Lâm Dịch không khỏi thở dài một tiếng, vị trí Kình ngư kia đã trống trơn. Hắc Viêm kia đã đốt nó cháy thành tro bụi rồi.
- Hắc Viêm Long này thật là lợi hại, nhưng tiếc là cũng bướng bỉnh quá mức. Không biết lúc nào nó có thể cắn trả mình.
Lâm Dịch cau mày.
Đây là lần thứ hai Lâm Dịch thả Hắc Viêm Long ra sau khi có được nó. Không thể không nói, hắn đã bị giật mình.
Ban đầu, ở Nhân Giới, lúc hắn gặp Hàn Vạn, bản thể Hắc Viêm Long này chỉ cỡ chừng thùng nước. Đến Thiên Giới, khi hắn sử dụng lần thứ nhất thì đã dài chừng vài mét rồi. Tới lúc này, sau khi tế ra lần thứ hai thì đã dài tới mấy chục mét.
Chính như lời nói trước kia, Hắc Viêm Long này chỉ là một phân thân của Hắc Viêm Long chân chính mà thôi, nhưng cái phân thân này, đối với đại bộ phận người tại Thiên Giới mà nói, đều là vô cùng cường hãn. Mà lực công kích của bản thể, cũng là do thực lực bản thân người sử dụng mà định ra. Thực lực càng mạnh, thực lực Hắc Viêm Long tự nhiên cũng càng mạnh.
Nhưng mà từ hôm nay trở đi, Lâm Dịch về sau không dám loạn dùng bản thể Hắc Viêm Long để công kích nữa. Bởi vì chỉ thiên địa cắn trả mà cũng đã khiến hắn cố gắng lắm mới áp chế được. Nếu lại xảy lần nữa, ai biết hắn có thể ngăn chặn được hay không.
Lâm Dịch ẩn ẩn có một tầng lo lắng trong nội tâm. Dù sao thì hắn cũng đều nhìn ra lực lượng của Hắc Viêm Long kia. Vô luận là vật chất gì, chỉ cần bị Hắc viêm của Hắc Viêm Long hơi dính vào, tuyệt đối hóa thành tro bụi. Nếu Hắc Viêm Long này thật sự cắn trả mà nói...
Tuy rằng tu hành Hổ thần quyết cũng có công hiệu rèn luyện thân thể, nhưng Lâm Dịch cũng nhận ra thân thể mình cũng không có khả năng ngăn cản hắc viêm đốt cháy.
- Thủ đoạn công kích của mình vẫn còn quá ít, chiêu số Thanh Nguyên Kiếm Tông phải phối hợp với Thanh Nguyên Kiếm Quyết mới có thể phát huy ra. Hơn nữa hiện tại thực lực của mình đã đạt đến lục giai, căn bản không thể phối hợp với Thanh Nguyên Kiếm Quyết để tăng lên, chiêu số kế tiếp tự nhiên cũng chưa có. Dùng Hổ Thần quyết phối hợp với chiêu thức Thanh Nguyên Kiếm Quyết, so với mình tùy ý đánh loạn căn bản không có chút khác nhau. Công kích của Hắc Viêm Long đủ mạnh, nhưng đối mặt với cường giả ngang cấp, chỉ sợ Hắc viêm căn bản không tiếp cận được. Mà nếu dùng bản thể công kích, lại dễ dàng xuất hiện hiện tượng cắn trả. Lúc này bị mình áp chế, sau này không biết có thể áp chế được như vậy hay không.
- Đáng tiếc lĩnh lực lực lượng lại tiêu hao thể lực quá ức, nếu không thì dùng lĩnh vực để khống chế, giết địch nhân, vẫn có thể xem như là một tuyệt chiêu. Chẳng lẽ chỉ có thể tu hành nguyên bộ chiêu số của Hổ thần quyết?
Lâm Dịch cau mày, vẫn còn có chút do dự.
Hổ thần quyết kia, tự nhiên là có nguyên bộ tuyệt chiêu.
Nguồn: http://truyen360.comÁp dụng đến, tất cả công pháp đỉnh cấp tại Thiên Giới đều có một bộ chiêu số nguyên bộ. Mà chỉ có sử dụng chiêu thức nguyên bộ chính thức thì công pháp đỉnh cấp kia mới có thể chính thức phát huy tác dụng lớn nhất.
Mượn Hổ thần quyết mà nói, nếu như không có chiêu số nguyên bộ, nhiều nhất thì Hổ thần quyết cũng chỉ là công pháp cường hãn mà thôi. Tuy rằng thuộc tính thôn phệ của bản thân Hổ Thần quyết vẫn còn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể xem như khó ứng phó, mà về sau thì uy lực Hổ thần quyết tăng lên gấp bội. Chỉ khi đã có được chiêu số nguyên bộ của Hổ thần quyết, mới có thể được xưng tụng là công pháp đỉnh cấp bá tuyệt Thiên Giới!
Nhưng sở dĩ Lâm Dịch một mực không tu hành, nguyên nhân rất đơn giản. Sát ý từ chiêu thức Hổ thần quyết kia quá mạnh mẽ.
Tu hành võ kỹ, vốn là dùng để giết được, sát ý mạnh cũng không coi vào đâu. Nhưng vấn đề là sát ý kia đã ảnh hưởng đến tâm tính của Lâm Dịch.
Cái này có thể không phải là một chuyện tốt với hắn.
