Lâm Phỉ lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, thể hiện ra tư thái vô cùng xinh đẹp của nàng.
- Đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy mặt trời nha.
Lâm Phỉ vừa cười vừa nói.
Hổ Thần Cư tuy rằng lúc nào cũng sáng ngời, nhưng trên thực tế lại không có ánh mặt trời.
Lâm Dịch nghe vậy vẫn không khỏi dâng lên một cổ cảm giác áy náy...Lâm Phỉ từ khi theo hắn phảng phất đã biến thành đồ chơi của hắn. Lúc không có chuyện gì lại để trong Hổ Thần Cư, khi nghĩ tới, lại tiến vào gặp mặt nàng. Dù thế nào cũng giống như một công cụ phát tiết cả.
Nhưng bản thân Lâm Dịch cũng chỉ muốn bảo vệ nàng cho tốt thôi...Không hơn.
Khẽ thở dài một tiếng, giờ Lâm Dịch cũng không có biện pháp nào cả. Tuy rằng hắn đã là cường giả Hư Thần Cảnh, nhưng dù sao cũng không phải vô địch. Cường giả ở Thiên Giới rất nhiều, hung hiểm cũng rất nhiều, đôi khi bảo vệ được mình đã là vấn đề rồi chứ đừng nói đến bảo vệ Lâm Phỉ.
Hổ Thần Cư, mới là chỗ an toàn nhất.
- Đợi trở lại Đông Nam Thiên, sau khi tiếp cả Mộng nhi và Linh Lung lên Thiên Giới, chúng ta liền cùng nhau đi bốn phía Thiên Giới, lãnh hội phong thổ ở Thiên Giới một chút.
Lâm Dịch nhẹ nhàng ôm eo thon của Lâm Phỉ, cười nhẹ nói.
Con mắt Lâm Phỉ cười tạo thành hình trăng lưỡi liềm. Khẽ gật đầu, tùy ý Lâm Dịch ôm eo mình, đầu rất tự nhiên dán bên bờ vai Lâm Dịch, nhất thời lại không nói gì cả.
Đối với Lâm Phỉ mà nói, chỉ cần có Lâm Dịch là đủ rồi. Cho dù là ở chỗ nào, chỉ cần có Lâm Dịch, đó chính là Thiên Đường của nàng.
Nữ nhân là động vật dễ dàng thỏa mãn nhất trên đời này, chỉ cần có người âu yếm, các nàng sẽ không quan tâm đến thứ gì khác nữa. Có người nói, nữ nhân, trời sinh chính là vì yêu mà sinh.
Lâm Dịch không biết những lời này có đúng không, nhưng ít nhất Lâm Phỉ chính là nữ nhân như vậy.
Hai tình cảm một lát, Lâm Dịch mới cười nói:
- Đi thôi, đoạn đường sau này còn 5 6 ức km nữa đấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
Lâm Phỉ tò mò hỏi:
- Chàng đã biết rõ đến nơi nào sao?
Lâm Dịch gật đầu cười, mang theo Lâm Phỉ hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Đông.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, trong nháy mắt, hai mươi ngày đã qua.
Trong thời gian hai mươi ngày này, Lâm Dịch và Lâm Phỉ có thể nói là như hình với bóng. Ban ngày thì phi hành, buổi tối lại ở chung trong Hổ Thần Cư. Trên mặt Lâm Phỉ luôn treo một nụ cười vui vẻ xinh đẹp đến cực điểm. Vậy nên tốc độ đi đường của hai người cũng không được nhanh lắm.
Ngày hôm nay, Lâm Dịch dùng thần thức dò xét, sau đó mỉm cười nói:
- Đã đến rồi.
Lâm Phỉ có chút sửng sốt một chút, nói:
- Đã tới rồi sao?
Lâm Dịch gật đầu cười với Lâm Phỉ, nói:
- n, còn chừng 300 km nữa.
Lâm Phỉ nhẹ gật đầu, cười nói:
- n, muội biết rồi. Đưa muội trở về đi, chàng phải cẩn thận một chút đấy.
Lâm Dịc lại cười lắc đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ nói:
- Lần này, ta muốn nàng theo giúp ta.
Thân thể Lâm Phỉ run một cái, trong hai mắt lập tức toát ra vẻ vui mừng không thể nào ức chế:
- Thật, thật vậy chăng Dịch ca?
Lâm Phỉ hưng phấn mà kích động nhỏ giọng hỏi. Nàng muốn điều chỉnh tâm tình của mình, nhưng căn bản không thể nào ức chế thân thể run rẩy. Nàng đang quá hưng phấn.
Nhưng thấy một mànnhư vậy, Lâm Dịch lại dâng lên một cổ áy náy. Chỉ đơn giản một câu "Ta muốn nàng theo giúp ta.
Rõ ràng lại khiến Lâm Phỉ kích động thành như vậy, quả thật vượt ngoài dự kiến của Lâm Dịch. Bất quá nhìn theo phương diện khác thì Lâm Phỉ quả thật yêu mình đến tận xương tủy.
