Chung Cực Truyền Thừa

Chương 247: Khói lửa

Mà trong quá trình này, tuy rằng Khương Phàm vẫn không biết được gì, nhưng cũng không vì vậy mà canh cánh trong lòng, không nói thêm gì nữa, đến lúc Lâm Dịch rời đi mới cười nói với Khương Phàm:

- Lão sư, kỳ thật cũng không có gì, chỉ là thực lực của ta lại có một ít tiến bộ mà thôi.

Sau đó rời đi.

Khương Phàm tắc thì sửng sốt nửa ngày, sau đó thần sắc lập tức biến đổi, trong đôi mắt lộ ra biểu lộ hoảng sợ, hô lên:

- Tiến thêm một bước? Ta nhớ hắn đã là bát cấp chiến sĩ và dị năng giả, chẳng lẽ, chẳng lẽ...

Nói đến đây, vẻ hoảng sợ trong mắt càng lớn:

- Hắn đã trở thành thánh giai sao?

Về đến nhà, lại phát hiện Lâm Cường đã chuẩn bị một bàn ăn tối rất là phong phú, mặc dù đối với cường giả ngoài tinh vị mà nói, đồ ăn đối với bọn hắn thì có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng dù sao thì cũng là người, tại ngày lễ như Bạch đế khánh, vẫn chuẩn bị theo thói quen.

Phụ tử hai người liền ngồi xuống đối diện nhau, Lâm Dịch nắm bầu rượu một bên, cười nói với Lâm Cường:

- Phụ thân, đêm nay chúng ta hảo hảo uống như lần trước.

Lâm Cường lộ ra dáng tươi cười, khẽ gật đầu, lập tức hai người ngươi một chén, ta một chén, hầm rượu nhà Lâm Dịch, cuối cùng do hai người buông bụng mà uống trở nên trống trơn, mà Lâm Dịch đã có một tia men say, hắn tựa hồ thành tâm tìm say, cho nên lúc uống đều hoàn toàn áp chế lực lượng xuống, dưới sự kích thích của mấy chục cân rượu nặng, rốt cuộc đã hơi say rượu.

Lâm Dịch hơi híp mắt lại, khuôn mặt thanh tú đỏ ửng lên, ánh mắt hơi sau rượu, sau khi uống một chén cuối cùng với Lâm Cường, trực tiếp quăng chén xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy, nhưng hắn lại không để ý chút ào, đứng lên, bước chân có chút loạng choạng, cười nói với Lâm Cường:

- Phụ, phụ thân, đi, chúng ta đi xem pháo hoa...

Nói xong quay người, loạng choạng đi đến cửa trước, rượu nặng mấy chục độ, Lâm Dịch lại hoàn toàn không dùng năng lượng để tiêu trừ, khó trách khỏi sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định với hắn.

Thần thái Lâm Cường lại thanh tỉnh hơn Lâm Dịch nhiều, dù sao thì vô luận là cường độ thân thể, hay là cường độ lực lượng, Lâm Cường đều mạnh hơn rất nhiều, hai mắt hắn một mảnh thanh minh y nguyên, nghe được lời Lâm Dịch nói có chút say, Lâm Cường chỉ khẽ cười một cái, sau đó đứng lên, đi theo sau Lâm Dịch rời khỏi nhà.

Trên không trung, có đủ loại pháo hoa đang lóe lên, thanh âm vang lên không dứt bên tai, quang mang lập lòe trên không trung, tia sáng trắng chiếu rọi khắp toàn bộ trấn Hi Mạn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Không khí toàn bộ thôn trấn tự nhiên là vui mừng đến cực điểm, mỗi năm một lần Bạch đế khánh, mà Bạch đế khánh là một trong những ngày lễ quan trọng nhất, mà Lâm Dịch tức thì còn lờ mờ nhớ rõ, lúc còn nhỏ, mỗi khi Bạch Đế khánh đến, bốn người hắn, Trương Tạp, Thư Mộng và Lâm Yến đều chạy đến hồ nước nhỏ bên cạnh tiểu sơn cốc, cười nói vô cùng vui sướng, mà hôm nay, chỉ còn lại một mình hắn ở trấn Hi Mạn, tình cảnh xem pháo hoa với những người bạn nối khố, không biết lúc nào mới có thể diễn ra lần nữa.

Lâm Dịch hơi say rượu, không tự chủ được bước về hướng sơn cốc, mà Lâm Cường thì đi theo phía sau hắn.