Lâm Dịch đã từng thử tu hành qua một thời gian ngắn. Nhưng mà lúc ở tầng thứ nhất, trong lúc tu hành Lâm Dịch vẫn có một loại cảm xúc bạo ngược muốn đại sát tứ phương. Hắn cố gắng khắc chế thật lâu, cuối cùng vẫn buông bỏ tu hành. Sau khi buông bỏ tu hành, tâm lý của hắn vẫn tràn ngập sát ý trong một đoạn thời gian. Cũng may lúc ấy tại Thanh Nguyên Kiếm Tông không có người nào trêu chọc đến hắn, cho nên cũng không gây ra cái gì nhiễu loạn. Qua một thời gian rất lâu, cảm xúc bạo ngược này mới hoàn toàn biến mất.
Hắn không dám xác định, chỉ tu hành một chiêu mà đã khiến hắn sinh ra sát ý bạo ngược như thế. Nếu là một mực tu hành thì sau đó sẽ biến thành bộ dáng gì?
Cho nên Lâm Dịch một mực do dự. Dù sao, tuy hắn truy cầu thực lực cường đại. Nhưng cũng không muốn trở thành Khôi lỗi thần khí hay là công pháp nào đó. Chính như trước kia, Lâm Vân Hiên lựa chọn phong ấn một ít thủ đoạn công kích của Lâm Dịch, nhưng cũng không có gì tất yếu phải nhất định tu hành đến mức mạnh nhất. Vẻ sát ý này thật sự đáng sự, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, không cần tu hành vẫn tốt hơn.
Vừa nghĩ tới chiêu thức nguyên bộ thứ nhất tu hành lúc ấy, trong lòng mình tràn ngập một cỗ khí tức bạo ngược giết chóc, Lâm Dịch không khỏi lạnh run một cái, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời đặt những chiêu thức kia qua một bên.
- Lúc này trở về thành, trước tiên tìm xem có công pháp nào có thể sử dụng võ kỹ hay không. Có thể tìm được thì tốt, nhưng không tìm thấy thì cũng không sao.
Lâm Dịch bất đắc dĩ nghĩ đến trong nội tâm.
Nhìn thoáng qua nội đan lục giai trong tay, hắn không khỏi nở nụ cười. Lập tức trở tay đặt nội đan vào trong không gian giới chỉ, ánh mắt nhìn về phía trước.
- Xuống chút nữa, đoán chừng là yêu thú lục giai rồi. Dùng thực lực của mình hôm nay, giết yêu thú lục giai thì không phải là việc gì khó. Đi thôi.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch không hề do dự, thân hình nhoáng một cái, bay về phía trước.
Trong Không vực yên tĩnh, môt một mảnh sương mù tím bốc lên.
- Vèo!
Một đạo năng lượng đột nhiên sáng lên, sương mù màu tím chung quanh lập tức quay cuồng không ngớt, đón lấy, tạo thành một cái đuôi, mà đạo năng lượng kia đã biến mất vô ảnh vô tung.
- Phốc!
Máu tươi phun ra, nhuộm hồng cả vạt áo. Trán nam tử nổi gân xanh, không cam lòng nhìn một thanh niên vẻ mặt cười lạnh âm hiểm khác, đang đứng cách trăm mét.
- Thô bỉ!
Sau khi không cam lòng nói ra một từ này, trên người hắn lóe lên lam sắc quang mang, biến mất vô ảnh vô tung. Thân thể cũng từ trên cao rơi xuống.
Thanh niên cười lạnh âm hiểm kia thả người một cái, đi tới bên người nam tử kia, tay chân lanh lẹ tháo không gian giới chỉ từ trên ngón tay của hắn xuống, thân hình lập tức nhoáng một cái, xuất hiện bên người thanh niên lạnh lùng lúc trước giằng co với nam tử kia.
Hắc cực kỳ thuần thục nhỏ lên một giọt máu tươi, sau khi nhận chủ, tiến nhập vào trong không gian giới chỉ của nam tử kia. Một lát sau, ngẩng đầu lên, cười hắc hắc, nói:
- Thu nhập của thằng này không ít, khoảng chừng ba miếng nội đan yêu thú lục giai và hơn trăm miếng nội đan ngũ giai.
Thanh niên lạnh lùng kia nghe vậy cũng lộ ra vẻ tươi cười, khẽ gật đầu một cái, ngón tay không tự chủ được sờ lên chiếc nhẫn có bộ dáng bình thường trên ngón giữa của mình, dáng tươi cười trên khóe miệng càng nồng đậm.
Thanh niên âm hiểm nhìn thoáng qua thanh niên lạnh lùng có chiếc nhẫn trng tay, cười hắc hắc, sau đó nói:
- Đại ca có Hư Thần khí dò xét giới chỉ, mặc dù là ở Luyện yêu sơn này cũng có thể đơn giản sử dụng thần thức. Hắc hắc, những cường giả này, vất vất vả vả săn giết yêu thú tìm nội đan, nhưng cuối cùng đều vào tay hai huynh đệ chúng ta.
Trên mặt thanh niên lạnh lùng lộ ra một tia ngạo sắc, trong đôi mắt hiện lên một tia đắc ý.
Trong Luyện yêu sơn này, tất cả mọi người đều không cách nào sử dụng thần thức. Nếu có người có thể sử dụng thần thức, như vậy sẽ xảy ra chuyện gì?