Lâm Dịch nhu hòa nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ, cười nói:
- Thật, ta muốn nàng đi cùng ta.
Khuôn mặt Lâm Phỉ lập tức dâng lên một cổ đỏ ửng, khẽ cắn môi dưới, dũng cảm đối mặt với Lâm Dịch. Trong mắt to, rõ ràng bất tri bất giác ứa ra chút lệ quang.
Lâm Dịch thương tiếc sờ sờ mặt nàng, cười nói:
- Cô bé ngốc, cái này có gì mà phải khóc chứ?
Lâm Phỉ lập tức lắc đầu, vui vẻ cười nói:
- Chúng ta đi thôi.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, hóa thành hai đạo lưu quang bay tới phía trước.
Một giờ sau, trước mặt hai người, xuất hiện một tòa phù phong khí thế rộng lớn.
Nói phù phong này khí thế rộng lớn, chính là vì tòa phù phong này hoàn toàn giống một tòa sơn mạch cự đại, sơn lĩnh giống như sống lưng rồng không ngừng phập phồng cao thấp, một mực kéo dài ra ngoài.
Lâm Dịch dùng thần thức nhìn một chút, mặt bằng đường kính của phù phong này, rõ ràng vượt qua 100 km! Tuyệt đối là một phù phong khổng lồ hiếm thấy.
Chung quanh Phù Phong theo thường lệ có một tầng cấm chế cường đại, chỉ có bốn lối ra.
Bất quá chỗ này thoạt nhìn rất hiu quạnh, cũng không có người nào tới đây cả. Trên thực tế trong thần thức của Lâm Dịch phát hiện ra trong phạm vi ngàn km không có người nào ở cả. Về phần bên trong phù phong có bao nhiêu người, vì có cấm chế nên Lâm Dịch cũng không rõ lắm.
- Đi thôi.
Lâm Dịch cười nói với Lâm Phỉ nói ra, sau đó hai người bay đi.
- Người đến dừng lại!
Khi hắn đi đến trước một cửa vào, còn chưa kịp đi vào đã có người hô.
Hai người Lâm Dịch rất tự nhiên ngừng lại, bao quát phía dưới, đúng là một trong hai người hộ vệ mở miệng hô lên.
- Người đến là người phương nào?
Hộ vệ kia cao giọng hỏi
Lâm Dịch cười nói:
- Tại hạ Lâm Dịch, cầu kiến Đế Quân. Thỉnh cầu hai vị thông báo một tiếng.
Lâm Dịch? Hai người có chút sững sờ một chút. Chỉ cảm thấy khẩu khí đối phương thật lớn đến dọa người. Tới nơi này, dám can đảm nói thẳng cầu kiến Đế Quân, đều là đại nhân vật cả.
Ít nhất cũng có chiến lực đã ngoài lục giai, thần thức của hai gã vệ lập tức dò xét tới Lâm Dịch và Lâm Phỉ.
Hành vi như vậy tự nhiên không qua được mắt Lâm Dịch, Lâm Dịch mỉm cười, cũng không ngăn cản. Lập tức, thần thức hai người chạm vào thân thể Lâm Dịch, lập tức giống như tiến nhập vào một thế giới yên vân mênh mông vậy. Khí thế như vậy, khiến sắc mặt hai người lập tức đại biến!
- Bái kiến đại nhân!
Hai gã hộ vệ cũng cực kỳ có ánh mắt, vội vàng cung kính kêu.
Lâm Dịch cười cười nói:
- Không cần đa lễ. Kính xin hai vị vào thông báo một tiếng.
Giờ hai gã hộ vệ này nào dám lãnh đạm nữa, lập tức cung kính khom người. Một người lóe lên lưu quang bay vào trong, mà một người khác thì cung kính đứng lại. Lâm Dịch và Lâm Phỉ thì cười nói với nhau, chỉ chỉ trỏ trỏ cảnh vật chung quanh.
Ước chừng sau hơn mười phút đồng hồ, tên hộ vệ đi vào thông báo cung kính nói:
- Vị đại nhân này, Đế Quân cho mời!
Lâm Dịch và Lâm Phỉ đình chỉ nói chuyện với nhau, cười nói:
- Làm phiền rồi.
- Đại nhân nói quá lời, mời.
Lúc này, dưới sự dẫn dắt của tên hộ vệ kia, Lâm Dịch và Lâm Phỉ bay vào trong phù phong.
Tiến vào phù phong, chỉ cảm thấy như tiến nhập vào một sơn mạch khổng lồ vậy, trên đó bao trùm một tầng xanh biếc, không khí rất tươi mát. Thỉnh thoảng còn có vài tiểu động vật đáng yêu đột nhiên chạy ra từ trong rừng, lộ ra cực kỳ có sinh khí.
Lâm Dịch cũng không dám tùy tiện thả thần thức ra. Dù sao cũng đang ở trên đầu người khác, chung quy vẫn phải cấp cho ít mặt mũi, có việc cầu người mà.