Tiến nhập sơn cốc, thanh âm phóng thích khói lửa tại trấn Hi Mạn trở nên cực kỳ rõ ràng rồi, trên khuôn mặt thanh tú của Lâm Dịch đỏ ửng một mảnh, chợt lộ ra dáng tươi cười, trên tay hắn lập tức xuất hiện lam sắc hào quang, một tiếng cực lớn vang lên, áp đảo tất cả thanh âm khói lửa phóng ra, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được bị hấp dẫn, chỉ thấy một khỏa lam sắc tinh cầu từ mặt đất bắn thẳng lên không trung, ánh mắt mọi người không khỏi ngẩng đầu dõi theo khỏa lam sắc tinh cầu kia, một mực bay lên đến độ cao gần một trăm mét, bỗng nhiên nổ ầm một tiếng, thanh âm vang vọng khắp nơi, tất cả mọi người không khỏi mở to hai mắt ra nhìn.

Chỉ thấy một khắc này, lam sắc quang điểm như ẩn như hiện, sau khi bạo tạc nổ tung, bộc phát ra từng điểm lam sắc cực kỳ hoa mỹ, như là thiên nữ tán hoa, ầm ầm bạo liệt, trong khoảnh khắc, lam sáng quang mang như chiếu rọi cả bầu trời, đêm đen như mực biến thành một mảnh tràn ngập lam sắc, phạm vi lam sắc quang điểm bao bọc vô cùng lớn, cơ hộ bao phủ toàn bộ trấn Hi mạn vào trong, to lớn mà vô cùng rực rỡ tươi đẹp.

- Pháo hoa thật xinh đẹp a!

Lập tức có người dân hô lên, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vì hình dáng pháo hoa đang bạo tán, con mắt không nháy một phát nào, tựa hồ chỉ cần không chút ý một chút là thiệt thòi.

Lam sắc quang điểm trải đầy toàn bộ thiên địa, rực rỡ tươi đẹp đến cực điểm, thật lau sâu mới có chút mờ đi, lúc mọi người không khỏi cảm khái trong nội tâm, cảm thấy tính mạng pháo hoa quá ngắn ngủi thì nghe một hồi tiếng nổ mạnh ầm ầm như là lôi minh vang lên, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, chỉ thấy những lam sắc quang cầu lại nổ tung trên không trung, từng lam sắc quang điểm phát ra ra, cơ hồ bao trùm trấn Hi Mạn vào bên trong, tất cả mọi người không khỏi mở to hai mắt.

- Lại nổ, lại nổ!

Những tiểu hai tử hưng phấn la to.

Chỉ thấy những quang điểm bạo tạc nổ tung kia không phải cùng lúc, tầng tầng lớp lớp, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy sau khi lam sắc quang điểm nổ tung, toàn bộ tầm mắt đều bị lam sắc quang mang rực rỡ tươi đẹp bao trùm, nhìn cảnh tượng vô cùng rực rỡ tươi đẹp.

Tất cả mọi người bị một tràng pháo hoa xinh đẹp này làm rung động thật sâu, bọn hắn cũng chỉ là người bình thường mà thôi, như thế nào có thể nhìn thấy pháo hoa thay đổi đẹp như vậy, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn lên không trung, trong đôi mắt lóe lên vẻ hưng phấn, đối với bọn hắn, thời khắc pháo hoa này, nhất định là bọn hắn ghi nhớ cả đời.

Trong sơn cốc, thời gian trôi qua, lam sắc quang mang dần biến mất trên tay Lâm Dịch, mà trên không trung, vẫn tiếp tục bạo tạc nổ tung y nguyên, Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hơi say rượu, nhưng trên mặt lại mang theo dáng tươi cười ngây thơ, vui tươi hớn hở nhìn hết thảy thành quả mình tạo ra, lam sắc tinh mang tạo thành một mảnh màu sắc mê người, chiếu rọi khuôn mặt thanh tú đỏ ửng của hắn, mà Lâm Cường đứng cách không xa Lâm Dịch, mắt thấy một loạt hành vi như hài đồng này của Lâm Dịch, trong đôi mắt mang theo một vẻ ảm đạm nhàn nhạt, nhưng một lát sau, lại hiện lên một vẻ kiên định.

Bạch Đế khánh năm 60023, cứ như vậy mà trôi qua.

Những ngày tiếp theo, Lâm Dịch lại tiếp tục bắt đầu học tập cùng Lâm Cường.

Đến lúc này, mục đích Lâm Dịch tu hành, dĩ nhiên đã thay đổi.

Trước kia, mục đích Lâm Dịch tu hành chính là không ngừng vượt qua cực hạn của mình, bay vùn vụt từ đỉnh phong này đến đỉnh phong khác, mà bây giờ, hắn đã có mục tiêu thực tế, tăng cường thực lực của mình, đạt tới đại Tinh Vị, để bảy năm sau, hết sức nghĩ cách cứu viện mẹ của mình.

Nhưng mà hai mục tiêu này, không thể nghi ngờ gì, đều là phi thường khó khăn, khó có thể hoàn thành, bất quá, cho tới giờ, nghị lực Lâm Dịch đều không kém, tính cách hắn bướng bỉnh, không đến một giây cuối cùng, tuyệt đối không buông tha.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất