếp sau đó, người của Tam đại truyền thừa liền tìm tới sao?

Lâm Dịch nhìn Lâm Cường truy vấn.

Nhưng Lâm Cường lại ngoài ý định lắc đầu, nói:

- Tuy rằng khí tức vật đó phát ra, khẳng định bị cảm ứng được rồi, nhưng dù sao đã qua hơn hai trăm năm, Cham đại truyền thừa thế lực lại phân tán, không có khả năng lập tức đuổi tới được.

- Vậy phụ thân và mẫu thân vì sao không lập tức đào tẩu chứ?

Lâm Dịch lập tức có chút khó hiểu truy hỏi.

Lâm Cường thần sắc ảm đạm lại lần nữa lắc đầu:

- Sự tình, không đơn giản như con tưởng tượng.

- Đúng vậy, dị năng thức tỉnh và chiến văn thức tỉnh của con tạm thời đã bị vật đó áp chế, trong ngắn hạn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng bản thân vật đó, thực sự đã mang đến cho con nguy cơ rất lớn.

- Cái gì?

Lâm Dịch nghi hoặc.

- Lực lượng của vật ấy thật sự quá mạnh mẽ, lúc ấy ở vào tình huống khẩn cấp, cha căn bản không kịp ngẫm nghĩ gì nữa, nhưng một hài đồng ba tuổi làm sao có thể khống chế năng lực của nó? Tuy rằng bởi vì quan hệ đến máu của con, con đã trở thành chủ nhân của nó, nhưng lúc chủ nhân không có cách nào khống chế bảo vật, thì sẽ phát sinh một chuyện cực kỳ đáng sợ - cắn trả.

- Cắn trả?

Lâm Dịch ánh mắt ngưng tụ, hơi lộ ra hoảng sợ.

- Đúng vậy, cắn trả.

Lâm Cường nhẹ gật đầu.

- Khi lực lượng của chủ nhân hoàn toàn không cách nào khống chế lực lượng bảo vật, liền sẽ gặp phải tình trạng bị cắn trả, chính là, bị bảo vật điều khiển! Trở thành Khí Sử.

- Khí Sử?

Biểu lộ của Lâm Dịch lại lần nữa hoảng sợ.

Lâm Cường nhẹ gật đầu:

- Khí Sử là chỉ nhân loại bị bảo vật điều khiển, trong thần khí hoặc thứ thần khí bình thường có được lực lượng mạnh mẽ, đều có khí linh của mình cả. Những khí linh này, biểu hiện trên trình độ rất lớn là di truyền từ trên một đời, hoặc khiến chủ nhân sinh ra cảm xúc nổi bật, nói thí dụ như thị sát khát máu, tà dị...

Lâm Dịch nghe vậy thân thể lập tức chấn động! Nghe xong lời Lâm Cường, hắn hôm nay rốt cục minh bạch vì sao khi mình sử dụng chiến văn đạt đến cực hạn lại xuất hiện cổ cảm xúc tà dị thị sát khát máu không hiểu thấu, rất có thể là do khí linh của vật kia ảnh hưởng!

- Mà lúc đó, trong nháy mắt khi đeo vật đó cho con, cha và mẫu thân con liền cảm ứng được một cổ cảm xúc thị sát khát máu tà dị đến cực điểm, đồng thời, cũng nghĩ đến khả năng con sẽ bị cắn trả, nhưng không có cách nào, tình huống ngay lúc đó, đã không để cho chúng ta nghĩ nhiều nữa.

- Nhưng mà, sau khi người bình tĩnh lại, cha và mẹ của con, vẫn không khỏi bắt đầu lo lắng, con có thể trở thành Khí Sử hay không?

Lời của Lâm Cường không khỏi khiến Lâm Dịch có chút khẩn trương, sau khi hít sâu một hơi, Lâm Dịch truy vấn lấy:

- Về sau thì sao? Cắn trả có xảy ra không?

Lâm Cường nhẹ gật đầu:

- Cắn trả vẫn xảy ra, con lúc đó, mặc dù mới ba tuổi, nhưng đôi mắt kia, còn vẻ tà dị và thị sát khát máu trong đó, khiến cha và mẹ của con cũng không khỏi kinh hãi. Cũng may, bản thể con chỉ có ba tuổi, thật sự quá yếu ớt, tuy rằng về mặt năng lượng so với cha và mẫu thân con cường đại hơn nhiều, nhưng lúc đó con và vật đó mới vừa vặn kết hợp, không hoàn toàn phù hợp với thân thể của con, cho nên, cha còn có thể miễn cưỡng ngăn chặn con, nhưng nếu qua một thời gian ngắn nữa, chỉ sợ tất nhiên không dễ dàng...

Lâm Dịch không khỏi hoảng sợ, một hài tử ba tuổi có được vật như vậy, có thể khiến một gã cường giả trung tinh vị thượng giai chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn? Vậy lực lượng mà vật kia có được, là một loại khổng lồ thế nào?

Lâm Dịch hoàn toàn không cách nào tưởng tượng.

- Về sau thì sao?

Lâm Dịch nhịn không được lại lần nữa truy vấn. Hắn đang rất hiếu kỳ, về sau đến tột cùng xảy ra chuyện gì, khiến hắn miễn đi vận mệnh trở thành khí sử, cùng với việc mẹ hắn rời khỏi gia đình...

Lâm Cường khẽ thở dài một tiếng, nhìn trăng sáng trên không trung, nói:

- Về sau, mẹ của con làm một quyết định - quay lại cổ năng.

- Quay lại cổ năng? Vì cái gì?

Lâm Dịch hoàn toàn không cách nào lý giải, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, giữa chuyện mình bị vật kia khống chế, đến việc mẫu thân quay về cổ năng, có liên hệ gì chứ?

Lâm Dịch thật sự không cách nào lý giải. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lâm Cường chậm rãi nói:

- Con vào lúc đó, tà dị mà thị sát khát máu, chỉ có cha có thể miễn cưỡng ngăn chặn con, mẹ con về mặt năng lượng chênh lệch quá nhiều với cha, căn bản không có biện pháp chế trụ con. Cha và mẫu thân con rất rõ ràng, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp, nếu không, khi vật đó hoàn toàn chính thức khế hợp với thân thể con, sau khi mạt sát toàn bộ ý thức của con, hết thảy đều đã chậm...

- Vì vậy, mẹ của con quyết định quay lại cổ năng, cầu mẹ của nàng, chính là bà ngoại con - thủy hệ Đại trưởng lão của Cổ năng truyền thừa, cầu lấy vật giống vậy, trợ giúp con phong ấn lực lượng vật kia.

Lâm Dịch lại lần nữa ngạc nhiên, tim đập kịch liệt, thật lâu sau, mới hít sâu một hơi, đè xuống nhàn nhạt mà chua xót nơi mũi, trầm giọng hỏi:

- Vật gì?

Lâm Cường liếc nhìn Lâm Dịch, sau đó cúi đầu xuống, chậm chạp từ trong lòng lấy ra một vật, Lâm Dịch xem xét, lập tức ánh mắt ngưng tụ. Lâm Cường lấy ra đấy, chính là tinh lam sắc cầu thể phong cách cổ xưa lấy ra ngày đó...

- Chính là nó?

Lâm Dịch nhìn Lâm Cường.

Lâm Cường thì nhẹ gật đầu, thần sắc ảm đạm nhìn tinh lam sắc cầu thể đã hoàn toàn mất đi quang mang trong sáng. Trên hình cầu vẫn gồ ghề, cổ mị lực lúc trước, lúc này đã hoàn toàn biến mất. Dù xem, thế nào cũng chỉ là một khỏa lam sắc cầu thể thô bỉ xấu xí.

- Tên của nó gọi là Tinh Lam Lưu Ly Cầu, nó là một kiện thứ thần khí.

- Thứ thần khí?

Lâm Dịch lập tức bị chấn trụ! Hắn vô luận như thế nào cũng không cách nào tưởng tượng, một khỏa cầu xấu xí thô bỉ như vậy, lại có thể liên lạc một chỗ với mấy chữ thứ thần khí vốn tỏa ra vô hạn hấp dẫn.

- Đúng vậy...Thủy hệ thứ thần khí - Tinh Lam Lưu Ly Cầu.

Lâm Cường chậm rãi nhẹ gật đầu, chợt lại cẩn thận dùng khăn tay bọc nó lại, để vào trong ngực, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dịch, chậm rãi nói:

- Lúc ấy cha và mẫu thân con đã không có phương pháp khác rồi, chỉ có thể nghĩ đến phương pháp này, chỉ có dùng Tinh Lam Lưu Ly Cầu hoàn toàn phong ấn lực lượng vật đó lại, mới có thể cứu con.

- Cho nên, nàng trở về, nói mọi chuyện cần thiết cho bà ngoại con, thủy hệ Đại trưởng lão của cổ năng truyền thừa.

- Nàng sao phải rời khỏi chúng ta?

Sau khi khiếp sợ, Lâm Dịch vẫn nghi hoặc hỏi. Dù sao, nếu là bà ngoại, như vậy nàng có gì do gì để một nhà mình tách ra chứ? Dù sao, mình cũng là ngoại tôn của nàng a

Lâm Cường nghe xong vấn đề của Lâm Dịch, biểu lộ lại lập tức biến thành âm trầm, trong thanh âm mang theo hận ý:

- Bởi vì...Cha không phải người của cổ năng.

Lâm Dịch lại lần nữa ngây người, hoàn toàn không cách nào lý giải nhìn Lâm Cường.

Lâm Cường sắc mặt âm trầm, toàn thân cao thấp đột nhiên bắt đầu nổi lên chấn động, Lâm Dịch lúc này chân thực cảm nhận được, cổ hơi thở kia khổng lồ như thế! Mặc dù mình bây giờ là hạ tinh vị hạ giai, y nguyên cảm giác được ở trước mặt cổ lực lượng này, chính mình căn bản ngay cả một tia chống cự cũng không có! Loại cảm giác này thật giống như...Giống như ngày đó khi còn ở bát cấp gặp phải uy áp của Bố Lan Đặc vậy!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất